Tiểu Soái Ca, Tớ Nhìn Trúng Cậu Rồi

Chương 64



Hạo Tư và Ngôn Hạ quyết định theo dõi xem rốt cuộc là người nào đã mướn đám lưu manh kia vây đánh cô. Hạo Tư đi theo tên mập Đại Quý , 1 trong 3 tên An Thái Đường đã đến võ đường của họ lần trước. Vì cậu tìm hiểu thì biết tên này có qua lại với không ít băng nhóm giang hồ. Nhưng cậu không ngờ mình bị phát hiện.

Hạo Tư nhíu mày, vừa rồi phía trước không có ai, nhưng lúc này đột nhiên có 1 đám người từ xung quanh đi ra , rõ ràng là cố ý dụ cậu vào hẻm vắng .

- Tiểu Tử , bọn anh chờ mày lâu rồi nha! Tiểu mỷ nhân kia không đi cùng mày à?

Cậu ngước mắt nhìn người chặn trước mặt một chút, có chút quen mặt, một lúc lâu mới chợt nhớ ra, cái buổi tối cậu và Ngôn Hạ bị đuổi đánh, chính là đám người này đã ra tay.

Ngày đó cũng vì bọn chúng để cậu và Ngôn Hạ chạy thoát nên bây giờ hẳn là thiết kế bẫy dụ người xuất hiện rồi ra tay.

Mấy người kia không nói gì nhiều, trực tiếp ấn lấy Hạo Tư đánh tới tấp.Nắm đấm rơi trên lưng, 1 mình cậu dù lợi hại đến đâu cũng không thể đánh lại đám hơn 10 người , đám lưu manh tùy ý cười cợt, túm lại vây lấy cậu...

- Để tao coi mày còn dám chạy? Cho mày chạy! Tao cho mày chạy này!

- Không phải lúc trước còn rất ngang ngược sao? Anh hùng cứu mỹ nhân cơ, tao cho mày anh hùng này.

- Ngang lên cho tao coi nào!

- Đứng dậy!

- Mẹ m, tao còn không trị được 1 thằng như mày à!

Đám người thi nhau đấm đá vào người vào mặt Hạo Tư đến khi cậu ngã xuống đất, bất tĩnh.

Không biết qua bao lâu, đến khi cậu tỉnh lại thì đã bị trói trong 1 căn phòng tối đen, Hạo Tư nằm gục trên sàn nhà ẩm ướt, sắc mặt tái nhợt, không còn chút sức lực.

Cửa phòng mở ra, tên mập đi tới, hắn dùng ánh mắt hả hê đánh giá Hạo Tư một chút rồi nói:

- Thằng ranh, đừng chết vội, tụi tao sẽ nhanh chóng đem con tiểu tiện nhân kia đến đây làm bạn với mày!!

Môi Hạo Tư khô nứt, trắng bệt, cậu hơi hé môi, trong thanh âm khàn khàn tràn đầy sát ý:

- Tụi mày không được hại cô ấy!!!

TIỂU SOÁI CA , TỚ NHÌN TRÚNG CẬU RỒI !!!

(102)

Cuộc gọi kết thúc, Ngôn Hạ cau chặc mày. Cô kéo danh bạ, gọi vào dãy số của Hạo Tư...

- Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được...

Ngôn Hạ gọi lại 1 lần nữa

- Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được...

Khuôn mặt Ngôn Hạ lạnh như băng kéo tìm 1 dãy số khác, kết nối thông qua....

- Phạm Quang, tôi cần người của anh giúp 1 tay....

Balo hất lên lưng, Ngôn Hạo nhanh chóng đi về hướng ngoại thành.

Bến tàu rộng lớn phía trước, ở sau là 1 nhà kho cũ kĩ âm u, cửa nhà kho mở rộng, có vài người đang khuân đồ ra ngoài. Ngôn Hạ đến gần , tức thì 1 tên đàn ông lên tiếng nạt nộ:

- Không có gì thì tránh ra, đừng có cản trở người ta làm việc tránh ra tránh ra, mau tránh ra !!!

- Hạo Tư đang ở đâu?

Năm chữ, thành công làm tên đàn ông cứng đờ tại chỗ, vài giây sau, hắn hung hăng nhìn cô.

- Mày tìm nó làm gì? Mày là ai?

Ngôn Hạ áp sát tới gần, đột nhiên động thủ, động tác vừa nhanh vừa chuẩn, trước lúc hắn kịp phản ứng, thì con dao trong tay cô đã đè lên yết hầu của hắn:

- Tao hõi, Hạo Tư đâu?

Nháy mắt tên đàn ông run rẩy hoảng hốt, cô gái trước mặt hắn thần sắc lãnh đạm, ánh mắt lại như lữa, làm cho người ta khiếp sợ .

Cửa phòng đóng lại, Hạo Tư nằm trên đất lạnh băng, máu trong cơ thể dường như cũng bắt đầu ngưng kết. Cậu cho rằng mình là mục tiêu của bọn chúng, chỉ cần nghĩ cách thoát khỏi bọn chúng là không sao.Nhưng cậu không nghĩ tới, người bọn chúng muốn bắt lại là cô, mà cậu bây giờ là lí do để chúng gọi cô đến .

Hạo Tư hoảng sợ, cậu không thể để cô tới nơi này.

Không thể.....

Hạo Tư nghe bên ngoài có tiếng đánh nhau,tiếng la hét, có người va mạnh vào cửa, khiến nó phát ra âm thanh nặng nề.

Cửa phòng bị đá văng. Hạo Tư choáng váng hồi lâu mới nhìn rõ những người đứng ở cửa ra vào, họ mặc đồng phục vét màu đen, đeo kính râm to bản, trong tay còn cầm 1 cây gậy, như gậy bóng chày.

Vài tên bên bọn bắt cóc xông vào, người đó trực tiếp dùng gậy nện xuống, ra tay mạnh mẽ dứt khoát.

1 cô gái bước vào, nhóm người mặc đồng phục mở đường cho cô đi qua. Ngôn Hạ chậm rãi xuất hiện, 2 tay cô đút vào túi áo khoác , tư thái trước sau vừa bá đạo vừa xa cách

Hô hấp của Hạo Tư hơi ngừng lại. Ngôn Hạ đến gần kéo cậu ngồi dậy.

Bàn tay ấm áp chạm vào làn da cậu, cảm giác như 1 luồn điện chạy khắp cơ thể, làm người hít thỡ không thông.

- Có sao không? Gịong nói êm nhẹ của cô vang lên, Hạo Tư thất thần để cô cùng 1 người mặc đồng phục đở đứng lên.

Hành lang có mấy người nằm vật vã, ôm lấy thân lăn lộn rên rĩ . Hạo Tư được đỡ đi ra, thân thể lảo đảo lung lay một chút,cậu chống tay vào bức tường bên cạnh mới miễn cưỡng đi được.

Tên mập và vài tên đồng bọn lúc trước bắt cậu trong hẻm vắng bị vài người mặt đồng phục khống chế ở góc tường, trân trối nhìn cậu và Ngôn Hạ mắng chữi từ phía xa.

Ngôn Hạ buông tay Hạo Tư, để người mặt vét đen đở cậu ra ngoài còn mình thì dừng lại. Hạo Tư quay đầu lại nhìn cô, Ngôn Hạ lạnh lùng đứng giữa hành lang tối mờ, đối diện đám người kia.

Hạo Tư được đưa lên xe trước, cậu ngoáy nhìn vào lối ra vào không hề chớp mắt....

15 phút sau, cô mang theo áo khoác lúc này đã được cởi ra vắt tùy tiện lên vai từ bên trong bước ra, tay áo sơmi hơi xắn,bàn tay trái xoa xoa lên cổ tay phãi , cánh tay trắng ngần xinh đẹp lộ ra, theo sau cô là 2 người đàn ông mặc vét cường tráng.

Tư thế kia làm Hạo Tư liên tưỡng đến hình ảnh đại tiểu thư hắc đạo xuất hiện trên TV.
Người đàn ông mở cửa xe cho cô, Ngôn Hạ lên xe, Hạo Tư nhìn cô chầm chầm rồi hõi:

- Sao cậu lại tới đây?

- Cứu cậu!!! Câu trả lời của cô ngắn gọn ,rỏ ràng, xúc tích.