Tiểu Gia Là Siêu Cấp Thiên Tài

Chương 109: Bế quan



“Như vậy thì dễ rồi”.

“Trưởng lão?”. Hoàng Vấn Đạt cảm nhận được có chuyện không đúng nên lên tiếng, giọng nói run run phát ra.

“Chuyện ngươi nói là thật?”. Chấp sự trưởng lão quay qua hỏi.

Đáp lại, Đế Nguyên Quân gật đầu.

“Nếu vậy thì đưa tờ nhiệm vụ để ta xem”.

“Sư tỷ mang nhiệm vụ giao trả rồi”. Đế Nguyên Quân trả lời.

“Nhiệm vụ chưa xong sao có thể trao trả được”. Chấp sự trưởng lão ánh mắt nghi ngờ nói.

“Đúng vậy”. Hoàng Vấn Đạt nét mặt hứng khỏi nói. “Ngươi dám đứng trước mặt trưởng lão nói dối”.

“Trưởng lão, người có chuyện không biết”.

“Tiểu tử này trà trộn vào tông môn còn trộm mặc môn phục của đệ tử nội môn”.

“Nếu người không tin thì kiểm tra cảnh giới của hắn”.

“Ồ, có chuyện này sao?”. Chấp sự trưởng lão ánh mắt sắc bén nhìn Đế Nguyên Quân nói.

“…”. Đế Nguyên Quân im lặng từ chối trả lời.

“Trưởng lão, kẻ này vi phạm môn quy nên phải phế bỏ tu vi rồi đuổi ra ngoài”.

Đám đông đệ tử dưới trướng Hoàng Vấn Đạt hí hửng nói.

“Việc này ta tự khắc có định kiến”. Chấp sự trưởng lão nói.

“Ta nhớ không nhầm thì mấy ngày trước có một nhiệm vụ ngoại môn gửi lên. Hình như là đón một tiểu nha đầu Nhan gia”.

“Tiểu nha đầu, ngươi tên gọi là gì?”.

“Tiểu nữ, Nhan Tiểu Tiểu thưa trưởng lão”. Nhan Tiểu Tiểu thân trên hạ xuống, hai tay đưa về phía trước nhẹ giọng nói.

“Thế là đúng rồi”. Chấp sự trưởng lão liếc nhìn Nhan Tiểu Tiểu một cái rồi tiếp tục nói.

“Quả thật nội môn có loại nhiệm vụ này nhưng ngươi chỉ là Ngưng Hải cảnh tầng năm, lại dám trộm mặc đồ của nội môn đệ tử”.

“Ngươi có biết tội của mình không?”.

Đế Nguyên Quân khôi nói gì mà chỉ liếc nhìn Hoàng Vấn Đạt một cái rồi lấy ra một tấm lệnh bài đưa cho chấp sự trưởng lão. Toàn trường ngay lập tức chết lặng.

Môn phục thì có thể trộm nhưng lệnh bài đệ tử là không thể nào làm giả được. Bởi vì đó chính là thứ để chứng minh thân phận của một đệ tử trong tông, chỉ cần dùng thần thức kiếm tra thì có thể biết được tấm lệnh bài này là của ai.

Chấp sự trưởng lão tiếp nhận rồi nhanh chóng kiểm tra, nét mặt lúc này cũng bắt đầu giản ra rồi nói. “Hóa ra là đệ tử nội môn, là do ta sai sót”.

Lời nói này của trưởng lão khiến Hoàng Vấn Đạt cùng với những tên còn lại phải kinh sợ.

Ánh mắt sợ hãi nhìn về phía Đế Nguyên Quân.

“Người đâu, Hoàng Vấn Đạt vừa vu khống, vừa cản trở đệ tử nội môn thi hành nhiệm vụ, nhanh bắt về Chấp sự đừng xét phạt”.

“Không cần phiền phức như vậy đâu”. Lời nói trưởng lão vừa dứt, Đế Nguyên Quân lên tiếng.

“Ý ngươi là sao?”.

“Chi bằng để ta ra tay phế bỏ hắn rồi đuổi khỏi tông môn”. Đế Nguyên Quân ánh mắt khinh thường, gương mặt nở một nụ cười châm biếm nói.

“Trưởng lão”. Hoàng Vấn Đạt hoàn toàn sợ hãi, hắn quỳ trước chấp sự trưởng lão cầu xin. “Tội của ta chưa đến mức phải làm như vậy?”.

“Trưởng lão xin hãy xuy xét”.

Không đợi trưởng lão kịp lên tiếng, Đế Nguyên Quân không biết từ lúc nào đã xuất hiện ngay trước mắt, tay phải đưa lên đặt trước bụng dưới Hoàng Vấn Đạt rồi đẩy một luồng hỗn độn chân nguyên mạnh mẽ xâm nhập vào bên trong.

“Ngươi…”. Hoàng Vấn Đạt kinh hãi thốt ra.

Nhanh chóng, hỗn độn chân nguyên là khắc tinh của chân nguyên bình thường, nó giống như một cái ngòi nổ được gài vào bên trong rồi chờ đợi thời gian bạo nổ mà thôi, dung nhập vào bên trong đan điền mà từ từ phá nát mọi thứ.

Răng rắc!

Men theo một tiếng kêu phát ra, Hoàng Vấn Đạt gương mặt lộ rõ vẻ đau đớn rồi phun ra một ngụm máu tươi. Một tay đưa xuống ôm bụng vừa kêu lên. “Đan điền của ta”.

“Xong”. Nhìn thấy sự đau đớn của Hoàng Vấn Đạt, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nói. “Chỉ vì nghe lời của một người không đáng mà phải bị như vậy”.

“Đáng đời”.

“Ta phải giết ngươi?”. Nằm la liệt trên nền đất, Hoàng Vấn Đạt điên cuồng quát lớn. Nhưng Đế Nguyên Quân đâu có để ý đến lời nói của phế nhân mà quay qua nói với chấp sự trưởng lão.

“Nếu trưởng lão đã ở đây rồi thì nhiệm vụ của ta cũng xem như hoàn thành”.

Nói xong, Đế Nguyên Quân quay người rời đi. Nhưng khi đi lại gần Nhan Tiểu Tiểu, hắn cũng không quên thì thầm vào tai nhắc nhở. “Tự lo bản thân cho tốt”.

Nhan Tiểu Tiểu nghe thấy liền tùng mình một cái, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía bóng dáng Đế Nguyên Quân mà nuốt xuống một ngụm khí lạnh.

Chuyện này xuất phát là do bản thân Nhan Tiểu Tiểu làm ra nên lúc nhìn dáng vẻ chật vật, đau đớn Hoàng Vấn Đạt nằm trên nền đất, ánh mắt không dám nhìn thẳng mà cúi đầu nhìn xuống đất.

Ngay sau khi hoàn thành nhiệm vụ!

Đế Nguyên Quân quay trở về, ở phía bên ngoài cổng nội môn. Bóng dáng nữ tử đang đứng đợi hắn ở đó, khi nhìn thấy hắn tiến lại gần thì mới lên tiếng.

“Ngươi đi lâu quá đó sư đệ”. Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.

“Sư tỷ, sao ngươi đứng đây đợi ta?”. Đế Nguyên Quân hỏi.

“Tên Trần Trầm Nghiêm biết ngươi vừa hoàn thành nhiệm vụ về nên đang chuẩn bị ra ta”. Dược Liên Anh sắc mặt âm trầm nói. “Ta đây là đang bảo vệ ngươi đó”.

“À đúng rồi”.

“Có chuyện gì sao?”.

“Ta quên mất”. Đế Nguyên Quân háo hức nói. “Sư tỷ, ngươi cùng ta đến Luyên Đan Đường đi, ta cần mua một ít đan dược”.

Đến Nguyên Quân nhớ đến việc hắn được thưởng một năm ngồi tu luyện ở trong Tạo Hóa Linh Dịch nhưng bận việc tu luyện nhục thân nên quên mất, lúc này hắn mớt chợt nhớ nên rất háo hức.

“Ngươi muốn bế quan sao?”. Dược Liên Anh trên đường đi hỏi.

“Đúng vậy?”. Đế Nguyên Quân gật đầu trả lời. “Ta muốn đến Tạo Hóa Linh Dịch tu luyện một đoạn thời gian”.

“Sư đệ, ngươi không biết sao?”. Dước Liên Anh lắc đầu phủ nhận nói. “Tạo Hóa Linh Dịch mỗi một năm mới mở ra một lần và chỉ có số ít đệ tử có mới có thể tiến vào được”.

“Bây giờ vẫn chưa đến lúc nên không thể đi vào bên trong được”.

“Sư tỷ ngươi yên tâm, cái này ta khắc biết”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân hí hửng nói rồi chạy đi.

Đi vào bên trong Luyện Đan Đường, Đế Nguyên Quân nhanh tiến lại gần.

“Trưởng quản, tiểu gia lại đến mua đan dược đây?”. Nhìn trưởng quảng đang nằm thoải mái trên cái ghế dài, Đế Nguyên Quân tiếp cận rồi hét lớn một tiếng.

“Ahhhhh”. Trưởng quản giật mình hét lớn một tiếng.

“Tiểu tử, ngươi lại đến”.

“Đúng, ta đến mua đan dược”. Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nói.

“Ngươi muốn mua loại đan dược nào?”.

“Ừm, ta cần hai bình Dẫn Linh Đan tứ phẩm, Tạo Hóa Đan tứ phẩm một viên, Ngũ Hành Đan tam phầm một bình”.

“Ồ, lần này ngươi mua không hề ít”. Trưởng quản lần lượt lấy ra từng lọ đan dược rồi nói. “Tổng cộng bảy vạn cực phẩm linh thạch”.

Lấy ra bảy vạn linh thạch trao trả, Đế Nguyên Quân nhìn cái nhẫn trử vật bị lấy đi mà đau đớn, khó khăn lắm hắn mới tích trử được sáu vạn linh thạch và một vạn linh thạch của Nhan gia trao tặng, bây giờ trong tay chỉ còn lại một ít đan dược cùng linh dược nữa mà thôi. Còn linh thạch thì không còn lại một cắt nào.

“Xem ra ngươi mua đan dược ở chổ ta trong tương lai sẽ rất nhiều, như vậy đi”. Trưởng quản lấy ra một tấp kim bài đưa cho Đế Nguyên Quân nói. “Sau này mua thì gì thì đưa tấm kim bài này ra ta sẽ giảm cho ngươi một phần”.

Nghe thấy vậy, Đế Nguyên Quân vui vẻ cướp lấy rồi nói. “Trưởng quản ngươi đẹp trai nhất”.

“Tiểu tử, ngươi đang châm chọc ta sao”. Trưởng quản tức giận quát. “Ngươi đứng lại cho ta?”.

Nhưng lúc này Đế Nguyên Quân đâu có nghe, thu giữ đan dược ở trong tay nên hắn nhanh chóng chạy ra ngoài rồi.

Sau đó cùng Dược Liên Anh đi một đường đến Tạo Hóa Linh Dịch. May mắn có người dẫn đường nên Đế Nguyên Quân may mắn tránh được rất nhiều tai mắt của Trầm Trầm Nghiêm nên có thể đến nơi được một cách an toàn.

Đứng ở bên ngoài một dặm, Đế Nguyên Quân có thể cảm nhận được một luồng linh khí cực kỳ nồng đậm đang không ngừng được tiết ra từ trong xa.

Tiến vào sâu bên trong, khung cảnh xung quanh lộng lẩy tới mức khiến Đế Nguyên Quân phải há hốc mồm, những cái cây những nhành hoa xinh đẹp đang thi nhau đâm chồi, kết hợp với màn sương linh khí mờ ảo cùng một cái thác nước đang không ngừng chảy xuống phát ra thanh âm róc rách vui tai. Trông nơi này không khác gì một tiên cảnh là bao.

Trước mắt hai người. Một khu vực rộng lớn hiện ra, với một dòng nước mát lạnh chảy xuôi xuống.

“Sư đệ, ngươi từ đây có thể tiến vào, còn ta không có lệnh bài nên không thể đi vào sâu hơn được nữa”. Đi vào thêm một lúc nữa, Dược Liên Anh lên tiếng.

“Ừm”. Đế Nguyên Quân gật đầu rồi sau đó tiến vào sâu bên trong. “Thời gian này phải nhờ sư tỷ chăm sóc Tiểu Oanh rồi”.

Tiểu Oanh từ bên trong áo chui ra, ánh mắt nó nhìn Đế Nguyên Quân một cái rồi bay vào vòng tay Dược Liên Anh.

“Ngươi yên tâm”. Dược Liên Anh gật đầu rồi quay người rời đi.

Đi thêm được một lúc, Đế Nguyên Quân trông thấy một tòa thành lớn hiện ra và chính giữa là có một cánh cổng lớn được đóng chặt kín.

Tiến lại gần, Đế Nguyên Quân liền bị ngăn chặn bởi một thanh âm huyền ảo ở bên trong truyền ra khiến khu vực xung quanh phải xáo động.

“Thời gian này Tạo Hóa Linh Dịch không cho đệ tử tiến vào. Quay trở về đi”.

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy mà không chịu dừng lại, hắn tiếp tục tiến lại gần rồi đưa ra một tấm lệnh bài.

“Ta có lệnh bài này có thể vào bên trong tu luyện một năm”. Đế Nguyên Quân nói. “Trưởng lão ngươi xem”.

Từ trong hư không đi ra, một vị lão giả râu tóc bạc phơ, gương mặt rũ rượi với ánh mắt già nua nhìn chằm chằm Đế Nguyên Quân một lúc rồi đi lại.

Đưa tay lên lấy tấm lệnh bài nhìn một cái rồi nói. “Ồ, là Phùng trưởng lão đưa cho ngươi sao?”.

“Đúng vậy”. Đế Nguyên Quân gật đầu trả lời.

“Được rồi, ngươi có thể vào bên trong”.

Lão giả ném tấm lệnh bài lại rồi vung nhẹ tay một cái, cánh cửa lớn đóng chặt kín dần dần mở ra để lộ một kẽ hở nhỏ đi vào.

“Ngươi tu luyện xong một năm thì cái lệnh bài này sẽ tan biến, nên ngươi gắng mà giữ nó cho thật chặt”. Trước khi rời đi, lão giả cũng không quên nhắc nhở Đế Nguyên Quân.

“Đa tạ trưởng lão”.

- --