Tình Nồng Người Không Biết

Chương 36




Edit: Ai Chan
Beta: Heulwen

 
Qua làn khói trắng lượn lờ, Minh Triết Niên nhìn thấy Thời Thiển đã lâu không gặp, giống như là một việc ngoài dự đoán của anh nên trên mặt thoáng quá nét ngạc nhiên, ngay sau đó anh cười với cô: “Các em đến xem thi đấu?”
 
Cô nhìn lướt qua bầu trời dường như sắp mưa, nhẹ giọng nói: “Trời sắp mưa, anh dự định lát nữa sẽ đi vào hay là bây giờ đi về luôn?”
 
Anh nương theo làn khói nhìn về phía bầu trời xám xịt rồi nhìn Thời Thiển, thì ra trong mắt cô đầy vẻ trong sáng tươi cười, hiển nhiên là đã được bồi đắp bởi những màu sắc tươi sáng của tình yêu rồi: “Chuẩn bị đi rồi.” Anh nói rồi dập tắt tàn thuốc, đứng thẳng người lên khỏi cây cột đang dựa.
 
Thời Thiển gật đầu, Minh Triết Niên suy đoán một chút rồi dùng giọng chân thành nói: “Trước đây anh từng nói em xứng đáng với một người đàn ông tốt hơn, và Tùy Cẩn Tri tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất.”
   
“Cảm ơn.” Cô nghĩ một chút rồi tò mò hỏi, “Lúc anh nói lời này là Tùy Cẩn Tri đến tìm anh sao?”
 
“Hóa ra cậu ấy đã khai nhận rồi sao?” Minh Triết Niên làm ra vẻ miễn cưỡng lắc đầu, “Trước đây khi cậu ấy đã nghe qua nick trên mạng của em làm anh cảm thấy chuyện này rất vi diệu.”
 
Khi Thời Thiển mỉm cười thì giống như phản chiếu lại mọi sự đẹp đẽ dịu dàng thông qua lớp sương mờ lạnh lẽo, trên gương mặt càng tăng thêm nét xinh đẹp làm cho lòng người nao nao.

 

Hai người đứng tại chỗ tán dóc đôi ba câu, Minh Triết Niên nhìn thấy sắc trời thay đổi thì nói: “Sắp đến lượt thi đấu tiếp theo, em vào trước đi, anh có việc phải đi rồi.”
 
Thời Thiển đoán rằng Minh Triết Niên có lẽ không chấp nhận được hiện thực tàn khốc khi mà người con gái anh thích nhất lại ở bên cạnh một người đàn ông khác, cho nên…. Nói chung chỉ có cách trốn tránh.
 
“Em thật sự nên cảm ơn anh, nếu không phải làm bạn với anh thì em sẽ không quen biết anh ấy.” Cô vô cùng chân thành, hai mắt trong veo nhìn đối phương, “Anh cũng là bạn tốt của Tùy Cẩn Tri thi sau này vẫn là bạn tốt của em như trước, em thật sự hy vọng anh có thể vui vẻ hơn bây giờ.”
 
“Ừm, anh biết, em yên tâm đi.” Minh Triết Niên nhớ đến khung cảnh mỗi khi bọn họ nói chuyện phiếm trước giờ cơm lúc trước, kỳ thật anh cũng không biết phải nói rõ cảm xúc trong lòng như thế nào.
 
Nếu anh không phải bị trói buộc bởi một đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm đã bị thương đến mức da thịt thối rửa thì anh tuyệt đối sẽ đem lòng yêu cô gái đang đứng trước mắt này, sẽ xem cô như báu vật quý giá mà dốc lòng yêu thương….. Nhưng loại chuyện này chẳng ai nói được rõ ràng, cũng chưa bao giờ đủ tốt…. Chỉ là anh, chuyện anh có thể làm chỉ có là chúc phúc cho họ.
 
Sau đó Thời Thiển quay vào thì đem chuyện cô gặp được Minh Triết Niên nói cho Tùy Cẩn Tri biết, anh thấp giọng thở dài một chút, nghĩ rằng tình cảm của người bạn này đối với cô Từ đúng là nghĩa nặng tình sâu, cũng là chuyện không nói trước được: “Chuyện đã hơn một năm, anh cũng đã nhìn thấy Tần Phương Mộ thay đổi như thế nào, chuyện tình cảm khó mà nói được có là lựa chọn tốt hay không, có điều, trước kia Tần Phương Mộ khẳng định là có rất nhiều chuyện sai, anh và đạo diễn Cố Đình Xuyên đều cảm thấy cậu ta có tâm lý bi3n thái.”
 
Thời Thiển: “....” Cô giống như nghe được mấy tin vịt trong giới giải trí.
 
Tùy Cẩn Tri nhìn thấy sắc mặt có vẻ phức tạp của cô thì cũng không cho cô biết thêm bất cứ tin tức mặt trái nào, chỉ nhắc một chút: “Nếu đổi lại là trước kia thì anh cũng sẽ không dám tùy tiện giới thiệu em làm quen với Tần Phương Mộ đâu, người này làm việc thì tự tung tự tát nhưng may mà người ở ác thì sớm ngày cũng bị nghiệp quật. Được, không nói đến người đàn ông khác nữa, em còn chưa nói cho anh biết lát nữa xem thi đấu xong thi đưa em về nhà sao?”
 
Thời Thiển sau khi trải qua sự việc vừa rồi thì trong lòng không khỏi cảm thấy người đàn ông này đã mang đến cho cô hy vọng mà trước nay luôn nằm xa tầm với của cô, luôn dịu dàng đối xử với cô.
 
Có lẽ cũng do chuyện của bọn họ quá mức thuận lợi nên đã làm cho cô quên đi rằng để gặp được một người đàn ông này thì có bao nhiêu là trắc trở.
 
Thời Thiển cười nhẹ, đôi mắt long lanh: “Em đã nói qua với người trong nhà rồi, lát nữa em ghé nhà em uống ly trà đi.” Cô biết rõ, định nghĩa hạnh phúc của mỗi người là không giống nhau, không phải ai cũng có thể trở thành ‘người duy nhất trong hàng ngàn người’ được, đi được đến đây đã là hạnh phúc đúng người đúng thời điểm rồi.
 
Trước khi về đến nhà thì Thời Thiển đã nói qua trước với anh về tình huống trong nhà, cô nói luôn chuyện tái hôn của Hạ Hiểu Lôi và chú Dư.
 
“Trước khi mẹ em tái hôn thì em chưa bao giờ nhìn thấy ba và mẹ nắm tay đi tản bộ bên ngoài, sau này bà tìm được một người hiểu bà, yêu thương bà, cũng là người bằng lòng bao dung bà, hai người thường xuyên nắm tay ra ngoài dạo phố, em thật sự vui thay cho mẹ…. Chú Dư đối với em rất tốt, em cũng rất hạnh phúc.”
 
Tùy Cẩn Tri hiểu được cảm giác của cô, cô đã là nạn nhân của cuộc hôn nhân thất bại của cha mẹ mình, đã chịu qua chua xót và đau khổ, tận mắt nhìn thấy mẹ mình vùng vẫy trong cuộc sống gia đình bế tắc đó, cũng bị chính cha ruột của mình phớt lờ đi những đau khổ.
 
“Sau khi mẹ và chú Dư kết hôn thì em từng khuyên mẹ nên có thêm một người con, dù sao chú Dư cũng là người vô cùng tốt.” Lúc đó Hạ Hiểu Lôi nhìn cô cười cười, bà không trả lời cô cái gì.
 
Sau khi cha của Thời Thiển tái hôn thì lại có thêm một người con trai, nhưng ông chưa từng xem nhẹ cô con gái này của mình, đối xử với Thời Thiển thậm chí còn tốt hơn trước đây, giống như ông đang muốn bù đắp lại.

 
Thế nhưng từ sâu trong lòng cô lại có rất nhiều oán hận với người cha này, khi trưởng thành cũng không thể nào gần gũi giống như trước kia được, nhưng cô cảm thấy trẻ con là vô tội, bởi vì nói tới đứa trẻ đó thì ‘cậu chỉ ra đời với một phần tình yêu thương, việc cậu lựa chọn đến với thế giới này không phải là lỗi của cậu.’
 
Suy nghĩ của Tùy Cẩn Tri hơi chùng xuống, anh nghĩ đến cô gái nhỏ như vậy phải trưởng thành theo cách này thì cảm thấy đau lòng.
 
Cho dù hiện tại mọi chuyện đều đã trôi qua nhưng anh vẫn không thể không đau lòng cho cô gái nhỏ nhắn vô cùng hiểu chuyện của những năm tháng đó.
 
Loại chuyện liên quan đến tình cảm của đời trước như vậy thì chỉ có đứa trẻ có chỉ số IQ và EQ xuất sắc mới có thể nắm chắc được cục diện lúc đó, mà cô hiển nhiên là đã làm được, cũng may mắn là mẹ cô đã gặp được chú Dư quý trọng cô như một người trong nhà.
 
“Thời Thiển, bây giờ em có thể xử lý tốt quan hệ trong nhà như vậy chứng tỏ em là người rất có năng lực.” Bên tai là chất giọng có khả năng khơi gợi cảm xúc của anh, ẩn sâu trong đó còn có sự dịu dàng chăm sóc, cô nghe thấy mà chỉ muốn vểnh đuôi kiêu ngạo.
 
Chỉ là Thời Thiển nói muốn dẫn bạn trai về giới thiệu, người ta cũng muốn lên chào hỏi một chút rồi đi nhưng Hạ Hiểu Lôi lại cẩn thận dọn dẹp nhà cửa từ trong ra ngoài.
 
Nếu muốn nói vấn đề đang tồn tại thì điều kiện của hai người hiện tại không phải là thích hợp nhất, chuyện này Thời Thiển đã nhận ra từ rất sớm chẳng qua Tùy Cẩn Tri trong lúc không hay biết đã bước vào cuộc sống của cô, làm cho cô từng chút từng chút không thể rũ bỏ quan hệ với anh được, làm cho cô không thích cũng không được.
 
Hơn nữa vì cô đã biết được thân phận Bác Diễn của anh nên không tránh được việc xem nhẹ cái khoảng cách vô cùng lớn giữa thế giới thực và thế giới ảo.
 
Tùy Cẩn Tri cũng cố tình không chọn loại quần áo quá kiểu cách, chỉ cần dùng màu sắc đơn giản để che đi phần xuất sắc một cách chói mắt trên người anh làm cho người khác cảm thấy gần gũi thoải mái, mặt mày anh thanh thuận như gió, mỗi lời cười nói đều mang theo tình cảm đặc biệt làm cho người lớn yêu thích.
 
Hạ Hiểu Lôi vừa mở cửa đầu tiên đã nhìn thấy ánh mắt của anh thì nụ cười vừa lòng đã nở trên gương mặt, chờ đến khi chú Dư hối thúc bà nhanh chóng mời khách vào cửa thì bà còn phủi tay với chồng mình: “Mình đừng có dong dài, mau đi pha trà đi!”
 
Dư Chính Đông: “....” Ông đã hoàn toàn mất đi địa vị trong lòng vợ mình.
 
Thời Thiển đứng bên cạnh nhìn thấy buồn cười, cô biết được sáng nay cơ thể ông ngoại không được khỏe nên đang nằm nghỉ trên sạp, Tùy Cẩn Tri sau khi chào hỏi qua với mẹ cô thì bị cô kéo vào phòng.
 
Ông ngoại đánh giá từ trên xuống dưới cậu thanh niên trước mặt này vài lần, người trước mặt đã nhanh chóng tự giới thiệu trước: “Cháu chào ông, cháu là Tùy Cẩn Tri, là bạn của Thời Thiển. Hôm nay cháu đưa cô ấy về nên sẵn tiện đến thăm mọi người.” Anh nói xong thì từ trong tay đưa ra một ít trà bánh, “Chỉ là tiện đường ghé qua nên không kịp chuẩn bị gì cho mọi người, đây là một ít trà ông ngoại cháu hay uống.”
 
Bà ngoại đứng bên nhìn thấy thì nhanh chóng lại nhận phần quà, đôi mắt cười như muốn híp lại: “Khách sáo, khách sáo quá rồi, Tiểu Tùy đang làm gì đó? Bà nghe nói cháu lái máy bay?”
 
“Dạ đúng, có điều cháu mới ngừng bay trước đó nên bây giờ đang làm quản lý trong công ty của hãng hàng không.”
 
Thời Thiển nghe anh nói lời khiêm tốn như vậy thì sau này sợ nói ra sẽ làm cho người nhà cảm thấy quá chênh lệch đành yên lặng bỏ thêm một câu: “Cũng là phó tổng giám đốc mà, rất lợi hại.”

 
Ông ngoại nhìn thấy có vẻ vừa lòng, Thời Thiển đè lại góc chăn cho ông một cách tự nhiên, ông cụ chậm rãi nói: “Trước kia ông đi lính thiếu chút nữa đã lên lái máy bay rồi, có điều không dám nhảy dù, thật sự rất cao….”
 
Ông ngoại của Thời Thiển là ‘cựu chiến sĩ cách mạng’, gặp người khác thích nhất là kể ra một chút chiến tích hào hùng của mình mà Tùy Cẩn Tri lại nghe rất say sưa, cứ như vậy ngồi bên cạnh ông hàn huyên khoảng hai mươi phút, ông cười rất vui vẻ, sắc mặt cũng không tệ.
 
Cho đến khi Hạ Hiểu Lôi đưa một chén trà nóng qua cắt lời thì Tùy Cẩn Tri mới biết ý quay trở lại phòng khách, anh dự tính ngồi một chút thì về.
 
Thời Thiển ngoắc anh một cái, nhỏ giọng hỏi anh: “Ông ngoại anh làm nghề gì vậy?”
 
Tùy Cẩn Tri dường như đã đoán trước được tâm tư của cô nên cố ý trêu cô một chút, nói: “So với ông ngoại của em thì ông là một người bảo thủ hơn.”
 
Thời Thiển: “....” Vừa rồi cô còn nghĩ có nên tìm ngày nào đó đến nhà anh chào hỏi người lớn hay không, không ngờ được ngay cả Tùy Cẩn Tri còn nói như vậy thì cô quả thật cảm thấy hơi sợ hãi rồi!
 
Trong lúc hai người trẻ bồi chuyện với ông cụ thì chú Dư và mẹ Thời đã chuẩn bị sẵn một ít điểm tâm và trà tốt nhất để mang ra, Thời Thiển nhìn thấy dáng vẻ quấn quít của mẹ và chú Dư thì trong lòng có một cảm xúc nóng hổi đang lan tràn trong cơ thể, cô cũng xem như là đã tìm được rồi…. người đàn ông có thể cho cô gửi gắm một đời.
 
Không có tạm bợ, không có ngoại tình, càng không có bất kể loại phản bội gì, hai người cứ chậm rãi đi qua từng ngày trong cuộc sống, dãi gió dầm sương, cho dù là rèn luyện trước cũng sẽ không quên đi ước nguyện ban đầu là một lòng yêu người kia, nương tựa vào nhau bước qua tuổi xế chiều, tay nắm chặt tay….
 
“Tình cảm của mẹ em và chú ấy rất tốt.” Tùy Cẩn Tri cũng cẩn thận đem những chuyện đó đặt vào trong mắt, giọng nói ôn tồn mềm mại nói với cô: “Chờ sau này khi chúng ta ở cùng nhau được mười mấy năm, mấy cái mười mấy năm… vẫn sẽ giống như hai người họ mới được.”
 
Thời Thiển ngẩn người, thậm chí cô đi đến ngày hôm nay vẫn không tin được thật sự sẽ có người nói những lời này với cô, làm sao mà cô không mong đợi, không chờ đợi, sau đó… Tình yêu cuối cùng đã tới.
 
Nước mắt cô khẽ rơi, lại sợ bị người khác nhìn thấy nên cúi đầu xuống, chỉ cảm thấy trong cuộc đời này đã cho cô cơ hội lần thứ hai gặp được một người đàn ông tốt như vậy.
 
Năm tháng yên bình của bọn họ là loại cảm xúc vô thanh vô thức được giấu kín bên trong, giấu bên trong những năm rộng tháng dài của cuộc đời.
 
Từ đây cả một đời dốc lòng yêu, chỉ mong mãi yên bình bên nhau như vậy.