Tiên Võ Đế Vương

Chương 624



Chương 624

Rắc!

Kim đao trong tay Diệp Thành có vẻ không chịu nổi sức mạnh đáng sợ của Bát Hoang Trảm nên đã gãy ngay tại chỗ.

Coong!

Cùng lúc đó, Diệp Thành trở tay lấy thanh kiếm Xích Tiêu ra, đẩy chân khí vào đó, kiếm khí tràn ra ngưng tụ hoàn hảo, hắn nhanh như gió di chuyển không thấy bóng dáng, thanh trường kiếm trong tay đâm xuyên không khí tạo ra sấm sét, uy lực không gì sánh bằng.

Phong Thần Quyết!

Mọi người phía dưới lại ngạc nhiên: “Không ngờ hắn còn biết cả Phong Thần Quyết của Nhiếp Phong”.

Lúc này mấy người phía Dương Đỉnh Thiên đều đồng loạt nhìn Nhiếp Phong.

Nhiếp Phong cũng đang nhìn lên chiến đài, hai mắt hơi nheo lại, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, cũng có vẻ giật mình cảm thán, nhưng hắn chỉ lắc đầu nói ra sáu chữ: “Không phải con dạy đệ ấy”.

Keng!

Trên chiến đài lại vang lên tiếng leng keng của kiếm va chạm với nhau.

Cơ Tuyết Băng đã bị buộc phải đứng dậy, phất tay cất tố cầm đi, sau đó mũi chân chạm đất, lắc mình lùi về phía sau, thân pháp rất huyền diệu.

Nhưng dù vậy cũng khó tránh được một kiếm tất sát của Diệp Thành.

Phụt!

Một kiếm vô song vút qua, tấm vải sa màu trắng rơi xuống bục chiến đài, nhìn kỹ lại thì chính là mạng che mặt của Cơ Tuyết Băng, tố sa rơi xuống để lộ dung nhan tuyệt thế của cô, chỉ là trên khuôn mặt tuyệt thế đó đã xuất hiện một vết kiếm nông.

“Không… không ngờ lại chém được tới Huyền Linh Chi Thể”, thấy vết kiếm nông trên má Cơ Tuyết Băng, tất cả mọi người đều bị sốc.

Điều này sao có thể khiến họ không kinh ngạc cho được? Từ khi Huyền Linh Chi Thể ra trận đến nay, chỉ dựa vào cây tố cầm đã đánh bại được ba đại đệ tử chân truyền, bây giờ chẳng những bí pháp bị phá vỡ mà còn bị một kiếm tuyệt sát của Diệp Thành chém bị thương.

“Thánh chủ à, đã qua ba hiệp”, trong hư không, Huyền Thần mỉm cười nhìn Đông Hoàng Thái Tâm.

“Ta thấy rồi”, Đông Hoàng Thái Tâm không vui vẻ cho lắm đáp lời: “Không ngờ cũng có lúc ta nhìn nhầm, nhưng ngươi cũng đừng vui mừng quá sớm, hắn có thể sống sót qua mười hiệp không vẫn khó nói!”

Phụt!

Khi hai người đang trò chuyện thì Diệp Thành bên dưới đã phun ra một ngụm máu.

Một giây trước khi hắn định đâm Cơ Tuyết Băng thì bị một luồng sức mạnh bí ẩn quanh người cô ta đánh trúng, cũng chính sức mạnh bí ẩn đó khiến cho kiếm đạo của hắn đi chệch quỹ đạo, chỉ lướt qua má cô ta để lại một vết kiếm nông.

Nhưng khi nhìn lên Cơ Tuyết Băng, mắt hắn không khỏi nheo lại.

Bởi vì hắn nhìn thấy vết kiếm nông trên mặt Cơ Tuyết Băng có máu trào ra, nhưng ngay sau đó giọt máu bắt đầu chảy ngược lại, chảy ra từ đâu thì quay về nơi đó, hơn nữa vết kiếm cũng hoàn toàn biến mất chỉ trong giây lát.

“Khả năng hồi phục thật đáng sợ”, Diệp Thành kinh ngạc, khả năng phục hồi của Cơ Tuyết Băng có thể gọi là yêu nghiệt.

“Quả thật huynh đã không còn là Diệp Thành năm đó”, Cơ Tuyết Băng yên lặng nhìn Diệp Thành, khí tức trên người cô ta tăng lên nhanh chóng, luồng sáng bao quanh người khiến Cơ Tuyết Băng trông giống như tiên nữ giáng trần hoàn hảo không tỳ vết.