Tiểu Thư Hầu Phủ

Chương 221: Lưu tử vân



"Hả?" Ngay sau đó Tiết Cầm đã hiểu ra nguyên nhân Lưu Huy chối bỏ mình.

Nàng đây là đã phạm phải tội lớn bị chém đầu, thậm chí là tru di cửu tộc rồi đúng không?

Tiết Cầm từ là thanh mai trúc mã với Lưu Huy, cũng theo Lưu Huy học một vài thứ. Mặc dù chẳng có hiểu biết nhiều, nhưng cũng hiểu hễ là việc dính líu tới hoàng gia thì chắc chắn đều là tội lớn.

"Ta vốn không biết chuyện đó, là phu nhân bình thường hay đeo, ta cảm thấy đẹp nên mới mượn đeo vài ngày. Vậy phu nhân cũng là người làm trái quy định ư?"

Tiết Cầm rốt cuộc vẫn là người nhanh trí.

"Lão nô mặc kệ, lão nô chỉ phụng mệnh hành sự mà thôi." Sau khi nói xong, bà tử kia bèn trói Tiết Cầm lại.

Vương Tông nhìn Lưu Huy, mỉa mai nói: "Chẳng lẽ Lưu đại nhân thật sự mặc kệ sự sống chết của tiểu thϊếp này sao? Còn nữa, ngày mai ngài còn phải ghi tên thứ trưởng tử của mình dưới danh nghĩa chính thê. Đây cũng không phải là việc ngài muốn phủ nhận là phủ nhận được."
"Vậy, vậy phải làm thế nào?" Hắn sủng thϊếp diệt thê, ngầm chiếm đoạt của hồi môn là chuyện ván đã đóng thuyền, quả thực không thể chối cãi.

"Lần này chúng ta tới đây cũng chính để điều tra chuyện của hồi môn của Vương Tứ nương. Lưu đại nhân đưa sổ sách cho chúng ta đối chiếu trước rồi nói sau. Về phần những chuyện khác, Lưu đại nhân tự mình giải quyết đi. Kẻ nào nên đưa đi thì đưa đi, việc gì nên giữ thể diện cho đích thê thì nhất định phải làm. Bằng không lần tiếp theo chúng ta tới có thể sẽ là vì chuyện khác đó." Vương Tông không muốn làm hết mọi chuyện, để cho Lưu Huy tự đi thu xếp.

Xử lý một tiểu thϊếp không cần Hòa Thuận Hầu phủ phải hưng sư động chúng*.

(*) Hưng sư động chúng: Huy động nhân lực, phát động nhiều người làm một việc gì đó.
"Vâng, vâng, hạ quan nhất định sẽ mau chóng làm tốt chuyện này. Còn chuyện của hồi môn, hạ quan cũng sẽ cố gắng hết sức bù vào." Đây là lời nói thật, của hồi môn họ lấy của Vương Tứ nương không phải nói trả là có thể trả lại được.

"Vậy chúng ta mỏi mắt chờ mong. Nếu Lưu đại nhân vẫn kiên trì nói như vậy thì nếu làm không cẩn thận, lần sau chúng ta phải vào trong đại lao mới có thể gặp được Lưu đại nhân rồi." Đây là câu cuối cùng Vương Hử nói.

Vương Tông cũng gật đầu phụ họa: "Lưu đại nhân vẫn nên tự giải quyết cho tốt đi."

Lần này bọn họ tới vốn không phải để hô đánh hô gϊếŧ, chẳng qua chỉ ra oai phủ đầu đối phương, không để người khác cho rằng Hòa Thuận Hầu phủ bọn họ dễ bắt nạt mà thôi, tiện thể giúp Vương Tứ nương lấy lại của hồi môn, nhắc nhở Lưu Huy, để nàng có thể có chỗ đứng vững hơn ở cái nhà này.
Về phần con đường sau này của Vương Tứ nương như thế nào, thì vẫn phải dựa vào bản thân nàng.

Ở thời đại này, nếu nữ nhân thật sự hòa ly hoặc là bị hưu, thì con đường sau sẽ rất khó khăn. Con cái của các nàng sau này sẽ càng khó có chỗ đứng. Tương lai con cái cũng sẽ rất khó dựng vợ gả chồng.

Chung quy nếu người nào có một mẫu thân hòa ly hoặc là bị hưu thì đều sẽ bị người ngoài cho là một loại sỉ nhục.

Vậy nên Vương Tự Bảo căn bản không định tới khuyến khích Vương Tứ nương hòa ly. Bọn họ làm như vậy cũng coi như là cho Vương Tứ nương thể diện, để sau này Lưu Huy nể mặt mũi của Hòa Thuận Hầu phủ, không dám làm gì Vương Tứ nương nữa.

Thấy chuyện đã xử lý tạm ổn, Vương Tự Bảo ngồi trong xe ngựa ôm Tiểu Thiểm nói: "Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên tìm một chỗ nghỉ chân rồi."
"Vâng, tiểu cô cô."

"Vâng, tiểu cô cô."

Hai đứa trẻ vô cùng cung kính, không còn dáng vẻ kiêu căng phách lối như trước.

"Phải rồi. Lương Thần, đưa món quà nhỏ bản công chúa chuẩn bị cho Tử Vân, coi như là quà gặp mặt." Bất kể nói thế nào, trên thực tế người bị tổn thương lớn nhất trong chuyện này vẫn là bạn nhỏ Lưu Tử Vân.

Vương Tự Bảo cũng nể mặt cô bé này một lần.

"Di mẫu, người thật sự là di mẫu của con sao?" Từ trước đến nay Lưu Tử Vân chưa từng nghe thấy giọng nói dễ nghe như vậy, khó tránh khỏi ngạc nhiên.

"Mau để Tứ nương tử và Tử Vân đứng dậy đi. Tử Vân, hình như ta đúng là di mẫu của con." Vương Tự Bảo ngồi trong xe ngựa, giọng nói vô cùng gần gũi.

"Vậy con có thể gặp mặt di mẫu được không? Con nghĩ nhất định di mẫu còn xinh đẹp hơn tiên nữ trên trời." Lưu Tử Vân tò mò rốt cuộc người di mẫu có giọng nói dễ nghe, thân phận tôn quý như vậy trông như thế nào?
"Vậy con lên trên xe ngựa đi." Vương Tự Bảo nhiệt tình mời. Thân phận của nàng còn đặt ở đây, không phải ai cũng có thể tùy tiện gặp. Bởi vậy, nàng căn bản cũng không có suy nghĩ xuất hiện.

"Được ạ." Lưu Tử Vân vui mừng đồng ý.

Vương Tứ nương muốn ngăn Lưu Tử Vân lại, thế nhưng hiện tại cô bé kia rất muốn nhìn xem rốt cuộc Vương Tự Bảo trông ra sao. Vì vậy, nàng không ngăn lại nổi.

Đợi Lương Thần ôm Lưu Tử Vân lên xe ngựa, nhờ ánh sáng từ hai viên dạ minh châu to, cuối cùng Lưu Tử Vân cũng trông thấy người khiến cô bé cả đời không thể quên được.

Trời ạ! Trên thế gian sao có thể có người xinh đẹp như vậy?

Cô bé muốn vươn tay ra sờ thử xem người mình nhìn thấy bây giờ có phải là người thật hay không, hay chỉ là ảo ảnh.

Từ đầu đến cuối Vương Tự Bảo đều mỉm cười nhìn Lưu Tử Vân.
Nhìn dáng vẻ muốn chạm vào mình nhưng lại sợ hãi của cô bé, nàng thấy vô cùng buồn cười.

Rốt cuộc trong đầu tiểu nha đầu này đang nghĩ gì vậy?

"Di mẫu, người thật sự là di mẫu của con sao?" Lưu Tử Vân vẫn không thể tin được, người này thế mà lại là di mẫu của mình.

"Có thể coi là vậy đi." Dựa vào quan hệ huyết thống mà nói, nàng đúng là di mẫu của Lưu Tử Vân, nhưng dựa theo tư tưởng trên dưới ở nơi đây, đứa bé này không hề dính líu gì với mình.

Thế nhưng Vương Tự Bảo vẫn sẵn lòng thỏa mãn nguyện vọng muốn gần gũi mình của một đứa bé.

"Người thật là xinh đẹp." Lưu Tử Vân chân thành nói.

"Tử Vân cũng xinh lắm." Vương Tự Bảo nói xong, đưa tay sờ đầu Lưu Tử Vân.

Lúc này Lưu Tử Vân mới dám tin người mình đang trông thấy bây giờ đúng là người thật.

Nghe Vương Tự Bảo nói cô bé cũng xinh đẹp, Lưu Tử Vân hơi ngượng ngùng. Bởi mấy đứa nhỏ của Nhị nương đều nói cô bé xấu xí.
Lưu Tử Vân cúi đầu, sợ sệt bảo: "Con, con rất xấu."

"Mỗi một đứa trẻ đều là tiểu tiên nữ ông trời phái xuống. Con cũng vậy, cho nên sao có thể xấu xí được? Chỉ là người khác chưa nhìn thấy điểm tốt của con mà thôi." Vương Tự Bảo an ủi. Nguồn : truyendkm.com

"Con, con cũng là tiểu tiên nữ ư?" Lưu Tử Vân ngước lên nhìn Vương Tự Bảo.

"Đúng vậy, trước giờ di mẫu chưa từng nói dối." Mặc dù Lưu Tử Vân cũng không tính là xinh đẹp, nhưng đôi mắt của cô bé lại vô cùng trong, khiến người ta cảm thấy thoải mái khi nhìn vào.

"Đa tạ di mẫu!" Cảm ơn Vương Tự Bảo xong, Lưu Tử Vân lại nhiệt tình mời: "Di mẫu nhất định là mệt rồi, nếu không thì tới nhà chúng con nghỉ ngơi đi?"

Vương Tự Bảo thầm nghĩ, nếu quả thật ở lại nhà các con, thì sợ rằng đêm nay phụ thân con cùng mọi người khỏi phải nghĩ đến chuyện ngủ ngon luôn. Có điều nàng nghĩ, chuyện của hồi môn của Vương Tứ nương, chuyện tiểu thϊếp biểu muội và chuyện của thứ tử cũng đủ làm hắn bận rộn rồi.
Nhưng đối với sự nhiệt tình của đứa nhỏ, Vương Tự Bảo vẫn nghiêm túc trả lời: "Không được, di mẫu đã tìm được chỗ ở trọ rồi."

"Ồ." Nghe Vương Tự Bảo nói không ở lại nhà bọn họ, Lưu Tử Vân hơi thất vọng, ngay sau đó liền hỏi: "Vậy lần sau di mẫu có còn tới thăm Tử Vân không?"

Vương Tự Bảo không muốn lừa gạt tiểu nha đầu, vì vậy vừa cười vừa nói: "Qua một khoảng thời gian nữa di mẫu sẽ phải tới Thiều Quốc. Đó là một nơi rất xa, rất khó quay về Đại Ung, cũng rất khó trở lại thăm con. Thế nhưng di mẫu sẽ nhớ tới con."

"Con cũng sẽ mãi mãi nhớ tới di mẫu." Mặc dù vẫn hơi thất vọng, thế nhưng, Lưu Tử Vân cảm thấy có thể gặp được một người di mẫu như vậy một lần, đã coi như là phước đức ba đời rồi.

Đúng, chính là phải dùng cái từ "phước đức ba đời" này để hình dung.
Sau khi Lưu Tử Vân xuống xe, Lương Thần đưa cho Lưu Tử Vân một khối ngọc bội cực phẩm. Đây là khối ngọc tương đối thích hợp làm quà gặp mặt cho trẻ nhỏ được Vương Tự Bảo chọn ra từ vô số ngọc bội của mình.

Phải nói từ nhỏ đến lớn, lễ vật Vương Tự Bảo nhận được nhiều nhất chính là ngọc bội.

Chẳng biết vì sao Vương Tự Bảo lại đặc biệt thích cô bé này, có thể là vì ở thời hiện đại bản thân nàng cũng không được yêu mến.

Nhưng dù sao bây giờ nàng cũng không đi chung đường với những người này, cho nên Lưu Tử Vân đã định trước cũng chỉ là một khách qua đường trong lòng nàng mà thôi.

Về phần vì sao Vương Tự Bảo lại không đi gặp Vương Tứ nương, có thể là bởi vì Hương di nương, mà cũng có thể là vì Vương Tử Nghĩa.

Vương Tứ nương này đại diện cho một quãng thời gian phản bội của Vương Tử Nghĩa với mẫu thân Tưởng thị của nàng. Vương Tự Bảo không muốn động chạm tới chuyện cũ kinh khủng này, nàng hy vọng ở trong lòng nàng, Vương Tử Nghĩa trước sau đều là một người phụ thân hoàn mỹ.
Chuyện bên này giải quyết rất thuận lợi, Vương Tự Bảo dẫn Vương Hử và Vương Tông tìm một khách sạn tương đối sạch sẽ ở huyện thành nghỉ tạm.

Trong thời gian ở chỗ này, họ nhận được tin huyện lệnh Kinh Bình dẫn một đám người tới đây bái kiến Vương Tự Bảo. Cuối cùng Lương Thần ra mặt, lấy cớ Vương Tự Bảo mệt mỏi, chỉ là đi ngang qua đây để đuổi đi.

Đêm nay là lần đầu tiên Vương Tự Bảo không chung giường chung gối với Chu Lâm Khê kể từ khi thành thân. Nàng phát hiện mình mất ngủ.

Mặc kệ nàng dùng cách gì thì trong đầu đều tràn ngập nỗi nhớ nhung Chu Lâm Khê.

Thói quen quả nhiên là một chuyện đáng sợ. Vương Tự Bảo ấn like cho người đầu tiên nói ra câu này.

Lúc nàng đang lật qua lật lại không ngủ được, Chu Lâm Khê đã quen cửa quen nẻo tới thăm khuê phòng ban đêm lại mò qua.
Vốn đã sắp xếp một đống chuyện lớn chuyện nhỏ kín nguyên cả ngày, nhưng vẫn không ngăn cản được bước chân Chu Lâm Khê chạy đến nơi này tìm thê tử.

Chỉ cần vừa có thời gian rảnh là hắn lại nghĩ bây giờ Vương Tự Bảo đang làm gì? Nàng có đang nhớ hắn như hắn đang nhớ nàng hay không? Liệu nàng có không có lương tâm mà đi ngủ từ sớm rồi hay không?...

Đợi tới lúc nhìn thấy Vương Tự Bảo, thấy nàng mở to đôi mắt long lanh nhìn mình, hắn liền biết tiểu thê tử của hắn cũng đang nhớ hắn.

Nhận thức này khiến cho chút thương tiếc vì Vương Tự Bảo giờ này vẫn chưa ngủ của Chu Lâm Khê đều hóa thành niềm vui sướng dạt dào.

Cảm giác có người luôn nhớ tới mình thật là tốt.

Sau khi thân mật, cuối cùng hai phu thê ôm nhau đi vào giấc ngủ. 

Ngày thứ hai trở lại Hòa Thuận Hầu phủ, Vương Tự Bảo bảo Vương Tông báo cáo cho mọi người, cậu bé kể lại mọi chuyện sinh động như thật.
Đối với biểu hiện lần này của Vương Hử và Vương Tông, Vương Tự Bảo khá tuyên dương. Đương nhiên nàng cũng chỉ ra những thiếu sót trong đó và đề xuất một số phương pháp cải tiến.

Lần đầu ban sai mà hai cậu bé đã làm tương đối tốt. Nhận được lời nhận xét của tiểu cô cô, hai cậu bé cảm thấy rất suиɠ sướиɠ.

Ngày tháng lại trở lại yên lặng và an bình như ngày xưa.

Mãi đến cuối tháng Tư, hành cung nghỉ mát Vĩnh Thịnh đế xây cho Trang phi đã hoàn thành. Vĩnh Thịnh đế bị Trang phi thuyết phục, nổi lên suy nghĩ muốn tới hành cung nghỉ mát ở ít ngày.