Tổ Tông Toàn Năng Sống Lại

Chương 106: Phải đền mạng



Ngày thi thứ hai, Tư Vũ khăng khăng từ chối, không để Phó Nguyên Ngọc đưa mình đến trường thi.

Đúng lúc bà muốn đưa Pkhó Bạc Thao đến công ty Vân Diệu phỏng vấn. Nước mắt Chu Tiêu rơi lã chã.

Cô ta mơ hồ nhận ra tình cảnh hiện giờ của mình và cảm thấy sợ hãi hơn bao giờ hết, toàn thân liên tục run rẩy.
Chu Tiêu đang chờ đến giây cuối cùng, nếu Tư Vũ không xuất hiện, có nghĩa là những người kia đã thành công.

Chỉ cần Tư Vũ không tham gia ngày thi cuối cùng, cô sẽ mất cơ hội đỗ vào trường trung học phổ thông chính quy.
“Bách Phương!”

“Bố tôi đã giải lời nguyền trước đó. Lần này là thứ được gieo trong người con bé nhảy ra và bắt đầu phản công.”
Những tưởng chỉ là một bùa chú nho nhỏ, không ngờ lại còn cắn trả.

Lư Bách Phương nhìn Ngụy Hân yếu ớt tỉnh lại trên giường, đanh giọng nói: “Con bé còn giấu chúng ta chuyện gì đó, trong cơ thể nó còn có một loại tà thuật khác. Dấu vết này cho thấy phải gia nhập một tổ chức nào đó thì mới bị gieo thứ này vào cơ thể.”
“Kéttttt!”

Chiếc xe buộc phải dừng lại.
“Anh Trình quen cô em này à?” Gã đàn ông mới lên tiếng ban nãy bỗng ngượng ngùng.

Trình Tụng cười đáp: “Từng gặp một lần, rất có duyên.”
“Anh Trình không phải là muốn…” Người nọ nở nụ cười nham hiểm.

Họ đều là đàn ông, Trình Tụng còn là một tay chơi gái khét tiếng.
Khi Chu Tiêu tỉnh lại, ánh sáng chói lóa trên đỉnh đầu khiến toàn thân cô ta nóng rực.

“Ồ, tỉnh rồi à!”
Ông đã tìm kiếm khá lâu nhưng vẫn chưa tìm được công việc phù hợp, vì vậcy bà đã bảo ông đến công ty Vân Diệu thử vận may, nhưng không nói cho ông biết đó là công ty của mình.

Tư Vũ xuống xae buýt, vừa đi đến dưới bóng cây đã bị một nhóm người vây quanh, sau đó kéo cô lên một chiếc xe.
Lư Bách Phương lấy điện thoại di động ra gọi, chẳng mấy chốc đã có người đến đưa ông cụ Lư đi.

Tả Việt nhíu mày nhìn Ngụy Hân đang nằm trên giường, nói với Ngụy Hành: “Cô chú biết tính của Bách Phương rồi đấy, nếu Ngụy Hân không nói thật thì rất khó giữ được tính mạng cho con bé. Quan hệ giữa hai nhà có êm đẹp hay không đều phụ thuộc con bé. Cô chú tự quyết định đi.”
Ngụy Hành giật mình, nhìn Ngụy Hân vừa tỉnh lại: “Tiểu Hân, rốt cuộc con…”

“Ngụy Hành, tốt hơn hết là cô chú hãy cầu nguyện cho bố tôi bình an vô sự. Nếu không, đứa con gái mà cô chú nhận nuôi này sẽ phải đền mạng…”
Đây là đâu?

Chu Tiêu chợt nghe thấy những tiếng cười cợt của người nước ngoài, cô ta ngước lên, hầu hết những người đang đứng bên trên đều là người nước ngoài.
***

“Meo.”
Toàn bộ ghế trên xe đều bị vặn tung, ngay cả vô lăng cũng bị đập nát, nằm chỏng chơ một cách thê thảm.

Trần xe gồ ghề lồi lõm, trong xe nồng nặc mùi tanh.
Cô không hề phản kháng.

Người đàn ông trong xe cười khà khà: “Anh Trình nhìn này, cô bé xinh lắm.”
Thật ghê tởm!

Rốt cuộc chuyện này là thế nào?
***

“Chu Tiêu, mười phút nữa là bắt đầu thi rồi, cậu còn đứng đây làm gì?”
Máu trong người cô ta như đang chảy ngược, mặt trắng bệch như sáp.

Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Có kẻ giữ lấy khuôn mặt Chu Tiêu, hôn mạnh một cái.

Cô ta muốn vùng ra, nhưng lực bất tòng tâm.
Xương cánh tay gãy nát.

Sắc mặt gã lập tức trắng bệch như tờ giấy.
Nhà họ Ngụy.

Ngụy Hân đã được cứu sống, nhưng ông cụ Lư bị lời nguyền trên người cô ta cắn trả, rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh.
Nhưng còn chưa đạt được mục đích thì đã bị một bàn tay trắng nõn túm chặt lấy.

“Rắc!”
“Rầm!”

Có thứ gì đó rơi “bịch” xuống bên cạnh chân cô.
“Cô bé, bọn anh nhận tiền rồi thì phải làm việc cho người ta, chẳng còn cách nào khác. Cô em làm anh Trình hài lòng thì cần quái gì thi cử nữa. Cứ hầu hạ anh Trình cho tốt, sau này tha hồ ăn sung mặc sướng…” Nói đoạn, gã còn với tay ra phía sau.

“Á!”
Một đám đàn ông ngồi chen chúc bên cạnh Tư Vũ.

Mùi này thật kinh tởm!
“Rầm!”

Đám người này còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì trần xe đã bị thứ gì đó đánh lồi lên.
Khi đi ngang qua một quán trà sữa, bỗng nhiên có một luồng sức mạnh từ bên cạnh kéo cô ta lại.

Chỉ trong chớp mắt, Chu Tiêu đã bị kéo đến một chỗ khác, còn chưa kịp nhìn rõ người trước mặt, hai mắt đã tối sầm, ngất đi.
Mặt Lư Bách Phương đen như đít nồi.

Tả Việt cũng không khá hơn, dù sao ông cụ cũng là bố vợ của mình.
“Trông ‘ngon gái’ phết!”

“Quay cận mặt đi.”
Tư Vũ áo quần chỉnh tề, đủng đỉnh bước xuống xe.

Trong xe cực kỳ hỗn độn, vài người bị vặn thành một đống, tất cả đều hôn mê bất tỉnh.
“Sắp phát đề rồi, vào phòng thi thôi.”

“Đợi thêm một lát nữa.”
Mặt mũi cô ta đã bị đánh bầm dập, cho dù muốn nói cũng không nói được.

“Con nói thật cho bố biết, rốt cuộc con đã lén lút làm trò gì. Lần này nếu con không nói thật, bố mẹ cũng không cứu được con đâu.”
Mặt đất rung chuyển dữ dội. Thỉnh thoảng lại vang lên tiếng “ầm ầm” cực lớn.

Cửa xe bị mở ra.
Trình Tụng cười híp mắt đầy đểu cáng.

Tư Vũ hờ hững nhìn họ: “Là ý của Chu Tiêu à?”
Ngụy Hân tủi thân, khẽ lắc đầu.

Thấy vậy, Ngụy Hành càng cau mày.
Cô ta lại ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy hàng loạt camera cỡ lớn dựng lên ở bốn phía.

Tất cả những người đang đứng bên cạnh cười dâm đãng đều là đàn ông.
Cô ta hoảng sợ giãy giụa, nhưng lại ăn một cái tát nảy đom đóm.

Gã đàn ông chửi thề một câu, rồi tiếp tục trườn lên người cô ta.
Xung quanh có tiếng ồn ào.

Chu Tiêu nghiêng người, tránh đi ánh đèn chói mắt, lúc này mới hoảng hốt phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường, toàn thân không còn sức lực.
Anh ta nói: “Không phải Chu Tiêu bảo các anh ngăn không cho cô ta đi thi à? Thế thì cứ đưa đến chỗ của tôi chơi đùa một phen.”

“Vẫn là anh Trình rất biết cách chơi.”
Bên ngoài phòng học, một nữ sinh liên tục kéo tay Chu Tiêu đang tập trung nhìn về hướng cổng trường.

Chu Tiêu tươi cười đáp: “Đợi năm phút nữa đi, bây giờ đi vào cũng vẫn phải đợi.”
Thi xong, Chu Tiêu đi thẳng ra khỏi trường.

Tư Vũ đã nộp bài thi trước, Chui Tiêu đợi ở cổng trường hồi lâu không thấy cô, mới yên tâm đi về nhà.
Trình Tụng ngồi ở phía trước quay đầu lại, vừa nhìn thấy cô liền sửng sốt.

“Là cô em à.”
Trường tốt, dù có đút lót thêm tiền cũng sẽ không nhận một học sinh bị điểm liệt.

Năm phút cuối cùng, vẫn không thấy bóng dáng Tư Vũ ở cổng trường.
Hóa ra không phải là “bồ” của anh ta.

Lúc Chu Tiêu gọi điện thoại cho họ, Trình Tụng đang ở bên cạnh những người này, vì thế hôm nay anh ta cũng đi theo họ đến chơi đùa cô.
Chu Tiêu cố nén nụ cười nơi khóe miệng, xoay người đi vào phòng thi.

Ngay khi cô ta bước vào phòng thi, Tư Vũ đã có mặt bên kia tòa nhà giảng dạy.
Nói đoạn, Tả Việt cũng xoay người rời đi.

Ngụy Hành cau mày, nhìn chằm chằm cô con gái vừa mới tỉnh lại của mình.
Con mèo đen xuất hiện giữa không trung, kêu lên một tiếng với người đang đứng bên lề đường.

Tư Vũ xoay người đi về hướng khác.
Bây giờ gặp lại, cơn rạo rực lại trỗi dậy.

“Đưa cô gái này đến chỗ tôi đi.”
Trong đêm tối, tại ngã tư yên tĩnh, có vài người với ánh mắt lạnh lùng đi ra.