Tiến Tới Hôn Nhân

Chương 28: Phần thưởng



Cô ngồi trên giường anh, anh vòng một tay qua eo cô, ngồi nghe cô kể chuyện:

“Vậy đó, anh có cảm thấy những gì anh ấy nói là thật lòng không? Nhất là anh ấy nói...anh ấy có tình cảm với Tiểu Hồng...”

Anh suy nghĩ một chút:

“Thật ra cũng có khả năng, ánh mắt anh ta khi nhìn Tiểu Hồng cũng có phần giống ánh mắt khi anh nhìn em.”

Cả căn phòng rơi vào khoảng không tĩnh lặng một lúc lâu, khoảng cách mặt của hai người vô thức gần nhau hơn, khi còn khoảng 5cm thì....

“Mày có trả không thì bảo?”

Tiếng cãi nhau dưới nhà, nghe như có vẻ rất nghiêm trọng. Cô và anh vội đi xuống thì thấy một đám thanh niên lực lưỡng đô con đang đứng ở thềm cửa.

“Mấy anh đừng phá nữa, có gì về nhà rồi nói chuyện được không?”

Tiểu Hồng sợ hãi nhưng không dám để cho họ làm càng. Bọn họ túm tóc Tiểu Hồng:

“Tao hết kiên nhẫn rồi, nếu mày không trả thì tao phá chỗ làm của mày”

“Có chuyện gì vậy?”

Cô và anh đồng thanh lên tiếng. Bọn họ lúc này mới cười cười nói:

“Bạn trai cô ta nợ tiền tụi tao.”

“Bao nhiêu?”

Thằng đứng đầu thấy cô, bỗng nổi hứng thú với cô gái nhỏ như cô:

“Sao, cô em tính trả thay sao, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?”

Cô rút tấm thẻ ra:

“300 triệu, cả gốc lẫn lãi đủ chứ! Mật khẩu là **********”

Bọn họ kinh ngạc, không tin cô có thể hào phóng như thế, vội cầm tấm thẻ rồi kéo đàn em ra về. Trước khi về còn nói thêm mấy câu:

“May cho mày có được một chủ tốt đó!”



Thấy họ đã về hết, Tiểu Hồng không dám đối mặt với cô, giọng nói lí nhí:

“Em gây phiền phức cho anh chị rồi, số tiền đó em sẽ trả lại.”

“Không cần trả lại, bạn trai em là người quen của chị, chị giúp anh ta là điều đương nhiên, không liên quan đến em.”

Tiểu Hồng ngơ ra:

“Hai người quen nhau sao?”

“Ừm....cũng coi như là đồng hương.”

——————————

Mới đó mà đã sắp tới ngày thi học kì. Lên đại học cô có phần buông thả bản thân hơn nên giờ là lúc phải lôi đống tài liệu ra học.

Cũng may nhà cô có nuôi một “cuốn bách khoa toàn thư” siêu cấp đẹp trai. Cái gì cô không biết thì anh cũng đều biết cả, để thuận tiện cho việc học hơn, cô cứ tới tối thì sẽ đem luôn sách vở qua phòng anh.

Do phải học thâu đêm nên thần kinh căng thẳng liên tục, đó chính là tác hại của việc ham chơi. Cô ngồi vào bàn học mà nước mắt không ngừng trào ra do buồn ngủ.

Anh chú ý đến cô, vội buông quyển sách ra, đứng dậy xoa xoa đầu cô:

“Anh xuống pha em cốc sữa.”

Tiếng bước chân anh đi xuống lầu càng lúc càng nhỏ, cô chợp mắt một chút để lấy sức học tiếp.

Khi anh đi lên cùng với cốc sữa trên tay thì thấy dáng vẻ ngủ gật rất ngon không màng sự đời của cô. Anh ôm cô lên giường, cẩn thận đắp chăn cho cô, giảm ánh sáng đèn để cô ngủ thoải mái hơn, sau đó bản thân cũng nằm bên cạnh cô.

Sáng tỉnh dậy, nhìn khuôn mặt góc cạnh nằm cạnh mình cô có chút sững sờ. Bình thường nếu cô có ngủ quên thì anh cũng sẽ bế cô về phòng, đây chính xác là lần đầu tiên cô ngủ trên giường anh.

Anh tuy nhắm mắt nhưng vẫn nói, giọng nói trong veo cho thấy đã tỉnh dậy rất lâu trước đó:

“Dậy rồi thì xuống ăn sáng đi.”

Cô ngồi bật dậy:

“Em không đạp anh hay là nói mớ gì chứ?”



Anh cũng ngồi dậy theo cô:

“Không có....”

Vừa thở phào không lâu thì anh nói tiếp làm cô ngượng chín mặt:

“Nhưng mà em có cắn vào tay anh mấy cái.”

Anh còn xắn tay áo lên như một bằng chứng hoàn hảo nhất. Nhìn vết răng nhỏ nhắn, vẫn còn in sâu trên tay anh thì chắc anh đau lắm. Có khi nào cô cắn anh đau quá nên anh không ngủ được không.

Sau chuyện xấu hổ sáng hôm nay, cô đã rút ra một bài học, dù có buồn ngủ đến đâu thì cũng phải cố lếch thân xác về phòng mới được phép ngủ.

————————

Thời gian trôi rất nhanh, kỳ thi nhanh chóng đến, nhờ có công lao giảng dạy của anh mà cô làm bài rất tốt. Khi nhận được điểm cô rất vui, điểm cao hơn nhiều so với dự đoán của cô.

Cô cố tình về sớm hơn để tiện ghé vào quán thịt nướng mua 50 xiên thịt nướng về nhà để ăn mừng. Anh khi thấy đống xiên nướng trên bàn có chút khó hiểu:

“Mua nhiều như vậy là để làm gì vậy.”

Cô cầm một xiên nướng đưa cho anh:

“Là để ăn mừng cho điểm số của em, cũng cảm ơn sự dạy dỗ không quản ngày đêm của thầy “Thiên” nữa!”

Đã rất lâu cô không gọi anh là thầy nữa, giờ nghe lại đột nhiên có chút tình thú. Anh ôm lấy eo cô:

“Vậy anh thể đòi phần thưởng không?”

Cô lúc này rất vui nên dễ dàng đồng ý với anh:

“Anh muốn phần thưởng gì?”

Thấy anh im lặng, mặt anh càng ngày càng gần cô thì cô liền hiểu ra. Cô phối hợp, vòng tay qua cổ anh, kéo cổ anh xuống một chút rồi hôn chụt lên đó một cái thật kêu.

Anh được voi lại đòi tiên:

“Anh cảm thấy chưa đủ!”

Cô thấy anh lộ ra vẻ mặt nguy hiểm thì giác quan thứ sáu cho cô biết phải chạy đi. Cô chạy ra khỏi phòng bếp, nhưng chạy chưa được bao lâu thì anh đã nhanh chóng bắt lại, thuận thế đè cô xuống ghế sofa.