Tiểu Bá Vương Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 68: 68





Lúc Diệp Niệm Ninh đang ăn một bát mì, thì Tống Tử Khiêm và Trần Ngư Nhi đã gõ cửa phòng cậu.

"Ồ, cậu gọi thức ăn ngoài về khi nào vậy? Tại sao cậu không gọi cho chúng tôi một phần chứ?" Tống Tử Khiêm bước đến bàn cà phê bên cạnh vừa thu dọn rác vừa cười hỏi Diệp Niệm Ninh.

"Ầy, không phải tôi gọi.

Nếu là tôi gọi món, tôi nhất định sẽ gọi cho cả hai người.

Nhưng đây là do Cố Tầm Hạc đưa tới." Diệp Niệm Ninh dang tay nói.

"Ai? Cố Tầm Hạc?!" Trần Ngư Nhi đột nhiên hét lên, làm cho hai người Diệp Niệm Ninh và Tống Tử Khiêm đều giật bắn cả mình.

"Ừ, Cố Tầm Hạc.

Em sao vậy? Vừa nghe thấy tên cậu ta thì kích động như vậy?" Diệp Niệm Ninh nhìn Trần Ngư Nhi bằng vẻ mặt cực kỳ hoang mang.

Trần Ngư Nhi vội vàng lắc đầu, sau đó đến gần Diệp Niệm Ninh, sau khi quét qua quét lại một hồi, cô lo lắng hỏi: "Niệm Niệm, hai người đánh nhau à? Có bị thương không?"
Diệp Niệm Ninh chớp chớp mắt, không hiểu tại sao Trần Ngư Nhi lại hỏi như vậy, sau khi phản ứng lại rồi, cậu liền chế nhạo.

"Ôi chao, anh còn tưởng em bị làm sao cơ! Cậu ta và anh không còn là kẻ thù của nhau nữa rồi.

Bây giờ anh và cậu ta nên được coi là bạn tốt thì đúng hơn.

Nếu không, em nghĩ rằng với quan hệ giữa hai người bọn anh trước đây, thì cậu ta sẽ đến đưa đồ ăn cho anh sao?"
Trần Ngư Nhi suy nghĩ một chút rồi ngượng ngùng cười: "Có vẻ là vậy.

Nhưng từ khi nào mà mối quan hệ của hai người đã trở nên tốt vậy rồi?"
"Chính là trong quá trình ghi hình 《 Nơi lữ khách dừng chân 》Không phải lúc đó em cũng ở đấy sao!"
"Lúc đó em chỉ nghĩ hai người không đánh nhau là vì đang ghi hình cho chương trình." Trần Ngư Nhi nói rồi dừng lại, lại hỏi: "Chẳng lẽ không phải sao?"

"Dĩ nhiên là không!"
"Được rồi! Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.

Lát nữa là sẽ trễ buổi diễn tập mất." Tống Tử Khiêm ném hết đống rác vào thùng rồi lên tiếng cắt ngang câu chuyện của hai người họ.

Diệp Niệm Ninh vừa bước ra ngoài vừa mỉm cười nói với Trần Ngư Nhi đang bên cạnh: "Chắc em có WeChat của Lâm Diệc Lận mà đúng không, chút nữa em nhớ gửi cho WeChat cho anh ta, bảo anh ấy hãy dàn xếp với các fans chút, về sau dừng việc tranh cãi với fans của Cố Tầm Hạc, ai mắng Cố Tầm Hạc nữa thì người đó chính là antifan."
"Hả? Nhưng nếu là fan của Cố Tầm Hạc khơi mào trận chiến trước thì sao?"
"Vậy thì mặc kệ!" Tống Tử Khiêm xen vào.

Diệp Niệm Ninh gật đầu: "Ừ, không để ý là được."
Cả ba cứ nói cười rôm rả đi từ khách sạn đến hậu trường sân khấu của đài Hùng Miêu.

Lúc đầu, Diệp Niệm Ninh còn định đi tìm Tô Luyến Hân và Tưởng Hành Xuyên, dù gì thì họ cũng là bạn bè nên chào hỏi nhau một cái.

Khi mở cửa phòng chờ ra, thì thấy ngay một người không thể ngờ tới đang có mặt tại đây.

"Niệm Ninh!" Kiều Dư Phồn mặc vest mang giày da mỉm cười bước tới trước mặt Diệp Niệm Ninh.

Diệp Niệm Ninh buông tay nắm cửa phòng chờ, lui về sau vài bước, nhàn nhạt đáp: "Chào, Kiều tổng."
"Đã lâu không gặp, cậu vẫn đẹp trai như vậy!"
Diệp Niệm Ninh lễ phép cười: "Cũng đã mấy tháng không gặp."
"Anh trai cậu đâu? Vẫn còn đang ở thủ đô à?" Kiều Dư Phồn nhìn xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng Diệp Thanh Lâm đâu.

"Ừa, anh tôi rất bận rộn."
Lúc nhắc đến Diệp Thanh Lâm, Diệp Niệm Ninh mới chợt nhớ tới Tống Tử Khiêm bây giờ là chị dâu của mình, vì vậy cậu mấp máy môi, lơ đãng liếc nhìn Tống Tử Khiêm bên cạnh.

Trên mặt vẫn giữ được sự bình tĩnh nhưng trong lòng cậu giờ đây tâm hồn hóng hớt đang kêu gào không ngừng: A a a a a! Bạn trai cũ của anh trai tôi và bạn trai hiện tại của anh trai tôi đã gặp mặt nhau! Ăn dưa ở hàng ghế đầu! Kích động ghê!
"Niệm Niệm, Ngư Nhi, hai người nên đến gặp đạo diễn trước để hỏi về buổi diễn tập." Mặc dù ánh mắt của Tống Tử Khiêm đang nhìn chằm chằm vào Kiều Dư Phồn, nhưng vẫn ôn hoà nói với Diệp Niệm Ninh và Trần Ngư Nhi.


"Ồ." Giọng điệu của Diệp Niệm Ninh có chút tiếc nuối, sau khi nháy mắt với Trần Ngư Nhi, hai người cùng nhau đi tìm Cảnh Toản.

"Xin chào, tôi là Kiều Dư Phồn.

Chúng ta dường như đã gặp nhau vào lần trước." Kiều Dư Phồn vươn tay ra và lịch sự nói với Tống Tử Khiêm.

Tống Tử Khiêm cũng đưa tay ra bắt tay anh ta và nói: "Xin chào, Kiều tổng, tôi tên là Tống Tử Khiêm.

Tôi là người đại diện của Niệm Niệm và cũng là bạn trai của Diệp Thanh Lâm."
Kiều Dư Phồn sững sờ khi nghe thấy mấy chữ "bạn trai của Diệp Thanh Lâm", nụ cười trên mặt gần như không còn giữ được.

"Ừm, điều này thật sự làm tôi thấy rất ngạc nhiên.

Nhưng bạn trai hiện tại cũng vẫn có thể trở thành bạn trai cũ, cậu vẫn nên cẩn thận thì hơn!" Kiều Dư Phồn đút tay vào túi, vẫn mỉm cười khi nói câu này.

Tống Tử Khiêm chế nhạo: "Đừng lo Kiều tổng, không đâu.

Trừ khi anh ấy chết, tôi vẫn sẽ chỉ là người bạn trai và người chồng cuối cùng của anh ấy, Tống Tử Khiêm."
"Thật không? Cũng đừng nói quá chắc chắn, kẻo bị vả mặt."
"Tôi không sợ những cái vả mặt.

Bây giờ tôi có thể khiến anh ấy thích tôi, thì tôi cũng có thể xua đuổi mấy gã đàn ông cặn bã muốn khơi lại tình cảm xưa với anh ấy.

Anh Kiều phải tin tưởng vào khả năng của tôi."
"Tôi không dễ tin như vậy, suy cho cùng thì tôi cũng không biết rõ về cậu."
"Về sau, tôi chắc chắn sẽ để cho anh biết thêm về tôi."
"Tôi mỏi mắt mong chờ."
Khi Diệp Niệm Ninh trở lại hậu trường sau buổi tập, Kiều Dư Phồn đã rời đi, chỉ còn Tống Tử Khiêm đang đứng hút thuốc trong khu vực hút thuốc, trong khi Trần Ngư Nhi đứng cách đó không xa đang trò chuyện cười đùa với trợ lý của các nghệ sĩ khác.


Cậu bước tới gần Tống Tử Khiêm, dựa lưng vào tường, mở nắp chai uống vài ngụm nước, sau đó nói đùa: "Này! Tình địch của anh đến rồi, anh có sợ không?"
"Sợ sao?" Tống Tử Khiêm dụi tắt điếu thuốc rồi ném vào thùng rác với vẻ mặt khinh thường: "Ông đây thật vất vả mới theo đuổi được người lại dễ dàng để cho anh ta cướp mất sao? Ha! Nếu anh ta mà dám cướp của tôi, thì tôi dám đánh đến mức cha mẹ anh ta cũng nhận không ra."
"Thế này rồi mà anh vẫn chưa hoảng sao?" Diệp Niệm Ninh cười cười: "Nếu anh mà thật sự không hoảng, anh còn không thèm nhìn anh ta lấy một cái, nhưng lần này anh lại cố ý đẩy tôi và Ngư Nhi đi chỗ khác.

Nói xem vừa rồi có phải anh bị anh ta dọa sợ rồi không?"
Bị vạch trần, Tống Tử Khiêm giả vờ bình tĩnh: "Bị dọa gì chứ? Làm gì có, cậu đừng có nói nhảm!"
"Ôi! Anh nhìn anh đi chính là dáng vẻ này đó!" Diệp Niệm Ninh dừng lại, nói nhỏ vào tai Tống Tử Khiêm: "Chị dâu, đừng lo lắng! Nếu anh ta dám chiếm chỗ của anh, tôi sẽ nói với chú hai thím hai của tôi trước.

Chỉ cần hai người họ không thích anh ta, thì cho dù anh ta có bản lĩnh đi nữa cũng không thể bước chân vào cửa nhà tôi một bước!"
Tống Tử Khiêm nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Niệm Ninh, yên lặng giơ ngón tay cái lên, mong chờ vào biểu hiện của cậu!
*
Vào một ngày cuối tháng 12, tuyết rơi dày đặc ở Thành phố Z.

Ba giờ trước khi bắt đầu bữa tiệc đêm giao thừa, Diệp Niệm Ninh đã tập luyện và trở lại phòng chờ ở hậu trường, lúc này phòng chờ đã tập trung rất nhiều người nổi tiếng, họ lịch sự chào hỏi cậu.

Diệp Niệm Ninh liếc nhìn họ, đều là những người cậu đã từng nhìn thấy trên mạng nhưng chưa gặp ở ngoài đời bao giờ.

Cậu nhẹ nhàng nói: "Hi, chào mọi người."
Sau đó cậu bước đến chiếc ghế sô pha bên cạnh ngồi xuống, những người trong phòng chờ không quan tâm đến thái độ của cậu, nên tán gẫu thì tiếp tục tán gẫu, nên ngại ngùng thì tiếp tục ngại ngùng.

"Cốc, cốc, cốc."
Sau tiếng gõ cửa, một nhân viên công tác đẩy cửa bước vào với một bó hoa hồng lớn trên tay: "Thầy Diệp có ở đây không?"
Những người có mặt nhìn nhau, trong cả phòng chờ không còn ai khác họ Diệp ngoại trừ Diệp Niệm Ninh.

Diệp Niệm Ninh, người đã trở thành tâm điểm một cách khó hiểu, thậm chí còn không ngẩng đầu lên, cậu chỉ đáp: "Ở đây!"
"Thầy Diệp, đây là hoa hồng mà thầy Thẩm nhờ tôi mang đến cho anh." Nhân viên công tác bước tới chỗ Diệp Niệm Ninh, nhỏ giọng nói.

Diệp Niệm Ninh cau mày khi nghe thấy ba từ "hoa hồng", cậu rời mắt khỏi điện thoại và nhìn thấy một bó hoa hồng đỏ tươi.

"Thầy Thẩm? Thầy Thẩm nào thế?" Diệp Niệm Ninh ngây người hỏi sau khi cầm lấy bó hoa hồng.

"Là thầy Thẩm Ý Phong."
Nghe thấy tên của Thẩm Ý Phong, ánh mắt Diệp Niệm Ninh nhìn hoa hồng đột nhiên trở nên ghét bỏ: "Ồ, cảm ơn!"

Bị bệnh tâm thần sao?
Con mẹ nó chứ còn tưởng rằng hoa đào của tôi đến rồi chứ!
Diệp Niệm Ninh đang nghĩ xem nên làm gì với hoa hồng, đột nhiên bắt gặp ánh mắt bàn tán của những người xung quanh, cậu lặng lẽ trợn tròn mắt, nhấc điện thoại gọi cho Thẩm Ý Phong.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, nhưng tiếng nhạc đinh tai nhức óc truyền đến gần như khiến Diệp Niệm Ninh bị dọa suýt chết ngay tại chỗ.

"Mẹ kiếp! Cậu đang làm cái quái gì vậy hả? Nhảy disco đấy à?"
"Ừ! Ngày cuối năm này nhất định phải quậy phá một chút!" Thẩm Ý Phong bước ra khỏi quán, cười nói.

"Lý Tê Vũ đâu? Lại có thể để cho cậu đến quán bar?"
"Đương nhiên là không! Nhưng mà anh ta vào kỳ nghỉ đông rồi, bây giờ không thể quản tôi được!"
"Được rồi! Cậu uống ít chút đó!"
"Biết rồi, biết rồi! Cậu không có việc gì chứ? Nếu không thì tôi uống tiếp đây!"
"Có chuyện! Không có thì tôi gọi cho cậu làm gì?"
"Cũng đúng! Vậy cứ nói đi."
"Hoa hồng này là cậu tặng à?"
"Đúng! Thế nào? Lãng mạn không?"
"Lãng mạn? Buồn nôn muốn chết!"
"Xéo đi! Lòng tốt mà cứ xem như lòng lang dạ thú! Đấy là ông đây tặng quà giao thừa cho cậu! Cậu cũng đừng suy nghĩ gì nhiều!"
"Tôi nào dám nghĩ nhiều! Nhưng mà nói thật, đêm giao thừa tôi không tặng quà cho cậu! Cậu cần gì không? Tôi sẽ mua cho!"
"Tôi muốn cúp ảnh đế, cậu cũng mua cho tôi chứ?"
"Cậu tự mà bò lên cho ông!"
"Ôi chao, đùa chút thôi mà! Tôi không muốn gì cả! Tôi chỉ muốn cùng cậu ra ngoài uống rượu vào ngày mai, thế nào? Được chứ?"
"Được, vừa hay tôi sẽ quay về thủ đô vào ngày mai."
"Ý tôi là ở thành phố Z, không phải thủ đô."
"Bây giờ cậu đang ở thành phố Z?"
"Dĩ nhiên! Không thì làm sao tôi tặng hoa cho cậu được?
"Cũng đúng!"
"Tên ngốc! Tôi đi uống rượu đây! Không nói nhiều với cậu nữa, chúc buổi biểu diễn của cậu diễn ra thuận lợi!"
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Niệm Ninh mới chú ý tới một tấm thiệp nhỏ được kẹp giữa đóa hoa hồng, trên tấm thiệp không có nhiều chữ, nhưng cũng đã làm Diệp Niệm Ninh cảm động không thôi.

"Diệp Đại Ngốc, năm mới cậu nhất định phải vui vẻ nhé! Tương lai Thẩm Ý Phong tôi sẽ luôn ở bên cậu! Chỉ cần cậu cần, tôi sẽ có mặt theo yêu cầu!"
"Tên ngốc này!" Diệp Niệm Ninh khẽ lẩm bẩm..