Tình Yêu Của Hoàng Hậu Xixi

Chương 31: Kết thúc (2)



Suốt tuần qua Vương gia và Vương phi bận rộn an bài, xếp đặt sự vụ cũng như sinh ý trong phủ, Ra Kê gần như ngủ nghỉ luôn tại trang trại, Naoxi tất bật cùng quản gia xem sổ sách, thống kê lại rồi mới đưa quyết định hoạt động trong phủ khi phu phụ nàng đi vắng.

Phụ mẫu không có thời gian chơi cùng mình nhưng Ranin không vì thế mà nháo khóc, bé biết nguyên nhân vì sao nên rất biết điều tự chơi không phá phách, không khiến phụ mẫu bận lòng mà an tâm giải quyết công việc.

Trước giờ, nơi phụ mẫu dẫn Ranin đi xa nhất là về kinh thăm nội tổ chứ chưa được đi ra khỏi biên giới thế này. Về thăm nội tổ nhiều lần mà bé chưa khám phá hết mọi ngóc ngách ở Hoàng cung, cứ mỗi lần về bé lại khám phá thêm một chỗ mới. Bé thích về Hoàng cung nội tổ chơi vì vừa có nhiều điểm tâm ngon cùng thật nhiều đồ chơi lạ kích thích tinh thần khám phá trong bé. Thật không biết chỗ ngoại tổ thì thế nào? Có ngự hoa viên trồng nhiều hoa đẹp hay hồ lớn thả nhiều nhiều cá như ở chỗ nội tổ hay không? Những vấn đề ấy lởn vởn trong đầu khiến bé đôi lúc thừ người ngẩn ngơ, chính vì vậy mà tỳ nữ theo hầu dạo này thường gặp tiểu chủ nhân đôi lúc nhíu mày thở dài như thể đang suy nghĩ điều gì đó trọng đại lắm.

Dự định một tuần sẽ thu xếp xong sự vụ trong phủ nhưng phải nữa tháng sau phu phụ Vương gia mới an bài xong để lên đường.

Ngày hôm đó.

Vua Xê rê biết nhi tử đưa cháu nội về bái ngoại tổ liền phân phó cung nhân gấp rút chuẩn bị tặng phẩm kịp Đại nhi tử khởi hành nên mới sớm tinh mơ đã có năm xe ngựa chất đầy quà biếu dừng trong sân phủ, Ni Pôn thay Vương gia nhận lễ, xong xuôi mời xứ giả uống nước chờ Vương gia tiếp nhận thánh ân.

Một khắc sau Ra Kê đi ra.

Tướng quân áp tải lễ vật vội tiến đến hành lễ và giao danh sách tặng phẩm cho chàng.

Trước khi vị tướng ấy hồi cung phục lệnh, chàng nhờ ông áp tải ba xe chở bò, dê, cừu vào cung giúp. Ni pôn tiễn vị tướng quân, ông không quên đưa phong bì đỏ Vương gia ban thưởng, một màn tiễn đưa khách cùng chủ đều hài lòng trong vui vẻ.

Lần này hồi Hati, hàng áp tiêu không ít hơn so với lần đi xứ mấy năm trước mà chàng đi, Phụ vương ban năm xe, trong phủ chuẩn bị năm xe, thêm năm xe chở vật dụng cùng nhu yếu phẩm thì xếp cả một đoàn dài.

Nghe chuẩn bị xuất phát, Ranin đứng lên nắm tay mẫu thân kéo ra xe ngựa sợ phụ vương bỏ quên lại mình không dắt theo.

Ra Kê đứng lại nhỏ to giao phó vài sự vụ với quản gia mới leo lên yên ngựa, ngồi yên vị lưng ngựa, quét mắt nhìn một lượt rồi chàng phát tín hiệu khởi hành. Lính nhận tin liền truyền lệnh với người đi đầu, đoàn người hướng Hati nối đuôi nhau rời phủ, bóng dáng đoàn người đi mất hút, Ni Pôn hạ nhân đóng cửa đại môn, lúc này xung quanh trở lại yên tĩnh và chỉ có tiếng gió quét ù ù bên tai mà thôi.

Rời lãnh thổ Hi Mê, đoạn đường gập ghềnh, sóc nảy hơn nhiều, có lẽ năm qua tuyến giao thông trong xứ quá tốt nên mọi người có vẻ cản thán. Tiểu thế tử tuổi nhỏ miễn bàn nhưng đến cả lính áp tiêu còn có ý kiến xem ra sống sướng quen giờ chịu khổ thật bi ai.

Mới đầu tinh thần Ranin hăng hái cao độ, bé lia mắt nhìn quanh hỏi này hỏi nọ mẫu thân, sau ba ngày liền dần dần hết hứng thú mà chuyển sang quan tâm thứ khác. Điều bé thích nhất là những lần hạ trại được mẫu thân cho ăn thịt rừng nướng. Thịt rừng được cung nhân xử lý sạch, mẫu thân tẩm gia vị đem nướng trên lửa than. Trước kia ở phủ đôi lúc mẫu thân cũng nướng thịt rừng cho ăn nhưng khi đó trong phủ có nhiều món ngon, bé tha hồ lựa chọn nhưng lúc này thì khác, món nướng mỹ vị hơn hết thảy các món nguội khô khan kia. Dù bé thích nhưng mẫu thân chỉ cho một phần vừa đủ, ví như thịt chim được ăn một con hay gà rừng được ăn hai cái đùi mà thôi chứ không hơn.

Một tháng rong ruổi phong sương trên đường cuối cùng đoàn người cũng đến được cửa Hoàng cung Rô Mi.

Trước cửa cung nghiêm cẩn nguy nga, Đế hậu cùng ba hoàng tử có mặt nghênh đón Phò mã gia, tam công chúa cùng cháu ngoại tôn.

Ra Kê xuống ngựa, tiến đến xe ngựa có thê nhi bên trong vén màn đỡ họ xuống.

Hình ảnh ba người lớn nhỏ hiện trong mắt, Đế hậu không khỏi xúc động nhấc chân đi tới đón.

Ra Kê cùng thê tử hành lễ phụ mẫu. Naoxi hướng nhi tử hạ lễ ngoại tổ cùng các cửu cửu. Mẫu thân giới thiệu, Ranin nhướn cặp mắt to tròn hướng mọi người cất giọng trong trẻo.

– Ranin ra mắt Hoàng gia gia, Hoàng nãi nãi xinh đẹp và các Cửu cửu.

Giọng nói trẻ thơ ngọt ngào, dễ thương, xem bé khen nãi nãi mà ai cũng bật cười.

Vua Naori cười sang sảng nói.

– Ngoại tôn đã lớn thế này rồi sao?

Ranin cười khanh khách đến cầm tay áo gia gia xin bế càng khiến vua cười vui vẻ không khép cửa miệng. Tứ hoàng tử Naoran đứng sau lưng Mẫu hậu nhìn lén phò mã gia, tam tỷ rồi nhìn cháu ngoại đang được Phụ hoàng bế trên tay.

Thấy gương mặt phấn nộn của tiểu đệ thập thò sau lưng Mẫu hậu, Naoxi đến bên nựng má cười.

– Naoran lớn nhanh nha… chậc chậc, ta xem đệ có vẻ thừa cân rồi đây.

Tam tỷ để ý bắt chuyện, mở miệng liền chê mình béo khiến Naoran đỏ mặt ngượn ngùng hành lễ.

– Tam tỷ, phò mã gia.

Ra Kê gật đầu đáp lễ cùng tiểu cửu, năm nay Naoran lên tám, trông dáng vẻ tròn như quả bóng thế này, lúc nãy thê tử nói thừa cân cũng không ngoa.

Naoran lo lắng mình tiếp tục trở thành tâm điểm chú ý của mọi người thì tam tỷ cùng Mẫu hậu dời lực chú ý mọi người không khỏi thở phào mà yên lặng đứng một bên.

Naoxi tám năm xa xứ nay về cảm xúc mừng vui lẫn lộn, hai mẫu tử ôm nhau khóc nức nở khiến không khí xung quanh trầm lắng hẳn. Thấy mọi người yên lặng không cười nữa, Ranin nhíu mày tụt khỏi vòng ôm gia gia chạy đến bên Phụ vương hỏi.

– Sao Mẫu thân cùng Nãi nãi khóc vậy Phụ thân? Không phải buồn mới khóc vui thì cười sao?

Ra Kê xoa đầu nhi tử giải thích.

– À, bình thường vui sẽ cười, buồn sẽ khóc là đương nhiên nhưng đôi lúc quá vui cũng khiến người ta rơi nước mắt.

Phụ thân nói quá vui cũng khóc là sao, thật khó hiểu.

Nhi tử thộn mặt mở lớn mắt không chớp nhìn mình, Ra Kê mỉm cười nói tiếp.

– Đợi lớn chút Ranin sẽ hiểu, con không cần suy nghĩ nhiều sẽ mệt đầu.

Lúc này bé mới gãi gãi đầu mỉm cười.

– Ra vậy, vì hài nhi còn nhỏ nên chưa hiểu sao?

– Ừ.

Mọi người nghe phò mã cùng cháu ngoại đối đáp mà bật cười lớn, không khí trầm trầm trở nên tươi tắn trở lại, lúc này vua Naori lên tiếng cùng đi vào trong, mọi người gật đầu cùng đi theo ông.

||||| Truyện đề cử: Đào Lý |||||

Ranin được Hoàng gia gia cầm tay đi trước, càng đi sâu vào bên trong đôi đồng tử bé không khỏi mở lớn há hốc miệng, trong lòng òa lên vui sướng vì cảnh đẹp trước mặt.

Nội cung Nội tổ nổi bật sắc màu vàng, đỏ lộng lẫy, sang trọng nhưng nơi đây màu xanh lấy làm chủ đạo.

Xa xa như có tiếng nước róc rách chảy qua khe đá, thêm tiếng chim líu lo êm dịu, cảnh vật càng sinh động, gần gũi thiên nhiên.

Đầu cổng các tiểu viện trồng dây leo phủ một màu xanh mướt trông có vẻ mát mẻ.

Ngan qua vườn thượng uyển ngoài vườn trồng nhiều hoa đẹp không kém ở Hoàng cung nội tổ nhưng kế đó còn có một vườn trái cây trồng cam vàng và nho tím. Lúc này là mùa nho kết trái, đã có nhiều chùm chín chuyển sang màu tím, có thể hái ăn được. Thấy bé thích thú với vườn trái cây, vua Naori ra lệnh cung nhân cắt hai chùm nho lớn đem rửa sạch rồi đưa đến tiểu viện bé cùng phụ mẫu tá túc.

Dạo chơi mệt mỏi, bé được phụ mẫu đưa về viện nghỉ ngơi chờ dùng bữa trưa.

Vào bên trong, mình mọi thứ trang trí không khác căn phòng của mình ở Hi Mê phủ, Ranin thích chí liền bò lên chiếc giường được trải thảm bông mà lăn lộn vài vòng cho đã lưng.

Ra Kê cùng Naoxi đang nhìn nhi tử chơi đùa thì cung nhân báo Hoàng hậu cùng Tứ hoàng tử tới. Hai người đứng lên ra ghênh đón, chưa ra khỏi phòng thì Hoàng hậu đã tới trước cửa. Ra Kê ở lại hàn huyên một chút thì cáo lui, kiếm cớ tìm Phụ hoàng cùng các ca ca bàn luận sự vụ.

Cung nhân đem vào dĩa nho chín được rửa sạch đặt lên bàn liền lui. Nhìn những trái nho chín mọng nước, Ranin xin phép Mẫu thân và Hoàng nãi nãi cho phép ăn.

Hoàng hậu Haxin mỉm cười, gọi Naoran đương đứng lóng ngóng nơi cửa lại dẫn cháu ra ngoài chơi cùng ăn nho.

Naoran nắm tay Ranin đi ra ngoài, cung nhân nhận lệnh vào bưng dĩa nho đi theo hai cậu cháu.

Còn hai mẫu tử trong phòng, Haxin hỏi chuyện cuộc sống bao năm của nữ nhi và nàng cũng hỏi thăm tình hình sức khỏe của mọi người từ mẫu hậu…