Tìm Vì Sao

Chương 12: Chương 12





Đã vào tháng mười một, thời tiết dần lạnh xuống.

Biên Bá Hiền quấn tấm mền len vùi trên ghế sô pha xem phim tài liệu, chờ Phác Xán Liệt tan ca về nhà.

Cậu mở lịch kiểm tra, bỗng phát hiện, hôm nay đã ngày bảy rồi.

Ngày mai là tròn hai tháng kết hôn.

Cậu siết chặt chăn len, hồi ức không khỏi bay về hôm ấy.

Cậu mặc lễ phục chung dạng với Phác Xán Liệt, nhưng đang ở thời điểm mấu chốt lại nhớ tới việc không đẹp lắm, khi đó sức nhấc chân cũng không có.

Nếu không nhờ anh chạy đến biển người mênh mông cứu cậu, kết quả thế nào không lường trước được.

Biên Bá Hiền còn nhớ rõ mùi thơm trong lồng ngực Phác Xán Liệt.

Đó là hương nước hoa Creed Silver Moutain, quanh quẩn bên chóp mũi lại khiến lòng cậu lộn nhộn.

Vô tình chạm vào màn hình điện thoại, bây giờ cậu mới nhận ra đã gần mười hai giờ.

Cậu nhích người lên, ngước đầu nhìn về phía tập đoàn Tĩnh Viễn đằng xa.

Nhân viên hẳn đang tăng ca nhiều, trong cao ốc không ít phòng bật đèn, kể cả tầng cao nhất.

Mấy lần mở di động ấn số, nhưng cậu kề cà không có can đảm đem dãy số đã thuộc lòng ấn gọi.

Trong lòng rành rành muốn nói Phác Xán Liệt về nhà nghỉ ngơi, mặt khác lại lo lắng sẽ làm lỡ công việc của anh.

Không gian giờ đây đã an tĩnh hơn nhiều, chỉ còn tiếng kim giây máy móc vang lên đều đều.

Cậu dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc thảm lông, xoay một vòng lại một vòng, qua hồi lâu mới thở phào nhẹ nhõm, một mình về căn phòng.

Tận lúc bật đèn nhỏ lên, một khắc ngồi về chỗ cũ, chợt nghĩ tới mấy ngày trước, Phác Xán Liệt còn đang cạnh cậu nói rằng, "Sau này, buổi tối em về phòng ngủ đi."

Nhưng sau đó, Phác Xán Liệt vẫn qua đêm ở công ty, cùng lắm chỉ là về ăn cơm tối với cậu, rồi vội vã đến công ty làm việc tiếp.

Thật ra, việc này đã kéo lâu, cho dù con người có kiên cường đến đâu, hiển nhiên sẽ nảy sinh cảm giác cô đơn.

Cậu từng có ảo tưởng rất đẹp, nhưng từng cái từng cái bị phá tan, hết lần này đến lần khác kéo cậu về nơi tối tăm.

Biên Bá Hiền nằm trên giường, hai tay giấu trong chăn, đôi mắt đẹp đẽ khẽ rũ mi xuống, vô thần nhìn chăm chăm vào ánh đèn đã ố vàng trên trần nhà, ngơ ngác hồi lâu, cậu giơ tay so sánh trái tim mình với nó, khóe miệng không khỏi cong lên, chậm rãi nhắm mắt.

Rạng sáng hôm sau, bầu trời vừa hiện vài ánh nắng bạc Biên Bá Hiền đã tỉnh.

Cậu nghĩ ngợi sắp xếp cho việc hôm nay, quyết định làm bánh ngọt vào giữa trưa rồi đưa tới tập đoàn Tĩnh Viễn, cho Phác Xán Liệt một niềm vui bất ngờ.

Nghĩ vậy, cậu làm thật.

Thay quần áo xong liền gửi tin nhắn cho Vu Thế Thanh rồi rời nhà.

Thành phố Phong này không tính là quá lạnh, buổi sáng mang cảm giác hơi mát mẻ.

Biên Bá Hiền đứng bên ven đường mua bịch sữa đậu nành, ôm trong lòng tay, lập tức cảm thấy ấm áp không ít, bước chân tăng nhanh đến Flower Cafe.

Kéo dài cửa kính, trên bàn làm việc là bản thảo cậu vừa vẽ xong tối qua.

Cậu cầm nó lên, nhấn bút sửa "xoạt xoạt" vài lần, lúc này mới vào mặc đồng phục cửa tiệm chuẩn bị làm bánh.

Kỹ xảo Biên Bá Hiền có thể nói là thành thạo, không lâu đã làm xong mô hình bánh ngọt, bỏ vào lò nướng.

Đúng lúc, các nhân viên khác đến đông đủ, từng người một bắt đầu làm việc.

Biên Bá Hiền nhô đầu nhỏ lên chào hỏi bọn họ, rồi cấp bách chuẩn bị đồ trang trí cho chiếc bánh.

Nhớ Phác Xán Liệt thích bạc hà, cậu đã cố ý chuẩn bị hương liệu bạc hà, kẹp bên trong bơ.

Trong lòng đầy mong đợi tưởng tượng ra nét mặt của anh khi nhận bánh, còn chưa vui vẻ bao lâu, điện thoại Biên Bá Hiền vang lên.


Người gọi không phải ai khác, chính là Phác Xán Liệt.

Cậu ấn nút nhận, đặt điện thoại lên vai.

"Xán Liệt! Chào buổi sáng."
Phác Xán Liệt đầu dây bên kia nghe âm thanh trong trẻo truyền vào tai mình, sự khổ cực tức khắc bay lên chín tầng mây.

Anh cười yếu ớt xoa xoa mi tâm, cố nén tiếng thở dài ở họng.

"Chào buổi sáng.

Bên tôi sắp mở cuộc họp ở nước ngoài, mấy hôm nay không thể giúp em."
Không phải anh không nghe tiếng "à" của đứa nhỏ khi anh dứt lời, nhưng càng vậy, anh càng không nỡ để cậu một mình trong nhà.

Gần đây thị trường bên nước ngoài xao động, anh buộc phải đứng ra với những cổ đông khác, nhưng mà, nếu dẫn Biên Bá Hiền theo, anh không yên lòng.

"Được...!Vậy dọc đường anh nhớ cẩn thận, chú ý sức khỏe."
"Ừm, em cũng phải nghỉ ngơi đầy đủ."
"Ừ, tôi biết rồi."
"Vậy...!Cúp đây."
"Ừ."
Chỉ một câu ngắn ngủi, tâm nguyện của Biên Bá Hiền dần mất theo cuộc trò chuyện.

Cậu nhìn bánh ngọt sắp hoàn thành, nhất thời không còn tâm trạng làm tiếp.

Đồ trang trí cho bánh tiện tay gạt qua một bên, bắt đầu làm điểm tâm và cà phê cho quán.

Tan tầm, Biên Bá Hiền đổi quần áo, rời khỏi phòng thay đồ.

Ánh mắt chần chừ nhìn về bánh ngọt hoàn thành một nửa, nghĩ ngợi một lát, quyết định đem về nhà.

Trước mắt cứ đặt trong nhà đã.


Biên Bá Hiền nghĩ.

Lúc này, Phác Xán Liệt đang ngồi trên mát bay đến nước Đức.

Anh hoàn toàn không hề nghỉ ngơi, liên tục liên hệ cổ đông, nhờ Bạch Tâm Mộc xét duyệt từng tệp tin trong máy tính, lần nữa lập ra quy định thu chi của Tĩnh Viễn, hiện tại anh mới có thời gian để thở.

"Phác tổng, thật ra những cái này không cần gấp."
Nghe thế, Phác Xán Liệt nghiêng đầu nhìn biển mây ngoài cửa sổ.

Anh giơ tay chỉ về phía mặt trời, hỏi Bạch Tâm Mộc.

"Cô có biết, có người cách xa cô nửa vòng trái đất, vì công việc mà không thể bầu bạn với người ấy, cảm giác sẽ sao không?"
Bạch Tâm Mộc nhếch môi, nở nụ cười.

Cô lặng lẽ nói trước vé máy bay về nước cho Phác Xán Liệt nghe, lời nói của anh cô đã kịp thu âm, gửi cho Biên Bá Hiền, cuối cùng còn chèn một câu.

"Phác tổng đây là động tâm rồi."
Gửi xong cô liền đặt điện thoại xuống, để lại một Biên Bá Hiền đang ghi chép thì đờ đẫn cả ra, bên cạnh đó, má cũng đỏ rực.

Mặt trời nhỏ Biên Bá Hiền, bốc lửa rồi.

Hai ngày sau, hơn mười giờ sáng Phác Xán Liệt vừa đặt chân lên sân bay Phong thành tài xế đã lập tức chở đến công ty.

Anh sắp xếp hành chính tổng hợp sẽ phối hợp với Hội Đồng Quản Trị, tổ chức hội nghị quốc tế nói về yêu cầu tiến hành chỉnh lý, lập ra kế hoạch kinh doanh, tiện thể trao đổi quá trình mở rộng.

Vốn tưởng rằng năm tiếng sau mới kết thúc, không ngờ đang trên đường thì nhận được lão tổng Lâm thị nào đó, nói muốn hợp tác.

Vì sắp đặt thêm việc này, lại tốn thêm bốn tiếng mới hoàn thành tất cả hạng mục hợp tác, ký kết và bố trí.

Phác Xán Liệt cùng với vành mắt đen thui đến bãi đậu xe, anh không biết Biên Bá Hiền đã về nhà hay chưa, nếu chưa thì anh tắm trước rồi đến quán đón cậu sau.

Một đường lái xe, trong óc cũng không còn sức nghĩ những chuyện khác, lòng tràn đầy ý muốn nhanh chóng nhìn thấy đứa nhỏ.

Mí mắt ngày càng khép nhỏ, anh cố chịu cơn buồn ngủ, để tránh xảy ra sự cố anh đành đi chậm, thật lâu sau mới đến cửa chính nhà.

Nhấn mật mã, đẩy cửa vào, trong phòng đen như mực.

Phác Xán Liệt thầm đoán có lẽ Biên Bá Hiền không ở nhà, lúc lên phòng lấy quần áo liền thấy trên giường lớn có một bóng người đang co rúm.


Anh bước nhanh tới, nhìn người đang quấn chặt chăn, thân thể còn run lẩy bẩy, cảm thấy lạ thường.

Anh liền duỗi tay đặt lên trán Biên Bá Hiền, thình lình cảm nhận độ nóng đến dọa người.

Anh cuống quýt đứng dậy tìm thuốc hạ sốt và miếng dán hạ nhiệt, vỗ nhẹ thân thể cậu, gọi cậu dậy.

"Bá Hiền? Bá Hiền? Em uống thuốc đã."
Vì sốt, cả người Biên Bá Hiền đều chóng mặt.

Thời điểm bị Phác Xán Liệt đánh thức, phản ứng không nhạy lắm.

Đến khi anh đưa thuốc tới mép, bây giờ cậu mới nhận ra, Phác Xán Liệt về rồi.

"Hì hì."
"Cười ngây ngô gì đó, trước tiên uống thuốc vào."
Biên Bá Hiền nương theo tay Phác Xán Liệt, ngoan ngoãn uống hết.

Lát sau đờ đẫn ngồi trên gường, nhìn Phác Xán Liệt vội vàng giúp mình rót nước, lau cánh tay, nhất thời cậu đã quên giao ước với Tưởng Hanh Vạn, cười như kẻ ngốc, ánh mắt theo sát hình dáng Phác Xán Liệt, lay động qua lại.

Thỉnh thoảng Phác Xán Liệt nhìn đứa nhỏ trên giường, mỗi lần đều bị nụ cười ngọt đó đập vào ngực.

Cuối cùng vẫn nhịn không được, anh đi tới, khẽ mở rộng hai tay, ôm Biên Bá Hiền vào lòng.

Lần này, Biên Bá Hiền coi như đã đàng hoàng.

Không nói tiếng nào vùi vào ngực anh, cứng đờ như cọc gỗ.

Phác Xán Liệt buồn cười buông cậu, bàn tay lớn xòe ra xoa xoa gò má trắng mịn của Biên Bá Hiền, không cẩn thận liền khiến hai má hiện lên dấu tay hồng hồng.

"Tôi đi tắm, em nghỉ thêm đi."
Biên Bá Hiền cảm thấy, hiện tại cậu thật giống quả cầu lửa.

Lẽ nào, đây là cảm giác yêu đương sao? Có người bên cạnh khi bị bệnh, có người ôm khi cười ngây dại, có người bầu bạn khi cảm thấy cô đơn.

Đây chính là yêu đương ư? Biên Bá Hiền không muốn biết đáp án.

Cậu tình nguyện chìm trong bẫy rập yêu đương ngọt ngào, bởi vì người đó là Phác Xán Liệt, thế nên đáng để cậu phấn đấu quên mình..