Tiểu Thuyết Thanh Gươm Diệt Quỷ: Cánh Bướm Khuyết

Chương 6: Bí mật của Kanroji Mitsuri (2)



Mitsuri lê đôi chân nặng nề của mình đi về phía Trang viên Hồ điệp. Lúc đó, cô nghe thấy được một giọng nói đang gọi cô ở phía sau.

 

"Ah! Đó có phải là.....chị gái Thợ săn quỷ đó phải không ạ?"

Mitsuri nghe giọng nói có phần ấp úng đó và cô tò mò quay đầu lại.

"Đúng rồi, là chị đó ạ!"

Đứng trước mặt cô là một cậu thanh niên. Khi cậu và mẹ cậu ấy bị quỷ tấn công, Mitsuri đã bước ra bảo vệ hai người họ. Một nụ cười rạng rỡ nở trên khuôn mặt đã bị rám nắng lâu ngày dưới ánh mặt trời của cậu.

"Tốt quá, em tìm thấy chị rồi."

"Tìm chị ư?"

Mitsuri chớp mắt, không hiểu.

"Gì cơ? Em có việc gì muốn giãi bày với chị à? Hay là có gì đã làm phiền em hả?

"........."

Cậu thanh niên bỗng có biểu hiện như đang cảnh giác với người xung quanh─

" Mẹ em thực ra đang làm tại một nhà hàng gần đây. "

Cậu nói với giọng trầm hơn.

Có vẻ như cậu nhỏ có một bí mật không muốn cho mẹ mình biết.

"Nếu mẹ em biết, bà ấy chắc sẽ rầy la em mất."

Dù cậu chỉ là một đứa trẻ nhưng khi cậu nói chuyện lại nghe y hệt như một người trưởng thành.

"Ồ không...."

Mitsuri nhịn cười và quyết định đưa cậu tới một quán trà mà cô thường lui tới, cách đó một quãng đường.

Hai người họ ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế ở trước quán trà. Cậu vui vẻ cắn một miếng dango thật to mà cô gọi đến.

" Em thế nào rồi? Trông có vẻ em lớn hơn chút, em cao hơn nè!"

"Kể từ lúc đó thì em đã cao hơn khoảng 13cm rồi đó chị!"

"13cm luôn, con trai quả thật nhanh lớn ghê ha!"

Mitsuri cười tươi nói.

Mitsuri có một người em trai tầm bằng tuổi như cậu bé này, không đắn đo, cô ấy coi cậu như một người em trai của mình.

"Sao nè? Em có chuyên gì muốn nói với chị hả?

Sau khi nuốt miếng dango đó xong, cậu thanh niên dần mở miệng và nói:

" Sau này em muốn làm thợ mộc chị ạ! "

"Ồ hay ghê, em có kĩ năng làm mấy thứ đó không?"

"Cũng có ạ. Ý em là, bố em là thợ mộc đã qua đời rồi chị."

"Oh......"

Mitsuri không biết phải trả lời thế nào.

"Ông ấy đã qua đời ba năm trước rồi." Cậu nhẹ nhàng nói để làm tình hình bớt căng thẳng.

Đôi mắt đen ấy nhìn lên phía bầu trời.

"Bố bị trượt chân ngã xuống sông và chết đuối trong lúc đang xây cầu. Dù là một thợ mộc có tay nghề, nhưng bố em lại không biết bơi...."

".....Chị hiểu rồi."

Mitsuri cắn nhẹ môi dưới và chăm chú nhìn vào khuôn mặt rám nắng của cậu thanh niên ấy.

Cô nhớ lại lúc cô tiêu diệt con quỷ xong, khuôn mặt người mẹ đầy những hàng nước mắt chảy dài và ôm đầu đứa con của mình. Bà mẹ quỳ lạy, cúi đầu hết lần này đến lần khác.

─Cảm ơn cô vì đã cứu đứa con trai thơ dại của tôi. Cảm ơn, đội ơn cô rất rất nhiều.

Sau khi nghe câu chuyện về người cha của cậu thanh niên đó, cảm giác xúc động cứ dâng trào.

"Vì vậy, cho dù thế nào thì mẹ em không muốn em trở thành thợ mộc, như vậy sẽ làm mẹ nhớ tới bố. Mẹ muốn em làm việc ở tiệm tạp hóa hay tiệm vải... Nhưng em không muốn vậy. Em muốn trở thành một thợ mộc cơ."

Cậu nắm chặt tay và nói thêm:

"Để giữ bí mật, em đã tìm một người chỉ dạy mà bố em biết để học hỏi từ ông ấy. Cả hai đã bàn bạc với nhau rồi."

".... Nhưng tại sao em lại nói hết cho chị biết ?"

Mitsuri lúng túng hỏi. Lầm bầm một lúc, cậu dõng dạc trả lời :

"Vì khi lúc mà chị cứu hai mẹ con em, trông chị rất chị là ngầu luôn!"

"Eh...."

Câu trả lời lại khiến Mitsuri càng thêm bối rối.

Hồi đó cô chỉ là một thợ săn bình thường mới gia nhập đội. Dù mới vào nghề, nên cũng chẳng coi là có sức mạnh vượt trội cả. Cô luôn vung kiếm loạn xạ cả ra chỉ để xoay sở làm sao chém được đầu con quỷ một cách khó khăn.

Nói cách khác, là cô ấy chỉ luẩn quẩn theo cách của riêng mình. Dù có văn vẻ thế nào thì hồi đó cô ấy đâu có ngầu đâu.

"Nhưng, em biết đó, lúc đó chị rất yếu. Kiểu, cái chiến thắng ấy khá là bẽ mặt..... Và chị không có ngầu─"

"Chị rất tuyệt vời!"

Cậu thanh niên cắt ngang lời và la ầm lên.

" Chị xả thân chiến đấu vì người khác, thậm chí còn không hề quen biết nhau. Dù là con gái, lại còn bị con quỷ tấn công dữ dội nữa.... Chị à, chị tuyệt vời hơn bất cứ ai!!"

Lời nói chân thành của chàng trai trẻ đã chạm vào trái tim Mitsuri.

Có lẽ vì quá phấn khích, tai cậu nóng bừng cả ra.

" Nhìn thấy chị như thế nào, em cũng muốn trở thành giống vậy, làm những gì mình muốn làm và giúp đỡ người khác. Em không từ bỏ cũng như không hối hận đâu. Dù mẹ có la thật nhiều đi chăng nữa, em cũng không nhụt chí. Em sẽ trở thành một người thợ mộc và xây dựng một cây cầu còn tốt hơn cái mà bố em đã xây!"

"..........."

" Chị ơi, em sẽ tiếp tục nói chuyện này với chị bất cứ khi nào, em sẽ đợi─ Bây giờ em phải đi đây. Cám ơn món dango của chị nhé!! "

Sau khi nói xong, cậu thanh niên chạy vụt đi.

Thậm chí Mitsuri còn không có thời cơ để gọi cậu lại.

Bóng dáng của cậu ngày một nhỏ dần cho đến khi cậu biến mất trong đám đông.

".....-"

Mitsuri thẫn thờ nhìn vào con phố nơi cậu thanh niên đi khỏi.

*

"Mừng ngài trở về, ngài Kanroji. Ngài Shinobu đang đợi ngài đến.

Khi Mitsuri đến Điệp phủ, Aoi đưa cô đến võ đường với vẻ mặt lo lắng. Dù trong tâm không được dễ chịu cho lắm, Mitsuri vẫn nghi ngờ nghĩ :

─Sao lại là võ đường chứ....?!

Đúng như cái tên của nó, khu võ đường là nơi các thành viên bị thương trong đội được huấn luyện phục hồi chức năng. Đây cũng là nơi mà Shinobu rèn luyện bản thân cùng với người kế nhiệm của cô ấy.

Dù không phải là lần đầu Mitsuri tới Điệp phủ, nhưng đây lại là lần đầu cô được mời đến võ đường.

Aoi rời đi, trông vẻ buồn nản. Rồi Mitsuri lo lắng kéo cánh cửa vào võ đường.

"Xin thứ lỗi vì đã tự ý vào.....hả, Shinobu?"

" Chào chị Kanroji."

Lúc đó, Shinobu đang ngồi ở giữa trung tâm võ đường rộng lớn. Cạnh cô ấy là hai thanh kiếm tre đặt trên nền đất. Tuy nhiên, Shinobu không còn nở nụ cười như thường lệ nữa.

Cô liếc nhìn với vẻ mặt lạnh lùng rồi nhanh chóng đứng dậy nắm lấy hai thanh kiếm, ném một thanh sang bên Mitsuri.

(......eh?)

Mitsuri đưa tay ra đỡ thành kiếm theo phản xạ.

Vẫn vẻ mặt lạnh lùng, Shinobu hỏi :

"Chị có thể đấu một trận với em được không?"

Dù là một yêu cầu, Shinobu không cần đợi Mitsuri trả lời, đã chĩa thành kiếm về phía đối phương.

"Hể?.... hả? Gì cơ?... Shinobu?!"

Trong khi Mitsuri còn chưa nắm bắt được tình hình và chẳng biết nên làm gì, không một tiếng động, Shinobu đã tiến lên thu hẹp khoảng cách của cả hai, hất văng kiếm của Mitsuri ra.

Âm thanh trầm của thành kiếm tre rơi xuống vang khắp cả võ đường.

" Vừa rồi là──"

Shinobu nhìn Mitsuri không hề chút nhúc nhích bằng ánh mắt viên đạn.

"Em còn chưa sử dụng hết một nửa năng lực của mình đâu. Dù chị có bất cẩn thế nào đi chăng nữa, thì đáng lẽ chị vẫn có thể tránh được mà, chị Kanroji ."

"À....um..."

Giọng điệu của Shinobu cực kì gay gắt, như thể đang trách mắng Mitsuri, khiến cho Mitsuri bối rối.

" Có vẻ như thậm chí chị còn không thể sử dụng hơi thở một cách dễ dàng được nhỉ? "

" Cái, cái này.... "

Những gì Shinobu phản ánh đều là sự thật, Mitsuri lại càng thêm chán nản hơn.

Shinobu thở dài, đặt thanh kiếm tre của mình xuống và lạnh lùng đánh giá Mitsuri.

"Da chị trông nhợt nhạt và má còn bị hóp lại. Có phải chị đã không ăn uống điều độ để bổ sung dưỡng chất cho cơ thể của mình, phải không?"

"!!"

"Là một kiếm sĩ, em khẳng định em không hề mạnh nhưng chị Kanroji à, chị lại khác. Chị có tài năng về kiếm thuật, cơ bắp linh hoạt và một cơ thể khỏe mạnh bẩm sinh. Chị cũng là một người thành thật quá mức, tất cả điều này đã giúp chị trở thành một kiếm sĩ vô cùng tài năng."

Mitsuri im lặng.

Sau đó, Shinobu nói với một giọng điệu không chút cảm xúc :

" Chị Kanroji, sao chị lại làm bản thân mình yếu đi vậy? "

Tim Mitsuri bỗng dưng đập thình thịch.

Cô lo lắng nhìn Shinobu, Shinobu cũng nhìn thẳng vào cô.

Cô nuốt nước bọt, cảm giác như cái tiếng nuốt ấy phát ra từ người khác.

Lúc này cô định nói ra, nhưng mà ─

(Không.... Mình không thể.... Mình không thể nói ra được....)

Nếu thẳng thắn nói ra, như vậy sẽ làm Shinobu nhớ lại sự việc đau buồn và khó chịu đó, cô ấy sẽ bị tổn thương.

Không, không phải. Có mà do cô thiếu can đảm, sợ nói ra sự thật. Mitsuri chỉ giả vờ rằng đó là vì lợi ích cho Shinobu, chứ thực ra là vì cô cả. Cô sợ rằng nếu nói ra, Shinobu-người mà cô thân nhất ghét. Cô sợ sẽ phá hủy tình bạn mà cả hai đang có, sợ rằng sẽ mất đi một người bạn thân nhất của mình.

Mitsuri cúi đầu, tránh ánh nhìn của Shinobu, siết chặt hai bàn tay lại.

(Mình nên làm gì đây.... Mình phải nghĩ lý do khác─)

Ngay lúc đó, một giọng nói vang lên trong tai cô.

"─Chị rất tuyệt vời!!"

(Ah...)

Đột nhiên Mitsuri ngẩng đầu lên.

Lúc đó cô chỉ là "lính mới" mới vào nghề, dù vậy, cậu thanh niên ấy lại nói rằng cô tuyệt vời hơn bất cứ ai.

Sau khi đánh bại còn quỷ và cứu hai mẹ con, thấy hai người vẫn bình an vô sự, Mitsuri thở phào nhẹ nhõm, hết lòng vui sướng.

Mitsuri cảm thấy rằng, ngoài gia đình cô ra, cuối cùng mình cũng đã tìm được một nơi thật tốt để ở.

"Cảm ơn em."

Người muốn nói lời cảm ơn là Mitsuri.

(Không... Mình không thể nói dối được.)

Nếu mà làm vậy, thì Mitsuri sẽ không còn ở đây nữa. Và trong tương lai cũng chẳng thể gặp mặt Shinobu được nữa.

(Mình phải nói thôi... Mình phải thật lòng nói hết cảm xúc của mình ra.)

Mitsuri nhắm chặt mắt rồi lại nhìn thẳng vào mắt Shinobu.

"─Shinobu, ch, chị...."

Chỉ có nói vài từ đó thôi mà miệng Mitsuri đã khô kiệt cả ra rồi. Cô cũng biết là mình đang nói cái giọng vô cùng chói tai.

"Chị...chị đã nghe được chuyện của Shinobu.... từ một thành viên trong đội Kakushi rồi"

"......"

Shinobu vẫn nhìn Mitsuri với vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị đó. Biểu cảm trên khuôn mặt hầu như chẳng thay đổi.

Nếu thực sự Shinobu đã tự chủ được cảm xúc của mình, thì cô đã phải trải qua bao nhiêu cuộc huấn luyện để đạt được như vậy?

Cô gái trẻ đã phải chứng kiến cảnh cha mẹ bị quỷ sát hại dã man, rồi đến cả người chị gái yêu quý nhất cũng bị cướp đi.

Mitsuri kiềm chế lại nỗi buồn và đau đớn trong tim mình.

"....Chị cảm thấy xấu hổ vì cái lý do gia nhập Diệt quỷ đoàn của chị...vì muốn tìm một người chồng, nghĩ đến tình yêu của mình... Chị xin lỗi em, Shinobu... Chị nghĩ rằng chị không nên tiếp tục như này, chị cần phải đứng đắn hơn... Nhưng chị...."

Sau khi kiềm chế lại cảm xúc của mình, Mitsuri trông yếu xìu đến sợ. Hơi thở của Tình yêu nó gắn chặt vào trong tim Mitsuri hơn cô tưởng.

" Giờ chị đã hiểu tại sao chị lại không thể làm vậy rồi. Chị phải mạnh mẽ hơn khi còn là chính mình, phải tập luyện chăm chỉ để nâng cao kỹ năng của mình. Nếu không, chị không thể bảo vệ người khác được."

Vì sợ những người mà Mitsuri yêu quý hắt hủi, nên cô đã phớt lờ những người cần được bảo vệ. Cô tự kìm hãm sức mạnh vốn có và cố gắng sống trong sự giả dối. Cô quyết định rằng sẽ sống ở một nơi không cần cái vỏ bọc giả tạo ấy, sử dụng sức mạnh mà cha mẹ ban cho để giúp đỡ càng nhiều người càng tốt.

"Đây mới là chị! Đây mới là Kanroji Mitsuri! Là con người có trái tim luôn rung động trước nhiều người, ăn rất nhiều và còn rất khoẻ nữa.... Nhưng...chị, chị..."

"........"

"Chị....chị quý Shinobu nhất!"

Sau khi Mitsuri nói xong, phía cổ họng của Shinobu khẽ rung động.

"-─Ngoài chị ra, còn có rất nhiều thành viên trong quân đoàn có người thân bị quỷ giết hại."

Giọng nói điềm tĩnh ấy khiến ngực Mitsuri thắt lại.

" Gia đình Aoi, Kiyo, Sumi, Naho cũng bị quỷ giết hại và không còn nơi nào để nương tựa nên họ đã quyết định sống ở đây. "

Khi Mitsuri lại một lần nữa cúi đầu, một giọng nói ấm áp vang lên tai cô.

" Nhưng mà, các cô gái đó và em không có ghen tị với hoàn cảnh của chị đâu, chị Kanroji ạ. Tụi em cũng không hề ghét lý do chị gia nhập quân đoàn. À thì, lúc đầu nghe cũng hơi kinh ngạc đó."

"....... Hả?!"

Nghe thấy tiếng cười khúc khích, Mitsuri ngẩng đầu lên nhìn Shinobu nở nụ cười trên môi. Mắt họ chạm nhau. Gương mặt nghiêm nghị biến mất và thay vào đó là nụ cười dịu dàng thường ngày của cô đã bao trùm lấy Mitsuri.

" Nếu cứ để viết thương lòng ấy bằng sự căm hận và nỗi buồn, thì tất cả chúng ta đều không thể tiến lên phía trước được. Nhờ sự vui vẻ và nụ cười của chị Kanroji mà đã cứu rỗi bọn em."

"Shinobu....."

Đôi mắt của Shinobu phản chiếu chính mình, trông như sắp khóc.

Đôi mắt tím sâu thẳm ấy vẫn giống như hồi lần đầu họ gặp nhau, trên thế gian này không có gì đẹp bằng.

"Thế nên chị không cần phải đối lòng mình đâu, em thích chị Kanroji của chính chị hơn."

Không chịu đựng được, Mitsuri ôm chầm lấy Shinobu, người nhỏ hơn cô rất nhiều. Những giọt nước mắt ấm áp lần lượt rơi trên má.

"Shinobu, Shinobu, Shinobu!!"

"Em xin lỗi, em chỉ thử chị tí thôi mà."

"Không sao đâu! Không có vấn đề gì đâu!... Chỉ tại chị ngốc quá thôi..."

Mitsuri lắc đầu nguầy nguậy, cứ như vậy ôm lấy Shinobu. Shinobu mỉm cười.

"Từ giờ trở đi chị hãy ăn uống thật đầy đủ nhé!"

" Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi!! Chị sẽ ăn thật nhiều, thật nhiều để khỏe mạnh hơn!!"

"Anh Iguro cũng rất lo cho chị nữa đó." - Shinobu thì thầm nói thêm.

"Un, chị sẽ xin lỗi anh ấy một cách đàng hoàng, và cả Muichiro nữa..."

Mitsuri khóc lóc, Shinobu đưa bàn tay nhỏ bé vỗ nhẹ vào lưng cô như đang dỗ dành một đứa trẻ.

Rồi, cô lẩm bẩm :

"─Thú thực em luôn ghen tị với vóc dáng của chị Kanroji."

"Hể?!"

"Nếu như em trở nên cao lớn và khỏe khoắn như chị── Thì em có thể..."

"Shinobu à...."

"Em nói nhiều quá rồi. Chị đừng bận tâm."

Sau câu "thì em có thể", cô ấy định nói thêm gì vậy?

Cảm giác những câu nói đó chứa đựng những cảm xúc bùng cháy mãnh liệt đến đáng buồn.

Là kiếm sĩ duy nhất trong các Trụ cột không thể chém được đầu quỷ.

Thân hình con người ấy thật mảnh khảnh, hệt như một đứa trẻ vậy. Điều đó khiến Mitsuri càng khóc to hơn.

Cô thật lòng hứa với bản thân mình rằng

Từ nay sẽ sống thành thật với chính mình, không còn sống dưới sự giả dối nữa. Và phải tiêu diệt càng nhiều quỷ càng tốt, nhằm bảo vệ nụ cười và hạnh phúc của mọi người.

Như vậy để rằng cô tiếp tục ở lại nơi cô thân thương mà không còn thấy tội lỗi, cùng với những người đồng đội mà cô yêu mến─

*

"Chị Kanroji, tại sao chị lại gia nhập Quân đoàn diệt quỷ vậy?"

"Hm? Chị á?"

Đi dọc hành lang nơi ở của ngài trưởng làng Tecchin, Tanjirou hỏi.

Mitsuri nghe nói rằng cậu bé gia nhập Diệt quỷ đội là vì đưa đứa em gái đã hóa quỷ của mình trở lại con người. Tròng mắt của cậu ấy đỏ như lửa, trông thật đẹp.

Ánh mắt ấy nhìn thẳng vào Mitsuri khiến cô thu mình lại.

"Xấu hổ lắm~~Hm, nên nói sao ta? Em có muốn nghe không?"

Mitsuri bắt đầu lúng túng.

Nezuko nhờ dùng Huyết Quỷ Thuật mà thu nhỏ mình lại bằng một đứa trẻ con, cũng ngẩng đầu lên nhìn cô một cách tò mò. Mitsuri vuốt nhẹ mái tóc đen nhánh của cô.

"Thực ra thì....."

Mitsuri kể câu chuyện của mình với một nụ cười trên môi.