Tổ Tông Toàn Năng Sống Lại

Chương 102: Phản tác dụng



Trong bệnh viện.

Ngụy Nguyên đưa Tư Vũ đến phòng chăm sóc đặc biệt của pháp sư mà không để người của nhà họ Ngụy biết, còn xin bệnh viện m1ột số đặc quyền, nói dối rằng Tư Vũ là họ hàng của người bệnh.

Vì được bác sĩ riêng chữa trị nên pháp sư nằm đó đã lâu mà không có ai đến2 thăm. Người bên ngoài chỉ có thể nhìn qua cửa sổ bằng kính, Ngụy Nguyên thấy cô đứng trước giường bệnh của pháp sư.

Có lẽ cảm n2hận được có người đến gần, cô ta từ từ mở mắt ra, sau đó giật nảy mình khi nhìn thấy người đứng trước mặt: “Là cô à.”

“Cảm giác thế nào?”0
Đan Thiên Diệu được đẩy ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, bác sĩ trực cũng hớt hải chạy tới, y tá đang làm biện pháp sơ cứu trên giường.

Tim Ngụy Nguyên đập thình thịch khi nhìn Đan Thiên Diệu nằm đó như cái xác, chết không nhắm mắt, không có phản ứng gì.

Trước đó vẫn còn yên ổn, sao bỗng nhiên lại xảy ra chuyện.
Nó nhìn thẳng vào cô ta một lúc rồi bất thình lình lao lên không trung rồi biến mất.

“Á!”

Ngụy Hân hét lên.
Ánh mắt Ngụy Hành lóe lên khi nhìn thấy vẻ hụt hẫng của con trai mình, có vẻ như cậu đã thích cô gái đó.

Bố con họ vừa đi lên lầu thì hai y tá tái mặt chạy tới: “Ông Ngụy, ông đi xem thế nào, họ hàng của ông đột nhiên chuyển biến xấu, cần phẫu thuật cấp cứu ngay lập tức.”

Ngụy Hành và Ngụy Nguyên nhìn nhau rồi vội vã chạy theo y tá.
“Tôi không biết cô đang nói gì.”

“Nói đi, tôi sẽ cho cô ra đi thanh thản.”

Đan Thiên Diệu tái mặt.
Chuyện gì xảy ra thế này?

Con mèo đó từ đâu tới đây?

“Meo.”
Nhưng hôm nay con mèo đã đi vào phòng ngủ ở lầu hai mà bọn họ vẫn không hề hay biết gì.

Ngụy Hân đang mơ màng thì bị một cơn lạnh buốt đánh thức, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy con mèo đen đứng trên chăn, đôi mắt một bên đen một bên tím khiến cô ta thót tim.

“Á!”
“Không cần.”

Nói đoạn, cô rời đi.

Ngụy Nguyên biết rằng mình không thể tỏ tình với cô nữa. Cậu đã mất đi tư cách này ngay từ khi mẹ cậu có suy nghĩ đó.
Các vệ sĩ trong biệt thự nhanh chóng chạy vào thì thấy cô ta ngồi ôm đầu, chỉ vào không trung: “Có ma, ở đó, có ma…”

Các vệ sĩ đưa mắt nhìn nhau.

Ma ở đâu ra, họ chẳng nhìn thấy gì cả.
Ngụy Nguyên lắc đầu nói: “Cậu ấy không sao, cũng không cần nhà họ Ngụy chúng ta bồi thường.”

“Để bố nói chuyện với người nhà của con bé. Con biết số điện thoại của người nhà con bé không?”

Bọn con chỉ mới gặp mặt vài lần, thật ra cũng không phải là bạn bè.” Có khi Tư Vũ còn chẳng để ý đến cậu ấy chứ.
Cô ta chậm rãi trợn trừng mắt nhìn Tư Vũ, kinh ngạc nói: “Cô cũng là pháp sư.”

Tư Vũ đáp: “Thân thể cô không chịu đựng được thần chú mạnh như vậy đâu, tà thuật đúng là ghê gớm, bị cắn trả sẽ kinh khủng hơn.”

“Hóa ra cô… thật sự là một pháp sư.”
“Tư Vũ, sao đột nhiên cậu lại muốn đến gặp người này?” Sau khi Ngụy Nguyên xin lỗi ở cổng trường, Tư Vũ đưa ra yêu cầu muốn đến đâ7y xem tình hình một lát.

Xuất phát từ sự áy náy, cậu đã đồng ý.

“Tôi đi vào trong một mình.” Tư Vũ mặc áo vô trùng, bước vào phòn7g bệnh.
“Tiểu Nguyên, con làm gì ở đây vậy?”

Ngụy Hành xuống xe, trên tay vẫn còn cầm một ít tài liệu, nhìn thấy con trai mình ngơ ngác đứng trước cửa bệnh viện, không biết đang nhìn gì.

Ngụy Nguyên bừng tỉnh: “Bố.”
“Tư Vũ.”

Tư Vũ đứng quay lưng về phía Ngụy Nguyên, lạnh nhạt nói: “Có thể cho mẹ anh cơ hội thứ hai.”

Cậu thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn cậu, về phần bồi thường…”
Ngụy Nguyên chợt mở to hai mắt nhìn về hướng cửa lớn bệnh viện.

Là Tư Vũ.

Đường gấp khúc trên máy điện tim trở thành một đường thẳng.
“Những gì mẹ con đã làm có phần quá đáng, may là không thành công nên không gây ra tổn hại gì.”

“Bố mẹ định giải quyết chuyện của Ngụy Hân thế nào?”

Ngụy Hành thở dài: “Tạm thời cứ để đó đã. À phải rồi, người bạn đó của con không sao chứ?”
Rất có thể cô là một pháp sư cao tay thực sự.

Đan Thiên Diệu bị luồng sức mạnh đó chèn ép đến mức không thở được, hô hấp trở nên dồn dập.

“Tôi không biết…”
Bệnh nhân đã tắt thở.

Tuy nhiên, y tá trên giường vẫn dốc sức cấp cứu, mong rằng có thể cứu sống người bệnh.

***
Tư Vũ ngồi trên sô pha nhìn Phó Nguyên Ngọc đang cặm cụi viết gì đó.

“Con sao vậy?”

Cảm nhận được ánh mắt của con gái mình, bà đặt chiếc bút trong tay xuống và nhìn cô.
Nếu Tư Vũ không nhắc nhở thì Đan Thiên Diệu chỉ nghi ngờ mà thôi. Trước khi chiếc xe phanh lại, cô ta cảm nhận được một luồng sức mạnh dữ dội, còn tưởng rằng đó chỉ là tai nạn, bây giờ ngẫm lại mới thấy tình hình lúc ấy rất khác thường.

“Tôi không phải là pháp sư, tôi đến đây để hỏi xem là người nào muốn lấy mạng của tôi.”

Tin tức cô tỉnh lại vẫn chưa được truyền đi, linh lực vẫn còn đang nằm dưới điện thờ, nếu người nào không có đủ sức mạnh thì không thể phát hiện được.
Sau khi biết rằng Tư Vũ cũng am hiểu phép thuật, bây giờ nghe cô nói vậy, cô ta hoàn toàn tin rằng cô có thể làm được điều này.

“Tôi không làm gì cả, chỉ nhận tiền làm việc cho người khác, đây là vì lợi ích chứ không phải thù hận. Nếu tôi đã mạo phạm đến cô, xin cô hãy tha thứ. Chỉ cần có thể ra khỏi đây, tôi nhất định sẽ cho cô…”

“Trả lời câu hỏi của tôi.”
“Bốp, bốp…”

Ngụy Hân đột nhiên giơ tay lên, không tự chủ được mà liên tục tát vào mặt mình một cách không thương tiếc. Ngụy Hân kinh hãi bật khóc, cảnh tượng vô cùng quái dị.

Các vệ sĩ sợ hãi không biết làm thế nào, đành phải gọi điện thoại cho Ngụy Hành báo cáo tình hình trong nhà.
Tư Vũ đi đến đầu giường, nhìn cô ta với ánh mắt lạnh như băng: “Tôi không có nhiều kiên nhẫn đâu.”

Đan Thiên Diệu nhìn vào đôi mắt tàn nhẫn không cảm xúc của cô, linh hồn như thể cũng bị hút vào đó.

Cô ta cảm nhận được sức mạnh vô hình đến từ Tư Vũ, nhưng không biết đó là loại năng lực gì.
Nhà họ Ngụy.

Một con mèo đen như than nhảy lên bệ cửa sổ lầu hai, tránh những vệ sĩ ở lầu một.

Bọn họ đều được huấn luyện bài bản, bình thường chỉ cần có gió thổi cỏ lay là lập tức phát hiện.
Tư Vũ nheo mắt lại, luồng sức mạnh vô hình càng ép xuống.

Đan Thiên Diệu trợn trừng mắt.

“Nhà Đệ… Ngũ…”
Ngay sau đó, cổ họng dường như được buông lỏng, cô ta liền ho sù sụ.

***

Trước cửa bệnh viện.
Tư Vũ hờ hững hỏi: “Mẹ nghĩ thế nào về nhà Đệ Ngũ?”

“Nhà Đệ Ngũ à?”

“Vâng.”

“Tiểu Vũ, ai đó đã nói gì với con phải không? Chúng ta không cần quan tâm đến chuyện của nhà Đệ Ngũ và nhà họ Tư.”