Tiêu Dao Lục

Chương 102: Mời Đến



Nơi này ban đầu được xây dựng để làm một khu du lịch với các trò chơi mạo hiểm trong sa mạc, tạo cảm giác như thật. Về sau kinh doanh thất bại, khu du lịch đóng cửa. Nơi này bị một công ty khác mua lại biến thành một nơi cho thuê. Tuy thường ngày ít người qua lại nhưng lại được khá nhiều đoàn làm phim ưa thích lựa chọn. Dù sao quanh Thương Huyền Quốc không có sa mạc, muốn quay một cảnh phim liên quan cũng không dễ dàng. Nơi này vừa vặn phù hợp với mọi yêu cầu, có cảm giác rất chân thật, giá thuê lại phải chăng.

Nhất Thế Vô Song có một đoạn phim gần ba mươi phút được quay ở sa mạc. Tổng thời lượng phim là một trăm phút, ba mươi phút đã chiếm đến một phần ba, là một trong những phân đoạn quan trọng nhất.

Lúc này Vô Trần đã tiếp nhận thân phận mới của mình. Nhưng bản tính hắn không thích bị ràng buộc, càng không có ý nghĩ trả thù gì đó. Vứt bỏ lại tất cả tướng lĩnh tin tưởng ủng hộ mình, Vô Trần bỏ đi đến sa mạc U Hồn để tìm kiếm sự bình yên. Đây là nơi hắn gặp được nhân vật của Ninh Tố Vân.

Ninh Tố Vân vào vai một sát thủ được lệnh của hoàng đế ám sát Vô Trần. Giữa hai người xảy ra nhiều chuyện, sau cùng sát thủ của Ninh Tố Vân đem lòng yêu Vô Trần. Nhưng thân phận của nàng và hắn khác biệt, hoàng đế lại nắm trong tay đệ đệ của Ninh Tố Vân để uy hiếp nàng. Cuối cùng vị sát thủ này lựa chọn chết trong tay Vô Trần để cứu lấy đệ đệ.

Một đoạn phim dài ba mươi phút khắc họa lên nhân vật nữ sát thủ vừa lạnh lùng vừa nhiệt tình, hết lòng vì đệ đệ, chấp nhận hi sinh vì người mình yêu. Cuộc đời của nàng tuy ngắn ngủi nhưng giống như một ngọn lửa nhen nhóm trong trái tim vô cảm của Vô Trần. Sau ngần đó năm, lần đầu tiên hắn biết được cảm giác phẫn nộ, quay về tìm hoàng đế, thay nữ sát thủ kia đòi lại một cái công đạo.

Đây là đoạn phim Diệp Thiên thích nhất trong cả Nhất Thế Vô Song. Hắn cảm thấy nhân vật của Ninh Tố Vân rất thú vị. Không giống như nữ chính Tuyết Tử của Chu Tử Uyển, nhân vật của Ninh Tố Vân chỉ như đóa hoa sớm nở chóng tàn nhưng lại khiến Vô Trần cả đời không quên được.

Đoàn làm phim dần đến đông đủ, dựng lều bạt phông nền sân bãi. Bọn hắn dự định quay cảnh phim này trong ba tuần đến một tháng. Đây là đoạn phim có nhiều hiệu ứng kỹ xảo, tương đối phức tạp. Nhất là những biểu hiện cảm xúc phức tạp của Vô Trần khi giết nữ sát thủ Tô Trạc, Lý Kinh Hồng thật sự không biết Diệp Thiên cần quay bao nhiêu lần để hoàn thành cảnh phim này.

Đoạn đầu diễn ra trên sa mạc khá thuận lợi, nhân vật Tuyết Tử của Chu Tử Uyển một mực đi theo Vô Trần, tìm cách khuyên nhủ hắn trở về. Sau đó bị Tô Trạc chọc giận, Vô Trần lại hờ hững khiến nàng bực bội rời đi. Chu Tử Uyển quay nhanh những cảnh của mình sau đó vội trở về chuẩn bị cho nhạc hội Khởi Nguyên. Trước khi đi nàng không quên hỏi wt5Na lại Diệp Thiên, thấy tên này quá cố chấp nên đành thôi.

Bên phía nhạc hội đã sắp xếp một vị lão nhạc sĩ dương cầm lâu năm thay thế cho Diệp Thiên. Vì này trong nước khá có tiếng tăm, nhưng dương cầm chưa bao giờ là thế mạnh của Thương Huyền Quốc, trên trường quốc tế lại càng không đáng kể. Việc hứa nhưng không thực hiện được tương đối mất mặt, lãnh đạo Thương Huyền Quốc chỉ có thể lấy lý do Diệp Thiên có chuyện quan trọng, không thể tham gia nhạc hội này. Những dương cầm gia nước ngoài nghe được cũng chỉ biết tiếc nuối. Giao lưu là cần tự nguyện, Diệp Thiên không muốn bọn hắn cũng không ép được. Chỉ tiếc không được gặp gỡ vị thiên tài này, hi vọng Chu Tử Uyển có thể bù đắp một phần tiếc nuối.

Vì đây là phân đoạn phim Diệp Thiên thích nhất nên hắn quay rất vui vẻ, thường xuyên quan sát Lý Kinh Hồng chỉ đạo phần chỉnh sửa hiệu ứng. Quay phim rất bình thường, thậm chí có những cảnh dùng đạo cụ khá khó coi, thế nhưng lên phim, trải qua chỉnh sửa thêm hiệu ứng liền lung linh đẹp mặt. Diệp Thiên ưa thích cảm giác này, thật sự rất có thành tựu, hắn cảm thấy mình sẽ gắn bó lâu dài với nghề diễn viên.

Quay phim được một tuần, Diệp Thiên có được ba ngày nghỉ. Những ngày này sẽ quay đoạn phim riêng về quá khứ của Tô Trạc do Ninh Tố Vân thủ vai cũng như làm rõ mối quan hệ giữa nàng và triều đình.

Vốn tưởng có ba ngày ăn chơi ngắm cảnh, không ngờ đầu bếp Tiểu Băng đột nhiên mất dạng, nói là có việc gấp gì đó cần xử lý. Bên kia Tần Khinh Tuyết cũng gọi điện cho hắn:

- Diệp Thiên, chuyện lần trước ngươi nhờ ta đã tìm được người thích hợp.

Diệp Thiên ngẩn ra, hắn không nhớ mình có nhờ Tần Khinh Tuyết chuyện gì. Gần đây tập trung quay phim, thời gian rảnh đều lên mạng đọc truyện xem phim, đến Vùng Đất Thần Thánh Diệp Thiên cũng rất ít đăng nhập. Mỗi lần vào chủ yếu là luyện cấp và tăng độ thông thạo chế tác binh khí.

- Là chuyện gì?

Diệp Thiên hồn nhiên hỏi lại, quên chính là quên, không cần che giấu. Đầu dây bên kia im lặng mất một lúc mới đáp lại:

- Ngươi không nhớ mình đã nhờ ta tìm một cao thủ hacker sao. Hiện tại hắn đã đến, có muốn gặp ngay bây giờ hay không?

Tần Khinh Tuyết nói đến đây Diệp Thiên liền nhớ ra. Trước đó hắn rất thích thú với trò chơi mới này, đáng tiếc kiến thức trên mạng có hạng, năng lực học tập của Diệp Thiên lại quá kinh người, chẳng mất bao lâu liền học hết. Không có đạo sư giỏi chỉ bảo, Diệp Thiên tạm thời gác lại việc này, trải qua mấy ngày liền quên sạch. Cũng không phải là hắn đãng trí, chỉ là không quá chú tâm nên nhanh ném ra khỏi đầu mà thôi.

- Ngay bây giờ? Không thành vấn đề, hiện tại có ba ngày rảnh rỗi.

- Tốt, ta cho người đến đón ngươi. Thời gian không nhiều, dùng trực thăng chuyên dụng đi.

Tần Khinh Tuyết làm việc rất dứt khoát, trực tiếp đưa trực thăng riêng của Tần gia đến đón hắn. Đoàn làm phim nhìn Diệp Thiên lên trực thăng rời đi chỉ biết tặc lưỡi lắc đầu. Phong cách làm việc của người có tiền a, bọn hắn không hiểu được.

Dùng trực thăng đi một đường thẳng chỉ mất chưa đến một giờ đồng hồ. Khi Diệp Thiên về đến Tần gia, trong phòng khách ngoài Tần Khinh Tuyết còn có một người đang ngồi sẵn đợi hắn. Người này dung mạo miễn cưỡng tính là anh tuấn, nước da hơi vàng, đeo một cặp kính đen khá dày.

Hắn chăm chú nhìn Diệp Thiên từ lúc bước vào cho đến khi ngồi xuống rồi mới quay sang Tần Khinh Tuyết:

- Đây là kẻ mà ngươi nói là rất lợi hại sao?

Tần Khinh Tuyết gật đầu:

- Tuy các thế lực che giấu tin tức rất tốt, nhưng với năng lực của ngươi hẳn là đã sớm điều tra được khá nhiều chuyện liên quan. Nhưng hôm nay ta mời ngươi đến không phải vì chuyện này. Diệp Thiên muốn học kỹ thuật hack, về phương diện này có lẽ không có bao nhiêu người so sánh được với ngươi.

Nam nhân có hứng thú nhìn qua Diệp Thiên:

- Một kẻ mạnh như ngươi học thứ này để làm gì? Cảm thấy hiện thực đã vô địch, muốn lên mạng xưng vương xưng bá nữa sao?

Diệp Thiên cười đáp:

- Chỉ là hứng thú, không có lý do gì đặc biệt.

- Hứng thú nhất thời rất khó tiến xa. Kỹ thuật hack cũng không đơn giản như ngươi nghĩ.

- Có đơn giản hay không còn phải xem người học là ai. Trước mắt ta vẫn chưa thấy nó có gì phức tạp.

- Như vậy sao?

Trong giọng nói của nam nhân pha lẫn chút khinh thường. Bàn về vũ lực, hắn còn đánh không lại Tần Khinh Tuyết chứ đừng nói Diệp Thiên. Nhưng xét về kỹ thuật hack, nam nhân tự nhận mình nằm trong nhóm mười người mạnh nhất thế giới. Chỉ một kẻ mới tập tành chưa đâu vào đâu cũng dám nói nó đơn giản?

- Lên lầu đi, cho ta xem kỹ thuật của ngươi.

Một ông trùm trở về Đại Việt làm vua nhà Lý, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, quyền thần áp chế, đất nước nguy nan, phải làm sao để Nhất Thống Thiên Hạ