Tổ Tông Toàn Năng Sống Lại

Chương 121: Đến thành phố thân



Khi biết chuyện vợ chồng Phó Bạc Thao đã được vào làm ở công ty Vân Diệu với nhiều đãi ngộ tốt, Phó Lăng Trí liền gọi điện cho kPhó Trác, nhờ ông ra mặt nhờ Phó Nguyên Ngọc giới thiệu cho vợ chồng họ vào công ty.

Phó Trác sầm mặt cúp máy.
Hàn Mục Lẫm đi từ bên ngoài vào, đúng lúc nhìn thấy cảnh ông cụ Phó bực bội cúp điện thoại con trai. “Có chuyện gì vậy?” Tư Vũ bình tĩnh hỏi.

Lư Bách Phương còn đang do dự thì cô đã nói tiếp: “Cháu cần một ít dược liệu.”
Lư Bách Phương chợt bật cười với suy nghĩ của mình.

Thành phố nhộn nhịp, nhìn đâu cũng thấy người và xe.
Phó Lăng Trí gượng gạo, thầm nghĩ ngay cả em dâu mà cũng vậy.

“Tôi chỉ tiện đường ghé thăm thôi.” Ông ta đưa giỏ trái cây trong tay ra, để chứng tỏ những gì mình nói.
Bà ta đang ghen ăn tức ở.

Phó Lăng Trí không nói gì.
Phó Lâm Hâm nghe vậy liền xị mặt nói: “Bố ơi, cô chỉ biết thiên vị chú hai mà chẳng coi bố ra gì. Bố mới là anh cả, tại sao cô lại chỉ chăm lo cho nhà chú hai mà không lo cho bố?”

“Hay là anh tới nhà chú hai hỏi đi.”
“Anh ấy đang ở đâu?”

Lư Bách Phương biết rằng cô con gái này của nhà họ Tư không đơn giản, chẳng biết nhà họ Tư nghĩ gì mà lại từ bỏ một cô gái xinh xắn như thế.
Nửa tiếng sau.

Nhà tổ của nhà họ Lư.
Phó Trác biết anh làm trong quân đội nên đối xử với anh rất tốt. Hơn nữa, anh còn giúp đỡ ông rất nhiều, cho nên ông thật sự muốn nhận anh làm cháu nuôi.

“Cháu sắp rời khỏi thôn Hà Đông rồi. À mà dải lụa lần trước cháu đưa ông đâu rồi?”
“Ngụy Nguyên đã được đưa tới nhà tổ của nhà họ Lư rồi.”

Nhà tổ của nhà họ Lư ở thành phố Thân.
Chỉ một thời gian nữa, bà sẽ phải trở lại nhà họ Tư.

Là một người mẹ, bà muốn học thật giỏi để bảo vệ con gái mình. Tuy việc này không đáng kể nhưng bà vẫn rất cố gắng.
Sắc mặt Phó Lăng Trí bỗng trở nên khó coi, dù sao ông ta cũng là anh cả trong nhà, nhìn thái độ của em gái nói chuyện với mình như vậy, hoàn toàn không tôn trọng ông ta chút nào.

“Anh cả đến đây có việc gì sao?” Hà Yến San hỏi thẳng.
Tư Vũ bèn nói: “Cháu sẽ đi cùng cô một chuyến.”

“Cô bé à, đừng đùa, cháu không thể làm gì được đâu.”
“Ở đâu?”

“Hả?”
Phó Nguyên Ngọc cũng muốn Tư Vũ ra ngoài đi dạo.

Phó Lăng Trí đột nhiên xuất hiện ở đầu hành lang.
Nhìn thấy cánh cửa đóng kín, cô khẽ nhíu mày.

Mở cửa hàng làm ăn mà còn dám nghỉ ngơi, ông cụ Lư đúng là càng ngày càng to gan.
“Cô ấy cho chúng ta cái gì? Lúc cô ấy giao mẹ cho chúng ta cũng không gửi một đồng bạc, còn hành hạ chúng ta đến nông nỗi này. Cô ấy chỉ biết đối tốt với chú hai thôi, cái gì cũng chu cấp cho chú ấy.”

Bà ta trút hết nỗi ấm ức vì đã phải nhẫn nhịn Cao Mai suốt một tuần nay.
Chẳng qua cô chỉ lừa ông cụ một vài dược liệu mà thôi, không đến nỗi phải đóng cửa chứ?

Tư Vũ quay người rời đi.
“Bây giờ rất khó tìm việc, Phó Bạc Thao vào được công ty đó thì chí ít cũng phải làm quản lý, lương không thấp đâu. Nếu chúng ta cũng được vào làm ở đó thì không cần phải lo việc ăn ở đi lại.”

Tôn Ưu nói: “Em đã đi nghe ngóng rồi, công ty đó tuy nhỏ nhưng đãi ngộ rất tốt, nghe nói còn được phân căn hộ. Không biết chú hai gặp may kiểu gì mà lại tìm được công việc béo bở như thế.”
Phó Trác trả lời: “Tôi đặt nó ở trong điện thờ rồi, không có ai vào lấy trộm đồ như vậy đâu, cậu yên tâm.”

Hàn Mục Lẫm suy đoán, chắc chắn dải lụa và điện thờ tổ tiên có liên quan đến nhau.
***

Thành phố Thân.
Cánh cổng lớn được mở ra.

Quản gia vừa thấy Lư Bách Phương đã cung kính gọi “cô chủ”, sau đó thoáng sửng sốt khi thấy Tư Vũ đi theo sau.
Phó Nguyên Ngọc cũng đã bàn bạc với La Úc Niên rồi mới giới thiệu vợ chồng Phó Bạc Thao vào làm. Vì thế, vợ chồng họ nhận được lời mời của La Úc Niên hoàn toàn dựa vào năng lực của mình. Phó Nguyên Ngọc chỉ là người giới thiệu mà thôi.

Sau khi Tư Chính rời đi, bà càng chuyên tâm vào việc học quản lý.
Anh đứng ở cửa nahìn ông và hỏi: “Có cần cháu giúp một tay không ạ?”

Phó Trác xua tay: “Chuyện gia đình, không cần làm phiền đến cậu.”
“Vậy anh lên nhà ngồi chơi, bọn trẻ đều ở nhà cả đấy.”

Cuối cùng Hà Yến San vẫn mời ông ta lên lầu.
Khi họ tới nơi thì trời đã tối, lại đúng vào giờ cao điểm nên không tránh khỏi bị tắc đường.

Tư Vũ liếc nhìn về phía một ngã tư, mấy trăm năm trôi qua, chốn cũ đã đổi thay từ lâu, thay vào đó là sự ồn ào náo nhiệt.
Tiếng cười nói lập tức im bặt.

“Anh cả, sao anh lại ở đây?”
Xe của Lư Bách Phương dừng lại trước mặt cô, vẻ mặt bà ta thoáng kinh ngạc khi nhìn thấy Tư Vũ.

“Cháu đến đây để mua thuốc à?”
Bà ta liền nói: “Người bán thuốc là bố tôi nên ngoài ông cụ ra thì không ai biết gì về việc buôn bán, bao gồm cả tôi.”

Cho nên vẫn phải đợi ông cụ Lư có thời gian mới được.
Phó Nguyên Ngọc không nói gì thêm.

***
Vậy rốt cuộc hiện tượng dị thường ở thành phố Lê là gì?

Anh đã cử người đi điều tra, có lẽ người của mấy gia tộc cũng đang âm thầm quan sát.
Chẳng phải ông ta đã hứa là sẽ không đến làm phiền ư?

Phó Lăng Trí cảm thấy việc anh trai tới gặp em gái là điều rất bình thường, cho dù đã ký kết thỏa thuận gì thì quan hệ huyết thống cũng không thể thay đổi.
“Cháu không chờ được.”

Lư Bách Phương vừa mở cửa vừa nói: “Cũng đành chịu thôi. À, tôi biết vài chỗ bán, có thể có dược liệu mà cháu cần đấy. Nhưng đi lại hơi khó khăn, tại vì nó nằm ở tỉnh khác.”
Lư Bách Phương đang định dừng xe mua đồ ăn, nghe thấy vậy liền đổi ý, lái xe đi luôn.

***
Phó Lăng Trí nói: “Để mai tôi sang nhà chú ấy.”

***
Sau khi tan làm, Phó Nguyên Ngọc và Hà Yến San đạp xe về nhà.

Hai người cất xe đạp, sau đó vừa vui vẻ cười nói, vừa đi lên lầu.
“Cháu biết một chút y thuật.”

Lư Bách Phương khẽ nhíu mày.
“Hôm nay Tiểu Vũ không đến à?”

“Con bé nói rằng phải ở nhà làm bài tập hè, gần đây nó cứ ru rú trong nhà.”
“Chuyện này…”

“Lúc đầu anh nói rất hay mà, sao bây giờ lại muốn nuốt lời? Chiếm một căn nhà là đủ rồi, giờ lại muốn đến đòi chia phần căn hộ đi thuê của anh hai à?” Phó Nguyên Ngọc thẳng thừng nói.
Đã nhận tiền của người ta thì phải điều chế thuốc cho họ.

Tư Vũ đã dùng hết dược liệu nên lại đến cửa hàng của ông cụ Lư để mua thêm.
Tôn Ưu đợi Phó Lăng Trí nói chuyện điện thoại xong mới hỏi: “Bố nói thế nào?”

Phó Lăng Trí cau có đáp: “Bố nói rằng Nguyên Ngọc cho chúng ta quá nhiều rồi.”
Cô gật đầu.

“Xin lỗi cháu, Ngụy Nguyên xảy ra chuyện nên bố tôi tạm thời nghỉ bán.”
Vẻ mặt Hà Yến San hơi căng thẳng nhưng vẫn miễn cưỡng chào hỏi ông ta: “Anh cả.”

“Không mời tôi lên nhà ngồi chơi một lát à?”
“Nghe ông nói vậy thì cháu yên tâm rồi.”

***
“Cháu đói à? Cạnh ghế ngồi có nước và bánh mì đấy.”

Tư Vũ lại nhìn về phía trước: “Đi thẳng đến nhà họ Lư đi ạ.”
“Đây là bạn của Ngụy Nguyên, biết tin thằng bé có chuyện nên cô bé đến thăm.”

Quản gia có phần khó hiểu nhưng không hỏi nhiều, chỉ lịch sự mời khách vào trong nhà.