Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 220: Túc Bảo



Viện trưởng Vu tức giận cực kỳ!

Nhiều người cầu xin ông ta hồi phục chức năng như thế, trước kia nhà họ Tô luôn quyên tặng, đầu tư cho ông ta không phải cũng đang cầu xin ông ta sao?

Kết quả giờ bà cụ Tô ngã một cái, bọn họ lập tức đổ oan lên đầu ông ta.

Sau đó không tính hết thảy những công lao trước kia?

Quả nhiên trở mặt không nhận!

"Vô thương bất gian, thương nhân đều là một lũ thấy lợi quên nghĩa, vong ân phụ nghĩa, đám vô sỉ trở mặt không quen!"

Viện trưởng Vu ngồi trong phòng làm việc, nhỏ giọng trách mắng.

Chắc chắn sẽ có người lật đổ được nhà họ Tô! Cũng không phải không có người ghê gớm hơn nhà họ Tô!

Nếu không thật sự cho mình là hoàng đế miệt vườn!

Viện trưởng Vu giận dữ lật sổ thông tin, muốn tìm xem có nhà quyền thế nào lớn chút có thể chèn ép nhà họ Tô...

Đúng vào lúc này, trợ lý đẩy cửa, đi vào nói: "Viện trưởng, ba của Hác tiên sinh muốn xuất viện ngày hôm nay nên sai người đến hẹn trước với chúng ta."

Viện trưởng Vu vui mừng, thật sự là muốn cái gì thì cái đó tới, trời cũng giúp mình!

Nhà của Hác tiên sinh không thua kém gì nhà họ Tô, thậm chí tài sản ở nước ngoài còn ghê gớm hơn của nhà họ Tô nữa! Ba của Hác tiên sinh thời gian trước bị trúng gió dẫn đến liệt nửa người nên đã trị liệu ở bệnh viện một thời gian.

Sau khi chữa trị xong cần bước vào giai đoạn hồi phục chức năng, mà tất cả bệnh viện phục hồi chức năng đều không nổi tiếng bằng viện điều dưỡng của bọn họ nên cuối cùng vẫn đến nơi này.

Viện trưởng Vu lập tức đứng dậy: "Bọn họ tới rồi à?"

Trợ lý: "Vẫn chưa, hôm nay bọn họ đang làm thủ tục xuất viện."

Viện trưởng Vu gật đầu: "Hiểu rồi, để tôi tự đi đón. Đúng rồi, luận văn về việc dùng bức xạ Terahertz để kích hoạt tế bào nhằm trị chứng liệt nửa người đã viết xong chưa?"

Trợ lý ấp úng: "Tôi vẫn còn muốn tra thêm ít tài liệu..."

Viện trưởng Vu vỗ vai cậu ta: "Người trẻ tuổi nên tích cực một chút, đừng lề mà lề mề. Chuyện luận văn là tôi tín nhiệm cậu nên mới giao cho cậu, người khác không có cơ hội này đâu, cậu muốn sau này trở nên kém cỏi không?"

Trợ lý vội vàng nói: "Tôi biết rồi thưa viện trưởng, chỉ là tài liệu đó không dễ tra cứu."

Sử dụng bức xạ Terahertz để kích hoạt tế bào, chữa trị người liệt nửa người,... Những thứ này đều không có căn cứ tranh luận nên không tra cứu được.

Viện trưởng Vu nói: "Không có tài liệu thì đừng tra nữa, kêu mấy người bên phòng thí nghiệm làm số liệu đi. Việc chúng ta cần làm là khai sáng và khơi dòng, dùng công nghệ bức xạ Terahertz tạo phúc cho người bệnh, tạo phúc cho loài người... Sau này, lúc người ta viết luận văn về cái này thì chúng ta chính là tài liệu của bọn họ!"

Trợ lý gật đầu liên tục, sau khi khen ngợi dữ dội thì viện trưởng Vu mới thỏa mãn ra khỏi cửa.

Dì quét rác ngoài cửa thấy hai người họ đi xa mới dám nói thầm một tiếng: "Đúng là bánh mì vẽ, một đứa dám vẽ một đứa dám ăn, haizzz..."

Hôm nay Túc Bảo không đi mầm non.

Bé trông nom bà cụ Tô trong bệnh viện, bóp chân giúp bà ấy.



Giọng của bà cụ Tô vẫn yếu ớt như cũ, đau lòng nói: "Được rồi Túc Bảo ơi, mau nghỉ ngơi tí đi! Vất vả cho con rồi."

Túc Bảo lắc đầu: "Không khổ chút nào! Bà ngoại còn khổ hơn."

Bà cụ Tô vui sướng đầy mặt, không ngờ bé ngoan nhà mình biết thương người cơ đấy.

Túc Bảo nắm tay của bà ấy, mềm giọng nói: "Bà ngoại ngủ nhanh đi nào!"

Bà cụ Tô gật đầu rồi chậm rãi nhắm mắt lại.

Túc Bảo nhỏ giọng hát: "Ngủ đi, ngủ đi, bé yêu thân thương của tôi..."

Hát một bài xong, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng cười ha ha: "Hầy, đứa em gái già khụ còn có phúc lớn thế à, được đứa cháu gái ngoan như này!"

Túc Bảo quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy một bà cụ già ngồi trên ghế sofa bên ngoài.

Bé nhìn bà cụ Tô đang ngủ rồi nhẹ chân nhẹ tay đi ra ngoài, nhỏ giọng nói: "Bà ơi, bà không thể vào trong này được!"

Sẽ ảnh hưởng tới bà ngoại mất.

Bà cụ ngạc nhiên nhìn Túc Bảo một chút, sau đó vịn gậy chống, đứng lên nói: "Haizz, bà biết, bà biết rồi. Trước bà chết ở trong đây, hôm nay ông cụ phòng bên cạnh muốn xuất viện nên bà chuẩn bị đi rồi, vừa khéo đi qua đây xem thôi."

Túc Bảo ồ một tiếng, nhìn bà ấy bay ra cửa, vừa hay thấy bệnh nhân phòng kế bên ngồi trên xe lăn, được người khác đẩy ra ngoài.

Miệng và mắt của ông ấy méo xẹo, nước bọt không kiểm soát được rớt xuống, tay phải và chân phải đều run rẩy không ngừng.

Một người y tá đẩy ông ấy, những người khác hẳn đang làm thủ tục hoặc như nào đó. Bảo vệ nhìn ông cụ chảy nước miếng, trong mắt ánh lên vẻ ghét bỏ.

Ông cụ nhễu nước bọt tùm lum, tròng mắt đục ngầu lộ vẻ bi thương.

Bà cụ bay ở một bên, muốn lau nước bọt cho ông cụ hết lần này đến lần khác, tiếc rằng quỷ và người không giống nhau, cuối cùng đành bất đắc dĩ bỏ cuộc.

"Haizzz, ông này, ông đừng bất bình trong lòng thế nữa. Y tá là như vậy đấy, có mấy ai có tình cảm thật lòng, ông còn muốn người ta lau nước bọt cho ông từng phút một hả..."

"Hẳn ông muốn kêu con trai đổi người nhưng không nói nên lời nhỉ... Hơn nữa, liệu đổi người khác thì có tốt hơn không..."

Bà cụ than thở, giọng nói tràn ngập đau thương và không đành lòng.

Túc Bảo nhìn bà cụ Tô đã chìm sâu vào trong giấc ngủ, bé vẫn không quên nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh lại rồi mới đi ra ngoài.

"Ông ơi, con tới giúp ông."

Bé cầm khăn đã xù lông trong tay ông cụ lên, lau lau giúp ông cụ.

Tiếc là vừa mới lau được một chút thì nước bọt của ông ý lại rơi xuống.

"Ặc... Ặc..." Ông cụ gắng sức muốn nói gì đó nhưng nói không ra lời.

Vừa khéo đằng trước có người vừa nói chuyện vừa đi tới nên y tá vội vàng cầm khăn mặt lên, bày vẻ mặt tẫn chức tẫn trách: "Haizzz, tôi đây, tôi đây, bạn nhỏ về nhanh đi."

Túc Bảo nhìn cô ta: "Dì này, dì như thế là không đúng đâu, dì đang bắt nạt ông cụ không thể nói chuyện đấy."

Y tá nhíu mày, chột dạ nhìn cuối hành lang rồi lại nhìn Túc Bảo không có người lớn bên cạnh.



Cô ta lập tức nhỏ giọng nói: "Bớt chõ mũi vào chuyện của người khác đi! Về phòng cho tôi!"

Cô ta ỷ Túc Bảo là trẻ con, trong mắt lộ vẻ hung dữ, trực tiếp đe dọa!

Túc Bảo: "..."

Bà cụ già trừng y tá một chút, vội vàng nói với Túc Bảo: "Cục cưng, con đừng nói lý với cô ta, loại người này trong ngoài không giống nhau, vừa dối trá, vừa hư hỏng, vừa giả tạo. Cô ta đã lừa rất nhiều người, người khác đều cảm thấy cô ta là một người rất nhiệt tình... Ngay cả con trai bà cũng chưa nhận ra!"

Ban đầu ông già còn nổi giận, nhìn y tá xong thì phát cáu.

Bác sĩ nói nhiều bệnh nhân liệt nửa giường đều như vậy, không chấp nhận tình trạng hiện tại của mình nên sẽ phát cáu.

Cho nên con trai ông cụ không nhận ra được, ông cụ cũng dần tuyệt vọng, đáy mắt cũng mất đi ánh sáng.

Túc Bảo nói: "Để cháu nói với chú giúp ông."

Y tá nghe xong, lập tức vừa sợ vừa giận, giơ tay đẩy Túc Bảo: "Vào trong, vào trong, đừng có mà quấy rối, còn xen vào chuyện người khác như thế, liên quan gì đến nhóc chứ!"

Túc Bảo trở tay ra đòn vai, hất y tá ngã văng ra ngoài.

Rầm!

Bà cụ già: "!"

Ông cụ: "o﹃o"

Tiếng động vang đội này khiến mọi người từ trong ra ngoài đều vội vàng chạy đến.

Mấy điều dưỡng viên còn tưởng rằng ông cụ ngã nên đồng loạt hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Ông cụ nói không ra lời, chỉ có thể hung hăng "Ặc ặc", xung quanh cũng không có người nào khác chứng kiến.

Y tá bị ngã đến mức đầu choáng váng, đau nhức dữ dội khiến người ta dữ dội. Cô ta căm tức chỉ vào Túc Bảo: "Con nhỏ kia đẩy tôi!"

Mọi người nhìn về phía Túc Bảo, lại nhìn y tá bay ra xa một mét.

"Ăc..."

Không thể nào?

Bà cụ già nhìn Túc Bảo không nói gì, vội vàng nói: "Ôi, đứa nhỏ ngốc nghếch này, mau nói không phải cháu đi! Thời điểm như này đừng quan tâm đến việc nói thật hay nói dối, biết không hả?"

Túc Bảo trừng mắt nhìn, chần chờ nói: "Không... Không phải con..."

Y tá khó thở: "Chính là mày!"

Một điều dưỡng viên nói: "Haizz, được rồi, được rồi. Chị Quyên nhìn nhầm rồi đúng không? Con bé nhỏ thế, sao mà đẩy được chị!"

Y tá tên chị Quyên kia ngẩn người, nhanh chóng giấu hết buồn bực oan khuất xuống dưới lòng, gãi gãi đầu như chị gái ngốc nghếch: "Xin lỗi nhé, xin lỗi, tôi vừa nhìn thấy bóng người chạy tới, chưa thấy rõ ràng gì đã bị bay ra ngoài."

"Giờ nhìn lại mới rõ hóa ra là đứa trẻ con... Haizzz, đều tại tôi hết, tối qua tôi trông ông cụ cả đêm không ngủ nên hơi lơ ngơ..."