Thương Vương Phi Ký

Chương 57



Song Văn ném một đầu vải bắt qua thanh xà trên trần nhà, đứng trên ghế tự mình thắt lại từng nút. Cô đưa đầu qua dải vải đã được thắt chặt đang lơ lửng, thân thể đang run lên nhưng trên môi vẫn nở nụ cười.

Đưa tay đang cầm lọ thuốc hủy dung lên, Song Văn đổ ào hết xuống mặt mình. Đại phu nói thuốc này phải ba khắc mới có tác dụng, đến lúc chắc Song Văn cũng không còn cảm nhận được đau đớn nữa.

Buông lỏng cơ thể, Song Văn từ từ nhấc chân ra khỏi ghế. Không khí như bị rút lại, Song Văn không thở được, nước mắt Song Văn đã rơi xuống, cô hồi tưởng về cuộc sống đẹp đẽ lúc trước, cùng chơi đùa cùng Song Võ, được Lạc Dao đối xử như người nhà, lần đầu tiên được chủ nhân cho phép dùng cơm chung bàn và cả tiểu bạch khuyển đáng yêu đang vẫy đuôi chờ Song Văn tới.

Song Văn đã đi rồi.

_____________

Lạc Dao thuận lợi rời khỏi Thương vương phủ, trong đầu đã vạch ra kế hoạch sẵn nên nàng không hề đắn đo, chạy một mạch đến tìm người đó giúp.

" Huynh ấy nói sẽ đi nửa năm, bây giờ đã hơn nữa năm rồi, có lẽ huynh ấy đã trở về rồi."

- Ta muốn gặp Đông Thất, à không là Đông thống lĩnh.

Lạc Dao đang đứng trước cửa Đông phủ, giọng nói hấp tấp, người ngợm thì đầy mồ hôi do chạy suốt quãng đường từ nãy tới giờ.

Những tên lính gác thấy bộ dạng nhếch nhác của nàng cũng mỉa mai khinh thường.

- Lại là gà mái muốn hóa phượng hoàng, mau biến đi, ăn mày mà cũng muốn gặp thiếu gia nhà ta ư?

Lạc Dao bực mình vì tên này cứ lãi nhãi suốt, không còn thời gian đôi co với hắn, Lạc Dao trực tiếp xông vào luôn.

Lạc Dao cắm đầu chạy, chỉ sợ bọn chúng bắt kịp nên không nhìn đường nên va phải một người đang đi rồi ngã ra sau.



Người đó vội bắt lấy tay Lạc Dao kéo nàng lại, nàng nhào vào lòng của hắn, hai tên đằng sau cũng đuổi tới thấy người đó liền đứng khựng lại.

- Thiếu gia! Là ả này muốn xông vào phủ, chúng nô tài sẽ đuổi cô ta đi ngay.

- Vô lễ, đây là khách của ta, còn không mau xin lỗi.

Hai tên nô tài sợ sệt, cuối người nói.

- Thành thật xin lỗi cô nương, chúng tôi không biết cô là....

- Được rồi, ta sẽ không để bụng.

Lạc Dao đang gấp nên vội cắt ngang lời của bọn chúng làm bọn chúng lúng túng.

- Còn đứng ngay người đó làm gì còn không mau lui ra.

- Vâng, vâng, nô tài cáo lui.

Nói xong bọn chúng ba chân bốn cẳng chạy đi mất, chỉ sợ ở lại sẽ bị phạt.

- Đông Thất, muội có chuyện cần nhờ huynh giúp đỡ muội...

- Có chuyện gì vào trong hãy nói, muội xem bộ dạng của muội bây giờ kìa.

Đông Thất đưa Lạc Dao vào biệt viện của mình, bảo nô tỳ chuẩn bị một bộ y phục sạch sẽ cho Lạc Dao.



Trong khi đó Lạc Dao nôn nóng đến nổi trong lòng cứ thấp thỏm không yên.

- Lạc Dao...muội hạnh phúc chứ?

Đột nhiên Đông Thất lại hỏi câu này, khiến Lạc Dao không biết làm sao trả lời. Lạc Dao trầm mặc nói.

- Huynh nhìn bộ dạng hiện giờ của muội mà không đoán được sao?

Sắc mặt Đông Thất đột nhiên thay đổi, hắn tức giận quát lớn làm Lạc Dao giật mình.

- Hắn không đối xử tốt với muội sao? Là lỗi của ta, nếu lúc đó ta có mặt ở đây thì đã không để muội phải gả cho hắn, ta... thật vô dụng.

Đông Thất chợt quỳ xuống ôm gối của Lạc Dao, hắn cảm thấy dằn vặt bản thân.

Lạc Dao vội đỡ Đông Thất đứng dậy.

- Không phải lỗi của huynh, cũng không phải lỗi của ai cả. Hôm nay muội đến là muốn nhờ huynh đưa muội vào cung.

- Vào cung? Với thân phận hiện tại của muội chẳng lẽ lại không thể tự mình vào cung sao?

Lạc Dao vờ quay mặt đi, ánh mắt lại diễn vẻ tủi thân.

- Chẳng giấu gì huynh, Ẩn Thương sủng ái dự phi, mặt cho cô ta tác oai tác oái, lần này Ẩn Thương còn đưa cô ta vào cung để thay thế chính phi như muội tham dự lễ Hoàng Yến năm nay, vì vậy muội muốn vào cung gặp thái hậu cho người chủ trì công đạo cho muội.

"Xin lỗi Đông Thất, muội không thể nói thật hết cho huynh biết."