Thương Vương Phi Ký

Chương 61



Khi ta tới thì... muội muội mà muội nói đã chết rồi, có lẽ... cô ấy đã tự thắt cổ.

Lạc Dao không biết có đang nghe nhầm không, lại hỏi lại Đông Thất.

- Huynh... vừa nói gì vậy?

Đông Thất biết Lạc Dao nhất thời sẽ không chấp nhận được, hắn tường tận kể lại mọi chuyện đó, thà để Lạc Dao đau một lần còn hơn để nàng dây dứt mãi.

- Chúng ta đi theo bản đồ mà muội đã vẽ đến nơi nhà kho đó, còn chưa kịp làm gì thì đã thấy Thương vương đến, lúc đó bọn ta đang trốn trên mái nhà.

Ta gỡ một viên gạch ngói nhìn lén chuyện bên dưới, người đã chết đúng là đang mặc bộ y phục xanh ngọc bích như muội nói nên ta không thể nào lầm được.

Đông Thất đã nhìn thấy từ đầu đến cuối quá trình quan pháp y khám nghiệm nhưng nó quá khủng khiếp, hắn ngập ngừng không biết nên nói cho Lạc Dao biết hay không.

Lạc Dao thất thần đã bệch xuống đất, nàng khóc nghẹn, tự đấm mạnh vào ngực mình.

- Là muội, muội đã hại chết Song Văn, nếu như muội không bảo cô ấy đóng giả muội để muội trốn đi thì...

Đông Thất vội ngăn Lạc Dao lại, không để nàng làm tổn thương đến bản thân mình.

- Không phải lỗi tại muội, muội đừng tự trách bản thân.

- Làm sao không phải tại muội, Song Văn tại sao vô duyên vô cớ lại tự vẫn, có lẽ cô ấy rất hận muội vì đã bỏ cô ấy ở lại, Đông Thất muội hối hận rồi... muội không nên trốn đi mới phải, muội thật sự hối hận rồi....

Lạc Dao vẫn ghào khóc trong tuyệt vọng, tay muốn đấm vào ngực mình nhưng bị Đông Thất níu giữ lại. Hết cách rồi Đông Thất phải nói ra hết dù nó có tàn nhẫn đến mức nào thì cũng đỡ hơn là Lạc Dao tự ôm hết tội lỗi về mình.

Đông Thất nắm chặt lấy cổ tay Lạc Dao, nói lớn để trấn tỉnh nàng.

- Ta nói không phải lỗi của muội, là có người đã hạ độc cô ấy từ trước.



Lạc Dao ngưng ghào khóc, đôi mắt ướt nhòe nhìn Đông Thất.

- Cái gì... hạ độc từ trước?

Đông Thất thở dài rồi kể lại hết những gì hắn đã thấy và những gì hắn đã nghe lén từ quan pháp y.

-... Mọi chuyện là như thế. Nếu không tự vẫn thì cô ấy vẫn phải chết vì trúng phải kịch độc, vì vậy cô ấy muốn tự vẫn là đã có ý định từ trước chứ không phải lỗi của muội. Nếu muội tự trách bản thân như vậy thì làm sao báo thù được cho cô ấy. Muội phải bình tĩnh trước đã.

Lạc Dao im lặng, nàng đã nghe rõ những gì Đông Thất kể lại. Lạc Dao cuối gầm mặt không thể thấy được biểu cảm của nàng lúc này.

Lạc Dao nhớ lại, lúc thấy vết thương trên tay của Song Văn, Song Văn nói là do bọn người của Hạ Vân là khó dễ, vì vậy chuyện Hạ Độc này nàng ta không thoát khỏi liên quan.

" Lần này ta nhất định sẽ kết liễu ngươi, Hạ Vân. Nếu như có kẻ nào muốn ngăn cản ta thì đừng trách ta trở mặt, ngay cả chàng, Ẩn Thương."

Lạc Dao ngưng khóc, nhưng ánh mắt lại lạnh nhạt, suy nghĩ thâm sâu, hai bàn tay nắm chặt thù hận, nhất định phải nghiền nát bọn người đã hại Song Văn, phải để bọn chúng xuống địa ngục tạ tội.

Đông Thất ôm lấy Lạc Dao, an ủi nàng, nhìn đôi tay gang gồng chặc kia hắn biết cô đang rất kiềm chế cảm xúc lúc này.

- Nếu muội cần giúp đỡ, cứ nói với ta. Vì muội ta có thể làm bất cứ điều gì.

Lạc Dao lau nước mắt, nàng ngước nhìn Đông Thất khẩn cầu.

- Muội muốn gặp Song Văn... lần cuối.

Đông Thất luôn đồng ý những yêu cầu của Lạc Dao và lần này cũng không ngoại lệ.

- Ta sẽ đi cùng muội.