Tình Đầu Mafia

Chương 140: Biến mất



...TẤT CẢ NHÂN VẬT, SỰ KIỆN, TÌNH TIẾT ĐỀU LÀ HƯ CẤU...

Anh nhìn khuôn mặt ngây ngô đó, trong lòng dần có chút hoảng loạn, nhưng cũng chỉ im lặng nhìn về phía đó.

Trông thấy vẻ mặt anh có chút kì lạ, Tuyết Nhi cứ ngỡ anh khó chịu trong người. Liền âm thầm đi dần ở phía sau để thúc hiện kế hoạch trả thù của mình.

Nhẹ nhàng tiến sau anh, chẵng dám thở mạnh, chỉ muốn búng vào tai anh 1 cái cho hả cơn giận từ đó đến giờ. Đã đứng ngay sau lưng anh, cô nở 1 nụ cười nham hiểm cũng ánh mắt hứng thú vô cùng.

Nhanh tay chuẩn bị cho anh ta 1 cái đau điếng, vừa ngắm chuẩn đã xuất chiêu. Nhưng trông đối thủ quá nhạy bén, nên đã nhích sang 1 bên.

_!!!!!

Khiến Tuyết Nhi ngã nhào, vắt ngang cái ghế khuôn mặt vừa ngạc nhiên lại vừa buồn cười, lại có chút khó chịu vì bị vắt ngang ở bụng



Phụt!!!!!

Nhìn thấy bộ dạng đó, Ji-Hoon không kìm được mà phì cười, khiến Tuyết Nhi vừa tức vừa quê. Hầm hầm đứng dậy cau có rồi đi vào bếp.

"Tức chết đi mà!!!!! lần sau sẽ không hụt mất đâu!!! mà anh ta nhạy thật lại còn giả vờ hay khiến mình không hay không biết gì hết!!!!" Tuyết Nhi bực nhọc khoanh tay suy nghĩ.

Gâu gâu!!!!

Bõng Hye sủa liên hồi, Tuyết Nhi nghe thấy liền chạy ra, tuy bên ngoài chẵng mất hay có chuyện gì. Nhưng Ji-Hoon đã biến mất, cửa trống, anh ta lại biến mất, và hành động kì lạ của anh ta hôm nay, không khỏi khiến Tuyết Nhi cảm thấy kì lạ.

Cô nhăn nhó, hơi thở dần mạnh hơn, hơn thế nữa là lo lắng không biết đang xảy ra chuyện gì. "Anh ta hôm nay lạ quá!!! chẵng giống như thường ngày.....Không biết có làm sao không nữa....."

Lo lắng đến thế, gió lạnh xông vào cửa, cô nhẹ kéo cửa xếp phụ lại. Nhưng vẫn có chút lo lắng, đi ra bên ngoài nhìn xung quanh, lo cho an toàn của bản thân, và hơn hết là biểu hiện lạ của Ji-Hoon.

Cô quay lưng đi vào trong, đóng cửa tránh lạnh, nhưng lại không để ý đến chiếc xe đậu đối diện đã biến mất.

...****************...

Công việc vẫn như thường lệ, trời sáng cho đến lúc tối mịt, Tuyết Nhi dọn dẹp và chuẩn bị ra về. Nhưng lại có cảm giác thiếu vắng vô cùng "Mình bỏ quên gì sao?!"



Nhìn xung quanh chỉ có mấy con thú nhỏ quay quanh dưới chân, ngoài ra chẳng để quên gì. Nhưng cảm giác hụt thẫn thiếu vắng cứ gợn đi gợn lại trong người.

Khép cánh cửa lại, Tuyết Nhi sựng lại hồi lâu, dường như cô đã nhận ra gì đó.

Nhưng cũng chỉ im lặng, nhìn xunh quanh hồi lâu mới rời đi. Con đường vẫn như thường ngày, nhưng hôm nay cô lại chừng bước.

Trước mắt là con đường hằng ngày mà cô vẫn đi, có ánh đèn và hơn thế là yên tĩnh hơn.Nhìn ra bên ngoài đường lớn, xe tấp nập ồn ào khiến cô có chút do dự.

Thường vẫn chọn nơi yên tĩnh đặt hàng đầu, nhưng hôm nay cô có chút do dự, không biết có nên tiến vào trong không.

Có cảm giác thiếu an toàn khi 1 mình, bởi lẽ cô đã quen với cái cảm giác khi được người khác đứa về.

Nhìn, suy nghĩ hồi lâu, chân Tuyết Nhi đã bước, nhưng là bước ra đường lớn, nơi có tiếng xe ồn ào huyên náo chứ không phải cái đường yên tĩnh kia.

Đi trên đường, cái cảm giác lo lắng xen lẫn dỗi hờn này khiến cô khó chịu " Hôm nay lạ thật! ai cũng lạ kể cả mình!"

Không có người trò chuyện khiến cô muốn vừa ngủ vừa đi. Mất sức lắm mới về đến nơi, nhưng cũng là đoạn đường cũ hằng ngày, nhưng chẵng hiểu sao cứ như đã đi rất xa.

Cô mệt mỏi lao vào phòng lăn vài vòng.

_Cậu đi tắm rồi ăn cơm nhé! tớ có chừa cho cậu nè!

Nương nhẹ nói.

Tuyết Nhi gật gật đầu tỏ ý, nhưng chưa nằm ấm giường, đã có người đến tìm.

_Ở phòng này có ai tên Tuyết Nhi không?! mau xuống dưới đi có người tìm này!

Cô quản lý mặt có chút không tình nguyện lên nói 1 tiếng mà trông khó chịu ra mặt. Tuyết Nhi nhìn Nương rồi mệt mỏi bước ra ngoài.

Đi xuống đến cổng, bõng thấy có 1 bóng dáng trông rất quen thuộc, cô nheo mắt nhìn cho rõ hơn

_Đấy chẵng phải là em của Park Ji-Hoon sao!