Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 446



Chương 446

Nhưng chỉ trong chốc lát, cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Không, không phải.

Sở thích của anh không bao giờ là “thích”, mà là niềm vui khi mọi thứ luôn nằm trong tầm kiểm soát của anh mà tôi.

Cô đã sai.

Nhưng khi cô biết thì đã quá muộn!

Giang Nguyệt lảo đảo lui về phía sau, áo vest nam khoác trên vai cô cũng trượt xuống theo bước chân lảo đảo của cô. Nhưng cô cũng không để ý, chỉ muốn nhanh chóng chạy trốn khỏi nơi này.

“Giang Nguyệt!”

Sắc mặt người đàn ông đột nhiên biến đổi, thấp giọng kêu một câu, nhưng bước chân của đối phương lại càng hoảng loạn.

“Đừng tới đây.”

Quai hàm của Tiêu Kỳ Nhiên mất kiên nhẫn siết chặt.

Giọng nói của Giang Nguyệt mang theo giọng mũi, rõ ràng là đang khóc: “Anh để tôi tự đi đi, được không?”

Bây giờ bất cứ ai cũng có thể thấy được rằng Giang Nguyệt đang ở bên bờ vực suy sụp cảm xúc.

Vì thế Tiêu Kỳ Nhiên nghe theo, đứng tại chỗ, không tiến thêm bất cứ bước nào.

Cơ thể Giang Nguyệt lảo đảo giống như một mảnh giấy vụn dưới ánh đèn đường, bất cứ lúc nào cũng có thể bị nghiền nát, hóa thành hư vô.

Cô có thể cảm nhận được có một ánh mắt nóng rực đang theo sát cô.

Giống như đang nhìn trộm, lại càng giống như đang giám sát.

Khiến trái tim cô không bao giờ được yên tĩnh.

Giang Nguyệt cố gắng chạy, liều mạng mà chạy, không có mục đích chạy về phía trước.

Cô chạy đến mức hai chân gần như mềm nhũn, miễn cưỡng bám vào tường, cảm giác tuyệt vọng đến mức trước mắt trở nên tới sầm, trực tiếp xâm nhập xương cốt của cô, cô suýt nữa đã nôn ra.

Bất tri bất giác, Giang Nguyệt đã chạy tới đường cao tốc.

Ánh đèn ở đây tối tăm, gần như không thể nhìn thấy một chút ánh sáng nào, chỉ có tiếng gió gào thét cùng tiếng còi xe.

Phóng tầm mắt ra xa, toàn là xe tải hạng nặng phóng nhanh qua, cô đang đứng ở ven đường, bất cứ lúc nào cũng có thể bước vào dòng xe cộ.

Cô ngơ ngác nhìn những chiếc xe qua lại, có một loại thôi thúc muốn cô lao về những chiếc xe đang chạy nhanh trên đường trước mặt, kết thúc tất cả!

Đúng lúc này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên không ngừng.

Giang Nguyệt máy móc lấy điện thoại từ trong túi ra, hai mắt ngơ ngác ấn vào phím nghe, giọng khàn đặc khó nghe: “Alo, ai vậy?”

“Giang Nguyệt, cô không sao chứ?” Âm thanh ôn hòa của Kiều Cẩn Nhuận truyền tới, khi nghe thấy tiếng xe rít lên khi chạy qua, anh ta lập tức đoán được chuyện gì.

Môi trường hiện tại của Giang Nguyệt rất không an toàn.

Giang Nguyệt im lặng vài giây, sau đó mới thốt ra một tiếng gần như như bị bóp nghẹn từ lồng ngực: “Tôi không ổn… Tôi rất không ổn…”

“Bác sĩ Kiều, hiện tại tôi thật sự rất không ổn, tôi cảm thấy như mình sắp chết…”