Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 227: Nuôi mẹ khó quá



Trang viên nhà họ Tô.

Tô Tử Tích nằm nhoài trên sofa, chán nản nhìn ra ngoài rồi lại nhìn con rùa trong tay.

Thật nhàm chán…” Cậu đặt con rùa lộn ngược lên bàn rồi xoay nó quay mòng mòng.

Tiểu Ngũ đứng trên lan can cầu thang, vỗ cánh kêu: “Con lừa hói. Ông nội ở đây nè. Có bản lĩnh thì tới bắt ta đi, bắt một con rùa thì giỏi giang cái gì?”

Tô Tử Tích liếc nhìn con vẹt xanh đã thành tinh.

“Cậy mình mày có cánh nên tao không bắt được mày à.” Tô Tử Tích nói: “Nếu không có cánh thì bây giờ lông của mày đã bị tao nhổ sạch rồi!” [1].

Tiểu Ngũ kêu một tiếng rồi bay vù ra ngoài: “Đồ ngốc. Ta là vẹt đực, vẹt đực đó nha.”

Tô Tử Tích: “….”

Tô Tử Du đang mày mò lưới đánh cá bỗng cười phá lên: “Tô Tử Tích, em bị bệnh hả, tự nhiên lại muốn lột trần một con vẹt!” [2].

[1], [2]: Nhổ sạch có bính âm là bá guāng, lột trần có bính âm là bā guāng.

Tô Tử Tích tức điên: “Em nói nhổ sạch lông, không phải lột trần.”

Tô Tử Du lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Tô Tử Tích, nói: “Hiếm khi thấy em không chơi game, đang chờ Túc Bảo à?”

Tô Tử Du nói tiếp: “Có cần phải thế không?”

Lúc Túc Bảo về sẽ có tiếng ồn, bọn họ có cần phải ở đây chờ dài cổ không??

Tô Tử Tích bị vạch trần tâm tư, hừ một tiếng: “Em ở trong phòng ngột ngạt lắm, ra ngoài chọc con rùa cho vui thôi, không được ư?”

Tô Tử Chiến cười giễu.

Tô Tử Du hỏi Tô Tử Chiến: “Chẳng phải anh cũng đang chờ Túc Bảo sao?”

Tô Tử Chiến không buồn ngẩng đầu, đáp: “Anh vẫn luôn ngồi đây để đọc sách mà, ai chờ em ấy chứ?”

Hân Hân cầm một cái đùi gà chạy ra khỏi bếp, hỏi: “A, các anh nói gì thế? Túc Bảo về rồi ạ?”

Tô Tử Tích trợn trắng mắt: “Thính lực của em gần tệ bằng người điếc rồi đó.”

Hân Hân vừa nói vừa chạy ra ngoài: “Em bấm ngón tay bói một quẻ, Túc Bảo sắp về rồi.”

Câu này Hân Hân học theo Túc Bảo, đương nhiên cô bé không biết đoán mệnh bói quẻ như Túc Bảo rồi.

Nhưng, Hân Hân vừa chạy qua bãi cỏ thì nhìn thấy bên ngoài có mấy chiếc ô tô đang chạy tới, quả nhiên Túc Bảo đã về.

Túc Bảo xuống xe, đập ngay vào mắt cô bé là Tiểu Ngũ đang lao tới: “Cứu với, có tên lưu manh muốn lột trần em.”

Sau đó Túc Bảo trông thấy một chiếc đùi gà được đưa đến tận miệng: “Cho em nè, ăn đi.”

Túc Bảo lơ mơ.

Cô bé còn chưa hiểu ra chuyện gì thì trên đầu bé đã có thêm một con vẹt, trong miệng bé thì có thêm một cái đùi gà.

Túc Bảo vô thức cầm đùi gà ngoạm một miếng: “Woa, thơm quá.”

Hân Hân tự hào nói: “Đương nhiên, chị ướp muối rồi nướng đó nha.”

Tô Tử Tích làm bộ đuổi theo Tiểu Ngũ, chạy tới nói: “Con vẹt chết tiệt đứng lại cho tao….Ơ, Túc Bảo về rồi à?”



Túc Bảo: “Dạ, anh ơi anh làm gì ở đây thế?”

Tô Tử Tích chỉ tay vào Tiểu Ngũ trên đầu Túc Bảo: “Anh đang bắt nó.”

Túc Bảo, Tô Tử Tích và Hân Hân lập tức tíu ta tíu tít trò chuyện.

Túc Bảo vẫy tay nói: “Nào, đi theo em.”

Bây giờ cô bé con đã có thêm hai tiểu lâu la, mà hai lâu la này lại là anh chị của bé…

Ba đứa nhóc chạy vào nhà chính.

Tô Tử Du đút một tay vào túi, mất tự nhiên bước ra ngoài.

Cậu vừa toan lên tiếng nói gì đó thì chợt thấy Tô Cẩm Ngọc nhào vào nhà, cảm khái: “Ôi….nhà mình vẫn là tốt nhất.”

Thấy Tô Tử Du, Tô Cẩm Ngọc tiện tay xoa đầu cậu: “Xin chào Tử Du nhỏ bé.”

Sau đó, Tô Cẩm Ngọc xuyên qua mặt của Tô Tử Du rồi bay vào nhà.

Tô Tử Du: Bàn tay của cô Tô Cẩm Ngọc như băng, như sương, lại như đao.

Tô Tử Du không khỏi run rẩy.

Cứu với.

Người cô đã chết của cậu bỗng nhiên tấn công cậu.

Sau khi bà cụ Tô xuất viện, trong nhà lại tràn ngập niềm vui, đâu đâu cũng ngửi thấy mùi gà cắt trắng.

“Chuẩn bị ăn cơm nha.” Mộc Quy Phàm nói.

Túc Bảo chạy sang một bên, thắp một nén nhang cắm vào bùn bên ngoài, đối diện với lối vào nhà chính.

Sau đó, cô bé cùng dì Ngô lấy con gà đã chặt sẵn ra đặt lên bàn để cúng tổ tiên trước.

Trong sân lập tức tràn ngập mùi gà luộc và đàn hương, cảm giác hệt như Tết Nguyên Đán!

Túc Bảo tiếc nuối nói: “Còn thiếu một dây pháo, nếu có thì hoàn hảo rồi.”

Có tiếng pháo nổ mới giống đón tết nha.

Bỗng một dây pháo được ném tới, sau đó là tiếng nổ đùng đoàng.

Mấy đứa nhỏ giật mình chạy tứ tung.

Tô Nhạc Phi cười ha ha: “Cậu năm tới rồi đây, có pháo rồi, cậu năm sẽ giúp mỗi đứa bé dễ thương hoàn thành ước mơ của mình.”

Túc Bảo tức giận: “Cậu năm chơi ăn gian nha!”

Tô Nhạc Phi cười híp mắt, bế Túc Bảo lên rồi vác trên vai.

Trên bàn ăn, Túc Bảo vẫn xới một bát cơm rồi sắp rau thịt vào bát trước.

Sau đó đặt đũa lên trên cơm trắng.

“Mẹ ơi, mẹ ăn đi!” Túc Bảo đặt bát cơm sang một bên.



Bà cụ Tô lo lắng nhìn, Túc Bảo lại nhớ mẹ rồi ư?

Chẳng ngờ lại thấy Tô Nhạc Phi cũng gắp thêm đồ ăn cho vào cái bát mà Túc Bảo đặt riêng ban nãy, nói: “Ăn nhiều vào, ăn nhiều vào nha!”

Tô Nhất Trần bỗng gắp rau thơm được nhồi trong thịt gà ra--- Ngọc Nhi không ăn rau thơm.

Bà cụ Tô trừng mắt với Tô Nhất Trần và Tô Nhạc Phi.

Trẻ con làm xằng đã đành, hai người lớn bọn họ cũng hùa theo.

Tô Cẩm Ngọc ở bên cạnh như chẳng nghe thấy điều gì, chỉ cắm cúi ăn.

Bát cơm nhanh chóng mất đi hương vị…

Túc Bảo nhăn nhó mặt mũi, lặng lẽ nhìn ví tiền của mình.

Cô bé nhanh chóng kéo bát cơm đã mất hết hương vị kia về trước mặt mình rồi đẩy bát cơm ngon của cô bé cho Tô Cẩm Ngọc, sau đó cắm đũa vào cơm trắng.

Tô Cẩm Ngọc: “Ồ, vẫn còn nè!”

Chẳng mấy chốc, Tô Cẩm Ngọc lại ăn xong.

Túc Bảo rối rắm, siết ngón tay thầm tính toán.

Một bữa cơm mẹ bé phải ăn một con gà, như vậy một ngày ít nhất cần 200 tệ, một tháng sẽ là…Một năm sẽ là…

Á, cô bé không thể nuôi nổi mẹ mình nữa rồi!

Thấy Tô Cẩm Ngọc đã ăn hết những thứ có thể ăn, Túc Bảo đau lòng mở ví nhỏ ra, trong này chỉ còn một bao lì xì đựng 200 tệ thôi!

Những quỷ hồn khác chỉ được ăn khi người ta thắp hương dịp tết hoặc ngày lễ, thậm chí có quỷ hồn không ăn gì cả năm.

Mẹ cô bé thì sao…..Hu hu hu, khó nuôi quá….

Trên bàn ăn, mấy người lớn đang nói về việc ba của một người bạn nào đó nhập viện, chờ ông cụ xuất viện, Tô Nhất Trần sẽ thay mặt nhà họ Tô đi thăm.

Chẳng ngờ, Túc Bảo lại háo hức nhìn Tô Nhất Trần, nói: “Cậu cả, con cũng muốn đi.”

Tô Nhất Trần vốn định từ chối, nhưng miệng anh lại thốt ra một chữ ‘được.’

Vì tiểu Túc Bảo, anh vứt bỏ mọi nguyên tắc của mình.

Chớp mắt đã ba ngày trôi qua, hôm nay đến ngày bà cụ Tô châm cứu.

Không biết có phải ảo giác không, lần này bà cụ Tô cảm thấy đau hơn lần châm cứu trước.

Nhưng Túc Bảo nói mọi thứ vẫn bình thường nên bà cụ Tô đành im lặng.

Đến ngày thứ tư, Túc Bảo tiếp tục châm cứu, đầu kim bạc phát ra ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh mặt trời.

Cuối cùng bà cụ Tô cũng biết sợ----Mấy ngày nay tiến hành châm cứu, đôi chân của bà ngày càng trở nên vô dụng, lúc đầu bà còn đứng được nhưng bây giờ chỉ có thể nằm trên giường, toàn thân đau nhức.

Túc Bảo châm cứu rất vất vả, trên trán bé lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

“Túc Bảo, nếu không được thì bỏ đi con.” Bà cụ Tô nói.

Túc Bảo lập tức ngẩng đầu: “Ai bảo con không chữa được thì đứng ra đây con xem nào!”

Bà cụ Tô: “….”