Tình Yêu Sủng Nghiện Của Tổng Giám Đốc Lâm

Chương 231



“Mợ chủ, tổng giám đốc Lâm đi tìm đồ của cô rồi, còn về việc xử lí Thẩm Quân như thế nào, giao cả cho cô đất Chu Loan giải thích.

Ban nấy ra khỏi biệt thự của Lâm Hàn Tình, Lâm Thế Kiệt bảo anh ta đưa Thẩm Quân trở về, chỉ nói để Giản Nghệ Hân quyết định là được, còn về Lâm Thế Kiệt, anh cần phải “đưa” Lâm Hàn Tình về nhà họ Lâm.

Lâm Hàn Tình làm ra loại chuyện này, tuy nói cô ta là em gái của anh ta trên danh nghĩa, nhưng Lâm Thế Kiệt cũng sẽ không bỏ qua như vậy đâu.

Giản Nghệ Hân nhìn thấy dáng vẻ này của Thẩm Quân, trong lòng không cảm thấy vui mừng, mà lại rất phức tạp. Người có tiền như bọn họ có thể làm bừa đến mức này sao?. ngôn tình hoàn

“Thả anh ta đi” Giản Nghệ Hân nói.

Cô và Thẩm Quân vốn không có thù oán, anh ta cũng là người bị Lâm Hàn Tình lợi dụng, nên kẻ thù của cô chính là Lâm Hàn Tình, cho dù có trút giận lên người Lâm Hàn Tình thì cũng vô dụng. Huống chỉ, từ nhỏ Giản Nghệ Hân đã biết mọi nỗi khổ sở trong cuộc sống này, cô cũng không phải người vô lí không biết khoan dung.

“Thả anh ta? Mợ chủ, nhưng mà..”

Chu Loan vội nói, Lâm Thế đã dặn dò rồi, nhất định phải khiến anh ta nhận quả báo!

Giản Nghệ Hân lại gật đầu một lần nữa, lúc Chu Loan do dự không quyết, bên ngoài lại truyền đến tiếng động cơ,

ngay sau đó Lâm Thế Kiệt bước từ trên xe xuống, nhìn thấy cảnh tượng này, anh đi thẳng đến bên Giản Nghệ Hân.

“Tìm được mặt dây chuyền của tôi chưa?” Giản Nghệ Hân vui mừng hỏi.



Lúc này cô chỉ quan tâm đến mặt dây chuyền.

Cô tràn đầy mong chờ năm lấy cánh tay Lâm Thế Kiệt, nhưng lại không đợi được câu trả lời cô mong muốn, Lâm Thế Kiệt hơi nhíu mày, đôi môi mỏng mấp máy: “Bị cậu ta gửi đi mất rồi”

Ở nơi của Thẩm Quân và Lâm Hàn Tình đều không tìm được gì, Lâm Thế Kiệt không cho rằng mặt dây chuyền bị làm mất vô cớ, nhất định là Thẩm Quân đã động tay động chân.

“Vậy phải làm sao đây?” Giản Nghệ Hân vừa nghe thấy vậy thì liền thấy sốt ruột. Lâm Thế Kiệt nhìn thấy hết mọi biểu cảm của cô, lần đầu tiên anh hứa với một người: “Tôi nhất định sẽ tìm về cho. cô, được chứ?”

Giản Nghệ Hân cắn môi, biết chuyện này không thể trách Lâm Thế Kiệt được, vốn cũng là tại cô không bảo vệ tốt đồ của mình, cô gật đầu.

Rồi chỉ vào Thẩm Quân vẫn đang quỳ dưới đất: “Anh ta phải làm sao đây?”

Giản Nghệ Hân không cho rằng Lâm Thế Kiệt sẽ thật sự để cô xử lí Thẩm Quân, chắc là anh chỉ muốn cô xả giận mà thôi.

Nhắc đến Thẩm Quân, sắc mặt anh lại trâm xuống, sai

người lấy một bình trà nóng tới, chậm rãi đổ đầy vào Lâmc, rồi đưa cho Giản Nghệ Hân: “Cậu ta để ý gương mặt của mình nhất, cô biết nên làm thế nào rồi đó” Lâmc trà trong tay vẫn còn đang bốc hơi nóng, Lâm Thế Kiệt thậm chí còn nắm cổ tay Giản Nghệ Hân, Giản Nghệ Hân sợ hãi, không dám tin nhìn Lâm Thế Kiệt.

“Anh muốn tôi hất nước nóng lên mặt anh ta?”