Tiêu Dao Lục

Chương 115: Báo Tin



Lý Mộ Vũ có thể nhìn ra được Diệp Thiên không quá chào đón mình. Dù sao với diễn kỹ rách nát của tên này, chỉ cần tinh ý một chút đều phát hiện ra được. Nàng hiểu nguyên nhân vì sao. Nói thật, Lý Mộ Vũ cũng rất muốn đến gặp Diệp Thiên như một mối quan hệ bình thường, nhưng thân phận và công vụ trên người không cho phép. Mà hôm nay cũng là như vậy.

Nàng nở nụ cười thân thiện, so với vẻ giả tạo của Diệp Thiên thì tốt hơn rất nhiều:

- Thế nào, không chào đón ta sao?

- Nào có, mời vào.

Diệp Thiên tránh người qua một bên để Lý Mộ Vũ đi vào. Nàng không vội ngồi xuống mà đi một vòng thăm quan căn nhà, gật đầu tán thưởng:

- Không gian rộng nhưng bài trí khá tinh xảo, không có cảm giác trống trải. Tiện nghi đầy đủ, nằm ở vị trí gần trung tâm, có thể đến bất kỳ đâu ở Kiến Minh Thành trong thời gian ngắn. Vì là khu biệt thự cao cấp nhất nên không có nhiều người, an ninh rất tốt. Đây là Tần Khinh Tuyết đặc biệt chuẩn bị cho ngươi?

Diệp Thiên không phủ nhận, nhưng đây cũng không tính là bị phú bà bao nuôi. Hắn giúp nàng làm vài việc, tuy không có gì đáng kể nhưng cũng trả nợ được phần nào. Tất nhiên, Diệp Thiên cảm thấy mình vẫn nợ Tần Khinh Tuyết rất nhiều. Dù sao những việc nàng nhờ vả quá đơn giản, tùy tiện phất tay là giải quyết được. Đây chính là vị trí và năng lực khác biệt. Tần Khinh Tuyết có tiền, Diệp Thiên có sức mạnh, việc dễ dàng với người này là khó khăn với người kia, cả hai đều có cảm giác mình đang nợ đối phương.

- Phải, dù sao khi mới đến ta cũng rất nghèo. Hiện tại khá hơn một chút, nhưng chân chính kiếm ra tiền vẫn phải đợi bộ phim kia bắt đầu công chiếu.

Diệp Thiên có tiền cát xê lên đến năm mươi triệu, cộng với mười phần trăm doanh thu trích từ Nhất Thế Vô Song. Loại hợp đồng trong mơ này vốn không thể tồn tại, nhưng ai bảo bộ phim này được làm ra cho Diệp Thiên. Nếu hắn muốn, lấy toàn bộ doanh thu đều được. Chẳng qua Tần Khinh Tuyết không muốn làm quá mức, vẫn giữ ở mức tự nhiên có thể chấp nhận được. Diệp Thiên cần tiền, nàng có thể cho hắn. Nhưng nam nhân a, tự kiếm ra tiền, dùng tiền của mình sẽ có cảm giác thành tựu hơn.

Lý Mộ Vũ thở dài, đổi lại là nàng đúng là không thể làm đến một bước này. Tuy nói Lý gia và Tần gia có địa vị tương đương, nhưng một bên thiên về quân đội, một bên thiên về kinh tế, tài lực của Tần gia vượt xa Lý gia. Hơn nữa Tần Khinh Tuyết đã hoàn toàn tiếp nhận thương nghiệp của Tần gia, thỏa thỏa một đại phú bà. Lý Mộ Vũ cũng đang dần tiếp nhận các chức vụ, quyền lực liên quan từ Lý Hữu, có thể gọi là người có quyền. Nhưng nàng không có tiền, ít nhất là không so được với Tần Khinh Tuyết. Hiện tại cả gia tài của Lý Mộ Vũ gộp lại cũng không đủ mua căn nhà này, trừ khi lén lấy vài món Hồn Khí ra bán trên thị trường chợ đen. Nhưng Hồn Khí chính là quốc bảo của một quốc gia, điều kiện hình thành khắc nghiệt, số lượng hạn chế lại không thể tùy ý sản xuất, đem bán nó chính là trọng tội.

Diệp 08njh Thiên cũng không biết Lý Mộ Vũ đang nghĩ gì, thấy nàng thở dài liền hỏi thăm:

- Ngươi cũng thích căn nhà loại này? Ta nghe nói thế lực của Lý gia các ngươi không hề thua kém Tần gia, chẳng lẽ lại nghèo như vậy?

Lý Mộ Vũ trợn mắt, cũng lười giải thích với Diệp Thiên. Sự thật đúng là nàng nghèo hơn Tần Khinh Tuyết, còn giải thích gì nữa?

- Diệp Thiên, ngươi có xem qua sự kiện trực tiếp mấy ngày trước?

Diệp Thiên gật đầu:

- Đều đã phát trực tiếp gần mười đoạn phim, sao có thể không xem. Hơn nữa nghe nói công tác tuyên truyền làm rất tốt, hiện nay vẫn còn rất nhiều đoạn phim rải rác khắp các trang mạng vẫn chưa bị xóa đi.

Lý Mộ Vũ nghiêm túc nói:

- Sự kiện này có liên quan đến một tổ chức quốc tế rất nguy hiểm, nghe nói có đến vài vị lãnh đạo trong tổ thức này xuất thân từ Thương Huyền Quốc. Mục đích của bọn hắn chính là đưa cả tu luyện giới ra khỏi bóng tối, để cho toàn thế giới biết đến sự tồn tại của mình. Mà Huyền Nghi bọn ta và các tu luyện giả đến hỗ trợ đều bị bọn hắn tính kế, vô tình góp một tay giúp đẩy nhanh tốc độ. Hiện tại đã có rất nhiều người trên thế giới hoài nghi về sự tồn tại của tu luyện giả.

Cái này Diệp Thiên đã nghe Tần Khinh Tuyết nói qua nhưng vẫn kiên nhẫn nghe Lý Mộ Vũ giải thích lại. Hắn không đứng về phía ai, chỉ đứng trên lập trường của mình đưa ra ý kiến:

- Chuyện này thì có vấn đề gì?

Thái độ hờ hững của Diệp Thiên bị Lý Mộ Vũ tưởng nhầm rằng hắn cũng ủng hộ việc này:

- Chẳng lẽ ngươi không biết chuyện này tệ đến mức nào? Nếu để người dân biết được trên thế giới tồn tại những kẻ sở hữu sức mạnh vượt trội nhất định sẽ nảy sinh tâm lý hoang mang, rối loạn. Những kẻ kia cũng sẽ nhân cơ hội này làm chuyện xấu. Trước kia bọn hắn bị pháp luật quản lý, ẩn thân trong bóng tối. Một khi để lộ ra sẽ không cần cố kỵ nữa. Chưa kể đến…

Diệp Thiên đưa tay ra hiệu cho nàng dừng lại:

- Ta không ủng hộ cũng không phản đối chuyện này. Nhưng nếu tu luyện giả đã là một phần của thế giới này, bọn hắn sớm muộn cũng sẽ không chấp nhận tình trạng hiện tại. Các ngươi che được mười năm, trăm năm, không thể che giấu mãi mãi. Nếu là một chuyện tất yếu phải xảy ra, thay vì tìm biện pháp ngăn chặn, ngươi nên nghĩ cách xử lý hậu quả, hoặc tốt nhất là để cho tu luyện giới sống hòa thuận với người bình thường. Chẳng phải ai ai cũng có thể trở thành Võ Giả sao, theo ta cứ phổ biến phương pháp tu luyện cho toàn dân. Khi mọi người đểu sở hữu sức mạnh đặc biệt, vậy chẳng có ai là đặc biệt nữa. Tất nhiên mọi thứ đều đòi hỏi tư chất, nhưng tối thiểu cũng sẽ san bằng phần nào chênh lệch. Ta kiến nghị ngươi hành động sớm một chút, tin rằng tất cả mọi tổ chức đều nhận ra điểm này, sẽ nhân thời điểm vừa bắt đầu bùng phát chiêu mộ nhân tài, tạo ra ưu thế cho trận chiến tránh đoạt quyền lực trong tương lai.

Lý Mộ Vũ ngẩn ra, những chuyện này nàng đã nghe gia gia nhắc đến. Nhưng đó là trong trường hợp mọi thứ diễn ra đến mức không thể khống chế được nữa. Diệp Thiên vẫn luôn tỏ ra chẳng bận tâm đến bất kỳ thứ gì, không ngờ lại có thể phán đoán tình huống một cách chính xác như vậy.

Lý Mộ Vũ không đáp, Diệp Thiên liền tiếp tục:

- Cho nên ta thấy mục đích của tổ chức kia là muốn nhanh chóng mở rộng thế lực. Nếu bọn hắn không làm, sớm muộn cũng sẽ có người khác làm. Tu luyện giới âm thầm phát triển nhiều năm, hiện tại đã không phải thứ các ngươi có thể khống chế được nữa. Có thể trong quá khứ các quốc gia có thể dựa vào khoa học kỹ thuật để áp chế tu luyện giả, những những tổ chức tu luyện giả kia theo thời gian đã không phải bài xích vũ khí hiện đại. Hiện tại bọn hắn đã áp dụng vào, hơn nữa còn làm rất tốt, chẳng có lý do gì phải tiếp tục để cho chính phủ các nước khống chế. Ta không nói những điều xa xôi, Huyền Nghi các ngươi là một tổ chức tu luyện giả trực thuộc chính phủ, quyền lợi nhất định sẽ vượt xa những tu luyện giả bình thường. Các ngươi cảm thấy đây là công bằng, bọn hắn sẽ chấp nhận chuyện này mà không có ý kiến? Có quyền lực, có sức mạnh, tham vọng sẽ ngày càng lớn hơn.

Diệp Thiên nói đến đây, Lý Mộ Vũ lập tức bắt được ý để hỏi ngược lại hắn:

- Còn ngươi? Một kẻ mạnh như ngươi không có tham vọng nào sao? Ngươi chấp nhận một cuộc sống bình thường như vậy?

Hãy chia sẻ cho mọi người để ad up chương nhanh hơn nhé.