Tổ Tông Toàn Năng Sống Lại

Chương 112: Con gái cậu đang gặp nguy hiểm



Bên lề đường.

Một bóng người quay đầu lại hỏi: “Thủ lĩnh, còn có người khác.”

Một người đàn ông mặc quần áo bình thường từ phía skau đi tới, cầm ống nhòm nhìn về phía bên kia đường. Quả nhiên, gã thấy cô gái đi cùng một người đàn ông. Tư Vũ lắc đầu.

Phó Bạc Thao thở phào nhẹ nhõm: “Vừa rồi mẹ cháu nhận được điện thoại, có người nói là cháu đang gặp nguy hiểm, mẹ cháu không kịp nghĩ nhiều đã vội vàng tới đây luôn.”

“Là ai gọi cho mẹ?”
Gã từ từ quay đầu lại, nhìn thấy một anh chàng điển trai thong thả lấy ra một điếu thuốc, châm lửa rồi rít một hơi, sau đó nhả khói vào không khí.

“Anh…”

Còn chưa kịp nói xong, tên lính đánh thuê đã bị vỗ mạnh vào đầu, hai mắt trợn trừng, họng súng trong tay vừa mới xoay một góc ba mươi độ thì người đã bị giết ngay tại chỗ.
Bàn tay bất ngờ bị vặn ngược, tên lính đánh thuê ngẩn tò tè, ngay sau đó bị đẩy về phía trước và nghe thấy tiếng răng rắc.

Hai mắt gã mở to, nhìn trân trối vào khẩu súng trong tay mình bị bóp méo bởi một bàn tay mảnh khảnh, dần dần biến dạng.

Nếu gã không buông ra thì tay gã cũng sẽ bị biến dạng theo, cuối cùng đành phải buông khẩu súng ra với vẻ mặt tái mét.
Nguyễn Như Cẩn đi ra khỏi phòng bệnh VIP, thấy vẻ mặt cáu kỉnh của chồng mình bèn hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Bọn họ đòi thêm tiền.” Trình Không bực bội đáp.

Nguyễn Như Cẩn cau mày: “Bọn họ mượn gió bẻ măng đây mà. Anh đã chuyển cho bọn họ rồi à?”
Gã đồng bọn ở dưới đất liên tục gọi nhưng không có ai trả lời thì biết rằng ba người đó đã chết.

Gã phải nhanh chóng rời khỏi nơi này mới được.

Nước Hoa quả nhiên là không yên ổn.
“Thủ lĩnh, mục tiêu đã biến mất.”

“Để ý cho kỹ vào, nhìn thấy mục tiêu thì bắn luôn.”

“Nhưng đây là nước Hoa.”
Tư Vũ ngáp dài một cái, Hàn Mục Lẫm chỉ vào một quán trà: “Nếu không vội về nhà thì cứ vào tìm một chỗ đánh một giấc.”

Cô nhìn anh, khẽ gật đầu.

Hai người bước vào quán trà, sau đó Hàn Mục Lẫm kiếm cớ ra ngoài, để cô ở trong phòng riêng của quán trà nghỉ ngơi.
“Nhà họ Trình thuê chúng ta vớic cái giá như vậy chỉ để lấy một mạng người. Chúng ta không cần quan tâm đến những người khác. Gọi điện cho nhà họ Trình, bảo họ rằng thêm người athì phải tăng giá.”

Người cầm súng lập tức gọi cho Trình Không.

Nhận được cuộc gọi của lính đánh thuê, sắc mặt ông ta hơi thay đổi: “Các anh làm thế khác nào thừa nước đục thả câu.”
“Con vừa mới về.”

“Xem ra có người đang đùa dai.” Phó Bạc Thao đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, không phát hiện người nào khả nghi.

Phó Nguyên Ngọc chau mày, luôn cảm thấy cuộc gọi từ người bạn học cũ của mình rất kỳ lạ.
“Các anh…”

“Trong vòng ba phút, chuyển tiền vào tài khoản, nếu không nhận được tiền, chúng tôi sẽ thả người đi.”

Trình Không lớn tiếng chửi thề rồi lại chuyển khoản cho họ.
“Răng rắc.” Khẩu súng đã bị bóp nát.

Tên lính đánh thuê nhìn chằm chằm vào Tư Vũ bằng ánh mắt không thể tin được, như thể gặp ma giữa ban ngày.

Gã vừa tỉnh táo lại thì đã bị một bàn tay xách lên, ném sang bên kia con ngõ.
Trình Không nhăn mày: “Không chuyển làm sao được. Người đáng nghi nhất hiện giờ chính là Tư Vũ.”

“Tư Vũ…”

Sắc mặt Nguyễn Như Cẩn bỗng thay đổi.
Lặng lẽ xử lý hai người của bọn họ mà không hề phát ra tiếng động, chẳng lẽ là người đàn ông vừa rồi?

Thủ lĩnh nhóm lính đánh thuê cầm súng bắn tỉa, đang định tìm kiếm vị trí của đối thủ thì bị thứ gì đó dí vào gáy, cảm giác lạnh buốt khiến da đầu hắn tê dại.

“Ai sai chúng mày đến đây, chỉ cho mày một cơ hội thôi đấy.”
“Tiểu Vũ!”

Phó Nguyên Ngọc vừa dừng xe liền lật đật bước xuống, đi nhanh về phía con gái mình.

“Tiểu Vũ, con thế nào rồi? Không sao chứ?”
Bởi vì vụ này quá đơn giản nên chỉ có bốn người tới đây.

Còn có một người khác đang ở dưới đất quan sát, nhưng Hàn Mục Lẫm vẫn tránh được tầm mắt kẻ địch.

Hai người chiếm giữ những vị trí cao đã bỏ mạng. Sắc mặt thủ lĩnh đen như đáy nồi.
Có tiếng súng lọt vào tai, người đi đường còn tưởng rằng đó là ảo giác của mình, chỉ sững sờ một lúc rồi lại đi tiếp.

Sắc mặt tay súng bỗng trở nên khó coi, thân thể cứng ngắc.

Một bàn tay vỗ nhẹ vào người gã từ phía sau.
“Trở lại quán trà đi, cứ giao tên này cho tôi.”

Sau khi chắc chắn Tư Vũ không bị thương, Hàn Mục Lẫm xoay người nhanh chóng rời đi.

Khẩu súng bị cô ném vào thùng rác đã hoàn toàn không thể nhận ra hình dạng ban đầu.
“Cứ bắn đi!”

“Vâng.”

Nhận được mệnh lệnh của thủ lĩnh, hai tay súng điều chỉnh góc độ và tìm kiếm người đàn ông vừa mới đi ra ngoài.
“Sao thế? Em biết người này à?”

Bà ta nhíu mày: “Đây là con gái của bạn cùng lớp cấp ba với em. Lần trước em đã kể với anh là em tình cờ gặp lại bạn học cũ trên đường và biết được cô ấy đã gả vào nhà họ Tư. Con gái cô ấy rất xinh xắn sáng sủa nên em nảy ra ý định muốn hỏi cưới con bé cho con trai chúng ta.”

Mặt Trình Không biến sắc, vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cho nhóm lính đánh thuê.
Mặc Phó Nguyên Ngọc biến sắc, lập tức dừng xe.

Chuyện liên quan đến con gái mình nên bà vô cùng lo lắng: “Con bé đang ở đâu?”

***
Phó Nguyên Ngọc trả lời: “Là bạn học cũ của mẹ lần trước đã tới chơi nhà chúng ta.”

Tư Vũ gật đầu: “Con không sao.”

“Con trở về khi nào vậy? Hai tiếng trước mẹ và bạn cùng lớp con vẫn còn nhắn tin với nhau mà.”
Nghĩ đến đây, Nguyễn Như Cẩn nôn nóng nói: “Để em gọi cho Phó Nguyên Ngọc.”

***

Lúc này, Phó Nguyên Ngọc lái xe của công ty, đưa Phó Bạc Thao ra ngoài làm một số việc.
Trên đường đi, bà nhận được cuộc gọi từ Nguyễn Như Cẩn.

“Nguyên Ngọc à, cậu nghe mình nói này, con gái cậu đang gặp nguy hiểm, cậu nhất định phải đến đó ngăn họ lại.”

“Cái gì?”
“Bọn tao sẽ không bán đứng…”

Hàn Mục Lẫm dứt khoát nổ súng, nếu kẻ địch đã cứng miệng không chịu khai thì không cần phải vặn hỏi nữa.

Anh có hàng nghìn cách để tìm ra kẻ đứng sau lưng bọn họ.
***

Tư Vũ nhận được cuộc gọi của Phó Nguyên Ngọc và biết được bà đang ở gần đây.

Cô đi ra quán trà. Đột nhiên, có thứ gì đó dí sát vào lưng.
Người đàn ông trầm giọng nói: “Mau rời khỏi đây.”

Tư Vũ không nhúc nhích.

Người vừa ra tay là bạn của mày phải không? Hắn chắc chắn là kẻ đã giết người của bọn tao. Từ hôm nay trở đi, tổ chức lính đánh thuê bọn tao sẽ truy sát chúng mày. Cho dù chúng mày chạy đi đâu, bọn tao cũng sẽ lần theo dấu vết của chúng mày.” Gã gằn giọng đe dọa.
“Không gọi được.”

“Bọn họ đã hành động rồi.” Nguyễn Như Cẩn cũng tái mặt.

Bây giờ họ không có bằng chứng mà chỉ cảm thấy nghi ngờ. Nếu giết nhầm người, họ sẽ mất đi cơ hội trời cho khi con trai mình tỉnh lại.
Tư Vũ biết anh định làm gì.

Đôi mắt sắc bén của anh dễ dàng tìm ra vị trí hai điểm ngắm bắn của nhóm lính đánh thuê.

Bọn họ thậm chí còn chẳng ẩn núp kỹ.
Song, bây giờ không phải lúc nghĩ đến điều đó: “Tiểu Vũ, mẹ con mình về nhà trước đi.”

“Chuyện của công ty cứ để anh giải quyết là được. Em lái xe đưa Tiểu Vũ về nhà đi, anh sẽ bắt taxi.” Phó Bạc Thao lo lắng bệnh tình của cháu gái mình tái phát nên bảo hai mẹ con Phó Nguyên Ngọc nhanh chóng trở về.