Tiến Tới Hôn Nhân

Chương 19: Bất ngờ nhỏ



Nhưng sự thật đã chứng minh cho anh rằng, suy nghĩ của anh lúc đó là quá thiếu hiểu biết. Anh cảm thấy tuyến tình cảm càng ngày càng đi lên, nhưng mà là tuyến tình cảm giữa cô và cô giúp việc ấy, còn đối với anh thì mãi dậm chân tại chỗ.

Chẳng hạn như khi anh muốn ngỏ lời hẹn cô đi chơi:

“Em có cảm thấy chúng ta càng ngày càng ít gặp nhau hơn kể cả khi sống chung một nhà không? Hay là ngày mai cùng nhau dành một ít thời gian để đi ra ngoài chơi chút nhé?”

Cô liền từ chối anh:

“Không được rồi, ngày mai em phải đi đọc sách với Tiểu Hồng rồi!”

Tiểu Hồng là tên của người giúp việc. Anh vẫn chưa bỏ cuộc:

“Vậy mai thì sao? Vừa hay mai có một bộ phim đang hot được công chiếu, anh sẽ đặt sẵn 2 vé xem phim!”

Cô vẫn tiếp tục từ chối:

“Anh quên rồi hả, khi chiều mẹ anh muốn hẹn em đi spa chăm sóc da.”

“Vậy ngày kia?”

“Em phải lên lớp với An Hạ.”

Quá tam ba bận, anh trước giờ vốn kiêu ngạo, tuyệt đối sẽ không xuống nước nữa. Anh không nói gì, hậm hực đi về phòng mình.

Sáng hôm sau, xuống dưới lầu thì anh thấy cô đang đeo túi xách đứng đợi ngoài cửa. Tiểu Hồng vừa cởi tạp dề vừa nói:

“Cậu chủ, cơm nước đã xong rồi, em đi trước đây!”

Sau đó chạy tới xách tay cô cùng bước ra cổng. Anh bĩu môi, tỏ vẻ chán ghét:

“Đi thư viện thôi mà, có cần phải mặc đẹp như vậy không? Cũng đâu có ai ngắm đâu?”

Miệng nói là như vậy, nhưng ở nhà một mình có chút chán, tuy anh tự lập từ rất sớm, từ nhỏ đã quá quen với việc không ai ở nhà. Vậy mà giờ trong nhà không có ai thì có hơi buồn, mẹ anh thì suốt ngày ra ngoài mua sắm, giờ cô cũng đi mất, không khỏi có chút chạnh lòng.

Anh cả ngày đi đứng không yên, đợi cô tới tối rồi vẫn chưa thấy về thì lại nảy sinh lo lắng. Anh chờ chực ở phòng khách, lâu lâu lại ngó ra một lần. 7 giờ tối cô về, thấy anh đang ngồi ở ghế sofa tỏ vẻ không quan tâm đến mình.



Cô về rồi lòng anh cũng bớt lo hẳn, anh đứng bật dậy:

“Đi đọc sách vui thật đấy, mãi mà chẳng thấy về cơ.”

Tiểu Hồng lúc này theo sau cô bước vào nhà:

“Cậu không biết đâu, lần đầu em đi ra ngoài đường được nhiều người quay đầu lại nhìn như vậy, tuy không phải nhìn em nhưng cũng được thơm lây”

Mặt anh đen như đít nồi, thấy tình hình có vẻ không ổn, Tiểu Hồng biết mình đã lỡ lời, vội nhanh chân chạy vào bếp nấu ăn.

Anh cũng chẳng có tâm trạng ăn uống gì nữa, tức giận bỏ lên trên tầng.

Buổi tối anh trằn trọc mãi mới ngủ được nên hôm sau ngủ dậy có hơi trễ, mẹ anh và cô đã không thấy bóng dáng gì ở nhà, anh biết hai người đã đi làm đẹp rồi. Anh bây giờ trông chẳng khác gì hòn vọng thê cả.

Suốt ngày ở nhà cứ trông ngóng cô, nhìn có khác gì tiểu thiếp ở chốn hậu cung đâu. Anh không phải là con gái, không biết được con gái đi làm đẹp thì sẽ tốn hết nửa ngày.

Xế chiều cô mới về tới nhà, đi lên lầu thì thấy anh đang đứng đợi sẵn trước cửa. Cảm thấy mấy hôn nay mình có hơi vô tâm với anh thật, cô đứng lại hỏi han anh:

“Anh ở nhà có chán lắm không? Đã ăn tối gì chưa?”

Với anh thì anh cảm thấy câu hỏi này chẳng khác gì chê anh vô công rỗi nghề, suốt ngày chỉ biết ru rú ở nhà vậy. Anh tỏ vẻ không vui, giọng nói có chút nũng nịu:

“Ở nhà đương nhiên là chán rồi, đâu như ai kia suốt ngày được ra đường chơi?”

Cô nhận ra anh đang không vui:

“Anh không vui à?”

Mắt anh sáng lên, chờ chực mỗi câu này của cô:

“Nếu như ngày mai em huỷ hẹn để đi chơi với anh thì anh sẽ vui lên liền.”

Cô có chút khó xử:



“Anh biết đấy, người huỷ hẹn là người bất lịch sự, em không huỷ được.”

Cảm xúc anh như biểu đồ chứng khoán, lúc lên thì lên rõ cao, lúc xuống thì xuống tới tận cùng. Mặt anh trùng xuống.

Cô dỗ dành anh:

“Nhưng em có cái này cho anh này, đảm bảo anh sẽ vui thôi!”

Anh bán tín bán nghi:

“Cái gì?”

Bỗng cô kiễng chân lên, hôn chụt lên môi anh một cái. Anh như không tin những gì vừa rồi diễn ra, nhưng ngay sau đó liền hớn hở:

“Em làm lại một lần nữa được không?”

Cô trách yêu anh:

“Được voi đòi tiên”

Sau đó cô quay về phòng mình. Trong phòng anh lúc này có một giọng nam nói ra:

“Vậy mà cậu còn nói muốn mình giúp cậu hâm nóng tình cảm, xem ra mình đến đây là dư thừa rồi”

Thấy anh không nói gì, chỉ đứng cười ngây ngốc ở đó thì cậu bạn này thở dài:

“Thôi được rồi, tớ về đây.”

Đi được một đoạn nhỏ thì anh ta quay đầu lại:

“Không cản mình lại thật à?”

Thấy anh không nói cũng không rằng mà quay lại phòng ngủ, đóng sầm cửa lại thì cậu bạn không khỏi tức cười:

“Lúc cần gọi thì nhẹ nhàng, lúc không cần thì thẳng tay đá đít người ta đi. Cậu tự kiểm điểm lại bản thân mình đi!”