Tiểu Thuyết Conan: Truyền Thuyết Kho Báu Ở Koshu

Chương 16: C15. Suy luận cuối cùng



  • Liệu ông Yasuharu có bị hai tên kia giết thật không? – Bác Agasa xuất hiện trước mặt Tadao và Yasuharu.

Hai người vội vàng đứng tách nhau ra.

- Ấy chết, tôi xin lỗi… - Bác Agasa gãi đầu. – Tôi không định làm phiền đâu, nhưng tự dưng nghe thấy câu chuyện… - Nếu không muốn làm phiền, bác có thể ra chỗ khác được không? Chúng tôi đang nói chuyện quan trọng. – Tadao sốt ruột.

Nhưng Sayuki ngăn anh lại. Cô bước lên một bước, tới đứng trước mặt bác Agasa:

- Bác vừa nói gì lạ thế ạ?

- Cái gì lạ cơ?

- Hình như bác nghĩ hai kẻ xấu kia không phải hung thủ giết bố cháu… - À, chuyện đó hả? – Bác Agasa vỗ hai tay vào nhau.

Tadao và Sayuki nhìn nhau ngạc nhiên khi thấy bác tiến sĩ không nhớ mình vừa nói gì.

Cũng phải thôi, vì dường như miệng bác Agasa mấp máy, nhưng thực ra không phải bác trực tiếp nói. Sau tấm lưng rộng của bác Agasa, Conan đang đứng núp. Trên tay cậu có chiếc nơ bướm với tính năng đổi giọng. Đây là đồ nghề bí mật mà Conan dùng để đổi giọng mình thành giọng bác Agasa.

Cậu đang mượn giọng bác để nói những suy luận cuối cùng.

- Tôi vừa nghe bọn trẻ con kể chuyện… - Bác tiến sĩ hơi hé miệng, chờ Conan nói tiếp. Việc ghép giọng này cũng phức tạp lắm chứ không phải chuyện đùa. – Tôi nghĩ những gì gã Kimura nói với cảnh sát là sự thật. Kimura và Tanaka đã dùng súng dọa ông Yasuharu và cướp miếng vàng của ông ấy. Nhưng sau đó chúng không thể giết ông và giấu trong đường hầm dưới miếu được.

- Tại sao? – Sayuki nghiêng đầu.

- Bởi vì chúng có biết dưới miếu có đường hầm đâu?

- Ừ nhỉ… Cháu cũng chẳng biết nữa là hai kẻ chưa bao giờ đặt chân tới làng. Người lạ làm sao biết được bí mật của ngôi miếu chứ.

- Khoan đã. – Tadao chen ngang. – Có thể chúng đã dọa ông Yasuharu bắt ông ấy khai ra? Chắc chắn là như vậy rồi!

- Không đâu, cậu nghĩ thử xem… Chúng chỉ lấy của ông Yasuharu một miếng vàng.

- Chuyện đó thì sao chứ?

- Có ba miếng vàng cả thảy, một miếng do cô Sayuki cầm, nên ông Yasuharu phải có hai miếng còn lại. Một trong hai miếng ông để trong túi bùa và luôn mang theo mình. Miếng kia có thể ông cũng mang theo hoặc giấu ở căn phòng bí mật dưới hầm, chuyện đó để sau… Nếu bọn xấu kia có thời gian dọa ông Yasuharu khiến ông ấy phải khai ra căn hầm bí mật dưới miếu thì… - Cháu hiểu rồi! – Sayuki giơ tay. – Bác muốn nói thế này đúng không? Nếu chúng bắt được bố cháu khai ra bí mật của ngôi miếu, thì hẳn đã biết được và tìm kiếm kỹ căn hầm bằng đá. Như vậy, chúng hẳn phải có trong tay một miếng vàng nữa, và cũng lấy được cả quyển sổ tay ghi cách giải mật mã!

Bác Agasa gật đầu:

- Đúng vậy… Trong thực tế, cả miếng vàng cuối cùng lẫn quyển sổ tay chúng đều không có. Nghĩa là ông Yasuharu đã chạy trốn khỏi chúng, đúng như Kimura đã khai với cảnh sát.

Lần này đến lượt Sayuki gật đầu đồng tình, đôi mắt cô chăm chú.

Bên cạnh họ, Tadao ngước nhìn lên trời, không hiểu có nghe chuyện hay không.

Bác Agasa tiếp tục:

- Ayumi tình cờ nhặt được miếng vàng thứ ba và quyển sổ tay ở bờ hồ… - Conan nói với anh Tadao cho rằng bố cháu bị thương ở đầu và bị nhốt trong căn hầm dưới lòng đất. Bố đã dùng sức lực cuối cùng để chạy trốn vào căn phòng đá, ném miếng vàng và quyển sổ tay qua cửa sổ xuống dòng sông bên dưới.

- Ừm… Vậy hả? – Tadao vẫn ngó đăm đăm mấy ngôi sao trên trời.

- Cách giải thích đó cũng khá đúng. Nếu miếng vàng cuối cùng và quyển sổ tay được giấu trong phòng đá chứ không phải ông Yasuharu mang theo người, thì mọi việc đều ăn khớp với nhau, không hề có mâu thuẫn.

- Bác có thể giải thích lại mọi việc được không ạ? Cháu vẫn chưa hiểu lắm.

- Được thôi. Theo suy luận của tôi thì sự việc diễn ra như thế này… Người được cho là hung thủ đã tấn công ông Yasuharu, rồi giấu ông trong đường hầm bằng đá dưới miếu. Dĩ nhiên kẻ này đã khám người ông Yasuharu, nhưng không tìm thấy gì, vì miếng vàng và quyển sổ nằm trong căn phòng bằng đá bí mật kia. Hung thủ dịch chuyển ngôi miếu về chỗ cũ và bỏ đi. Tuy nhiên, hắn không biết rằng ông Yasuharu vẫn còn thoi thóp. Ông cố gắng dùng chút sức lực còn lại để vào căn phòng đá, ném miếng vàng và quyển sổ qua cửa sổ, rồi tắt thở. Đây là cách duy nhất để tất cả mọi việc ăn khớp với nhau.

Khi bác Agasa ngừng lời, Sayuki cúi đầu nghĩ ngợi. Im lặng bao trùm không gian một lúc. Những người ở đó ai cũng chìm trong suy nghĩ của riêng mình, chỉ trừ bác Agasa – không, phải là Conan mới đúng. Conan ló mặt ra từ sau lưng bác tiến sĩ, quan sát nét mặt của Sayuki và Tadao, chờ một trong hai người mở miệng.

Sayuki bỗng ngẩng đầu lên:

- Khoan đã! Như vậy là hung thủ biết có đường hầm dưới miếu nhưng lại không biết đến sự tồn tại của căn phòng bằng đá, phải không ạ?

- Đúng thế. Hơn nữa, theo những gì tôi nghe kể lại, thì chỉ có một người biết như vậy thôi.

Sayuki chậm rãi nhìn người đứng cạnh mình. Cùng với cô, bác Agasa cũng đưa mắt sang người đó.

Tadao hốt hoảng thanh minh:

- Khoan đã… Cũng có khả năng ông Yasuharu trốn xuống đường hầm dưới miếu chứ!

- Dù có thế thì mọi việc cũng đâu khác đi nhiều. Ông Yasuharu không thể tự mình dịch chuyển ngôi miếu về chỗ cũ được. Trong trường hợp này, hung thủ là kẻ đã nhốt ông ấy dưới hầm, gián tiếp gây nên cái chết của ông.

Tadao toát mồ hôi, mắt đảo lia lịa từ Sayuki sang bác Agasa:

- Hai người nghĩ tôi là hung thủ đấy à?

- Cậu Tadao, tôi nghe nói lúc nãy cậu khai với cảnh sát là trên xác ông Yasuharu có dấu vết bị bắn vào cánh tay trái, phải không?

- Thì sao nào?

- Sao cậu lại biết ông ấy bị bắn vào đó?

Tadao ấp úng trước câu hỏi dồn của bác Agasa.

- Cái đó là do… bộ áo có lỗ thủng… - Áo ông ấy là áo cộc tay, không có vết đạn xuyên qua. Trên xương cũng không có dấu vết, có lẽ đạn chỉ ăn vào thịt thôi.

- Nhưng.. Đúng rồi, tôi nhìn vào chỗ đạn rơi đấy. Viên đạn nằm dưới cánh tay trái của ông Yasuharu, thế nên… - Đúng là có một viên đạn nằm dưới xương tay trái của ông ấy… Nhưng tôi nghe kể lại, khi Conan nhặt viên đạn đó lên thì cậu còn đang mải lục lọi chiếc rương trong phòng, không hề ngẩng lên tới khi có người gọi. Thế mà cậu vẫn biết đạn trúng vào cánh tay trái cơ à?

Bác Agasa – hay Conan – đổi giọng nghiêm khắc, lườm Tadao:

- Ông Yasuharu bị Kimura và Tanaka dọa, rồi trúng đạn vào cánh tay. Sau đó, ông ấy đã gặp cậu, và bị cậu sát hại!

- Trên xác ông Yasuharu có vết bùn đất. Đây có lẽ là dấu vết vật lộn ngoài trời… Chỉ cần kiểm tra móng tay và quần áo của ông Yasuharu là rất có khả năng tìm ra sợi quần áo hoặc tóc của cậu. Khoa học hiện nay chỉ cần muốn là có thể tìm ra không sót một thứ gì đâu… Tadao vẫn nghe những gì bác Agasa nói, nhưng chỉ nhìn chằm chằm vào mặt bác một lúc lâu. Cuối cùng, anh cúi đầu, nắm hai tay run rẩy. Sayuki, bác Agasa và Conan đứng đó chờ đợi anh ta mở miệng.

Không rõ bao lâu sau… Tadao thì thào từng tiếng một qua kẽ răng:

- Tôi không giết… Những người xung quanh vẫn im lặng.

- Đó là tai nạn… - Tai nạn à? – Bác Agasa hỏi ngược lại.

- Đúng thế… Chuyện xảy ra vào một đêm mưa, khoảng hai ngày sau khi ông Yasuharu tuyên bố đã tìm ra kho báu và rời nhà nghỉ… Ngày mưa rào một năm về trước… Khi trời đã khuya, ông Yasuharu tự dưng quay về nhà nghỉ. Khi đó Tadao vẫn còn thức bèn ra đón. Anh ngạc nhiên khi thấy cánh tay trái ông Yasuharu chảy đầy máu.

Anh định băng bó cẩn thận thì ông nói:

- Vết thương không nặng đâu. Con bé Sayuki mà biết, nó lại làm loạn lên.

Nói rồi ông quay đi. Tadao không muốn để mặc ông, đành bám theo.

- Ta gặp hai tên lạ mặt. – Ông Yasuharu giải thích.

- Chuyện đó cũng đâu có gì lạ lắm. Mà bác có muốn hợp tác tìm kho báu không? – Tadao đề xuất.

Nhưng ông Yasuharu không chịu:

- Hợp tác với cậu thì ta được lợi gì?

Tadao dẫn ông Yasuharu tới miếu, chỉ cho ông xem đường hầm bí mật mà mình đã tìm ra:

- Bác nhìn xem, tôi phát hiện ra nó đấy. Chắc chắn đường hầm này có quan hệ mật thiết với kho báu.

Ông Yasuharu cười. Sau đó, ông đổi giọng mắng mỏ:

- Giờ cậu mới biết chỗ này sao? Ta đã tìm ra nó từ mấy chục năm trước rồi! Cậu chẳng làm được trò trống gì sất!

Tadao im lặng chịu trận một lúc, nhưng… - Ta biết cậu thích con gái ta, nhưng ta không bao giờ gả con bé cho cậu đâu. Hơn nữa, con bé cũng chẳng ưa gì cậu.

Khi ông vừa nhắc đến Sayuki, Tadao không chịu được nữa, vồ lấy ông. Hai người lăn lộn trong mưa… - Khi tôi tỉnh ra thì ông Yasuharu đã nằm dưới chân tôi, máu từ đầu chảy ra. Tôi sợ quá, bèn cho xác ông ấy vào căn hầm dưới miếu và trốn lên Tokyo. – Tadao thú nhận, gương mặt có vẻ xa xăm, như thể anh ta đang kể chuyện của người khác chứ không phải mình. – Nhưng tôi vẫn muốn có kho báu, lại tò mò không hiểu cô Sayuki giờ đây thế nào, nên quay lại. Gần một năm rồi mà vụ án vẫn không được phát hiện, người ta kết luận ông Yasuharu mất tích, nên tôi nghĩ mình đã an toàn. Tôi đọc những tài liệu ông Yasuharu để lại nhà nghỉ, nhưng chẳng thấy gì liên quan tới kho báu. Tôi cũng đã khám người ông Yasuharu trước khi cho ông ấy xuống hầm, nhưng nghi ngờ mình còn để sót thứ gì đó… Bác Agasa tiếp lời:

- Cậu đã vào đường hầm dưới miếu để kiểm tra cái xác của ông Yasuharu một lần nữa đúng không? Bức tượng ở miếu không dính bụi, chứng tỏ có người đã đụng vào nó cách đây không lâu.

- Đúng thế, tôi đã xuống dưới, nhưng… - Nhưng không phát hiện ra cái xác. Nếu cậu không biết trước điều đó thì hẳn đã can ngăn hết lời khi Conan định xuống thám thính căn hầm. Khi vào tìm lại cái xác, đáng lẽ cậu đã có cơ hội phát hiện căn phòng bằng đá… Nhưng chắc với tình hình khi đó thì cậu không thể… Tadao lắc đầu một cách yếu ớt:

- Đúng là lúc ấy tôi chỉ biết mau mau chạy trốn khỏi đó. Không thấy cái xác, tôi không hiểu chuyện gì đã xảy ra, đâm sợ hãi… Giờ biết được lý do rồi thì chẳng còn thấy gì kỳ lạ nữa… - Đúng thế… Như tôi đã nói vừa nãy, khi bị ném vào căn hầm, ông Yasuharu vẫn chưa chết. Ông đã chui vào căn phòng đá và ném miếng vàng cùng quyển sổ tay, vì ông không muốn ai phát hiện ra chúng. Không rõ sau đó ông chết vì vết thương trên đầu hay vì bệnh tim… - Câu chuyện của tôi đến đây là hết rồi. – Tadao khẽ thở dài. – Từ xưa ông Yasuharu đã coi tôi là trẻ con, đối xử chẳng có chút tôn trọng. Có khi ông ấy còn ghét tôi nữa. Ông để tôi giúp nhưng lại chiếm hết những tài liệu tôi phát hiện ra, cũng không cho tôi biết về căn phòng đá kia. Tôi chỉ muốn tìm thấy kho báu, rồi cùng cô Sayuki… - giọng anh vỡ ra, nghe không rõ.

Sayuki im lặng nhìn xuống đất….

Từ trong bóng nhà nghỉ xuất hiện một viên cảnh sát. Theo lời bác Agasa, ông ta đã núp ở đó nghe câu chuyện từ nãy đến giờ. Viên cảnh sát tiến lại, nắm lấy tay Tadao, định còng lại, nhưng sau đó ông ta chợt nhận ra đã dùng chiếc còng cho Kimura vừa nãy, bèn nhún vai:

- Thôi, không sao, cậu ta cũng chẳng có vẻ định chống cự.

Tadao quỳ xuống đất:

- Tất cả là tại lão già đó… Lão ta mờ mắt vì vàng, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến kho báu… Nếu lão biết thông cảm với người khác hơn… - Cậu dừng lại đi.

Người nói câu đó là Ryouzou, xuất hiện sau lưng viên cảnh sát. Mặt anh hơi nhăn lại vì vết thương trên đầu, nhưng giọng nói thì dứt khoát.

- Cậu thì hiểu cái gì về ông chủ… Cậu chỉ chăm chăm nghĩ đến bản thân, nên ông chủ mới không tin tưởng cậu.

- Cái gì? – Tadao lườm Ryouzou, ánh mắt anh ta giống hệt mắt Kimura khi vung con dao về phía Conan. Nhưng bị viên cảnh sát túm chặt, anh ta không làm gì được, đành cụp mắt xuống, ngoan ngoãn để bị dẫn đi.

Sayuki đứng đờ ra. Ryouzou lại gần cô, khẽ nói:

- Cô Sayuki, cô có sao không… Sayuki khẽ gật đầu.

Ryouzou thở dài:

- Về kho báu… - Anh nhẹ nhàng kể. – Có lẽ ông chủ cũng biết kho báu là suối nước nóng, nên mới dành cả đời đi tìm nó thế. Nếu có suối nước nóng, làng Kurofuchi sẽ đông vui trở lại, nhà nghỉ Kubo mà bà chủ và cô hết lòng chăm nom cũng sẽ hoạt động như cũ… - Tôi không nghĩ… bố là người như vậy đâu. – Sayuki nói vậy, nhưng giọng cô có gì đó dịu dàng hơn.

- Giờ thì chúng ta không biết được… Chỉ là tôi có linh cảm vậy thôi. – Ryouzou mỉm cười.

Conan đứng sau thân cây trong sân, im lặng nghe cuộc đối thoại của họ. Cậu bỗng nhớ lại lời Ai: “Dù sao thì “kho báu” trong lành này cũng hơn nhiều thứ vàng vấy máu những kẻ tham lam…” Và cả câu cuối cùng trong mật mã: “Gia tài sánh ngang với vạn ryou vàng, một koku gạo”.

Có lẽ cả hai đều đúng.

Sayuki và Ryouzou vẫn tiếp tục nói chuyện. Conan nhẹ nhàng rời khỏi nơi đó.