Thượng Thần Đến Rồi [Quyển 2]

Chương 244: Ta yêu củ cải



Hàm Mộ Cửu suýt nữa thì rơi luôn xuống đất!

Hoá ra người này cũng là Bạch Hổ! Không trách khi trước hắn nhìn thấy A Phục ẩn thân, hơn nữa ánh mắt còn dán chặt lên người nó.

Cũng khó trách A Phục khi nhìn thấy hắn lại có biểu hiện đặc biệt nhu thuận, hoá ra là gặp đồng loại.

A Phục có thiên phú dị bẩm, có thể nhìn thấy rõ lai lịch của một người, vậy thì chắc chắn là không sai.

Như vậy, xem ra hắn trở lại cứu họ, chắc cũng là vì tới cứu A Phục!

" Vậy mau đưa hắn vào phòng đi! Thượng Quan Duẩn, ngươi đỡ hắn vào phòng A Phục đi!" Mộ Cửu nhanh chóng lên tiếng, sau đó liền bảo Tiểu Tinh đi lấy nước để lau tay và lau mặt cho đại Bạch Hổ.

Thượng Quan Duẩn nhanh chóng hành động, A Phục cũng thập phần lo lắng, ngơ ngác theo vào.

Đợi đến khi mọi việc được thu xếp ổn thỏa, cũng không có chuyện gì phát sinh, lúc này Mộ Cửu mới chạy đến phòng Lục Áp để bát quái.

" Chàng biết không, Ngọc Đế quả nhiên là đi gặp tiểu tình nhân, ta tận mắt nhìn thấy!" Sau đó, nàng liền đem chuyện nàng làm sao theo dõi được hắn nói ra sinh động như thật, rồi cả chuyện hình dáng, cử chỉ xuất sắc của nữ tiên kia thế nào nữa, " Không ngờ lão già Ngọc Đế này lại là cùng một loại người với Ngao Sâm, người bày trong nhà không muốn, lại cứ muốn ra ngoài ăn vụng!" Nói rồi, ánh mắt nàng liếc liếc vài lần về phía Lục Áp, ý tứ nhắc nhở thật quá rõ ràng.

Lục Áp nuôi một vại cá ba đuôi, đang ném thức ăn vào nước cho chúng ăn, có chút bất đắc dĩ đáp lại nàng: " Nàng dù sao cũng chỉ nhìn thấy hắn chơi cờ mà thôi, tại sao lại biết họ nhất định là có gian tình? Cũng không phải nàng bắt được tận mắt."

" Quá rõ ràng rồi! Chàng không biết hình dáng của nữ tiên kia đâu, thật là quá đẹp! Ngọc Đế trốn Vương Mẫu, rời khỏi Thiên Đình hẹn hò với nàng ta dưới nhân gian, không phải vụng trộm thì là cái gì?" Mộ Cửu tuyệt đối không tin điều nàng nhìn thấy là giả, mà ấn tượng sâu sắc nhất của nàng chính là tư thái yêu nhiêu của nữ tiên kia, nói thật, đừng nói là Ngọc Đế, chính là nếu đưa Lục Áp đến ngồi trước mặt nữ tiên đó, nàng cũng không đảm bảo hắn có động lòng hay không.

" Nếu Hạo Thiên thực sự có tâm ăn vụng thì tại sao lại chọn ở phố xá sầm uất? Cửu châu tứ hải lớn như vậy, tùy tiện tìm một chỗ yên tĩnh chẳng lẽ còn khó khăn sao?" Lục Áp cho cá ăn xong liền đi tới, véo mặt nàng một chút, " Không phải ai cũng thích hình thức đẹp, tỷ như ta, chỉ thích củ cái trắng mà thôi."

Mộ Cửu cảm thấy hắn chính là đang nói sạo.

Thế nhưng một giây sau, mặt nàng liền lập tức đen sì: " Ý chàng là ta chỉ bằng một cây củ cải?"

" Đương nhiên không phải là một cây củ cải bình thường, cũng có thể xem như là cây củ cải tài ba trong đám củ cải." Lục Áp khẽ nhếch miệng, " Là một cây củ cải rất đặc biệt."

Mộ Cửu sâu sắc liếc hắn một cái, đột nhiên xông ra ngoài, trong nháy mắt lại chạy thình thịch trở về, đem bảy, tám cây củ cải to xù xì mới nhổ từ trong vườn nhét vào ngực hắn.

" Quách Mộ Cửu!"

Ôm đám củ cải, Lục Áp gầm lên.

Vì không biết khi nào Đại Bạch Hổ mới tỉnh lại, Mộ Cửu cũng không dám đi ngủ sớm, liền ở trong phòng Tiểu Tinh xem nó thêu thùa.

Hiện tại Tiểu Tinh đang thêu giày cho Thượng Quan Duẩn, vì không hay về Phạm Khâu Sơn, y phục của hắn không tính là nhiều, lại có bệnh thích sạch sẽ, Tiểu Tinh bởi vậy khi rảnh rỗi liền bắt tay làm cho hắn vài thứ.

Mộ Cửu đã thêu xong khăn, sớm đã đưa cho Lục Áp, hiện tại chính là đang làm trò giết thời gian, vừa vẽ xong hai đám tường vân liền nghe thấy tiếng A Phục cào cửa, nàng vừa ra ngoài nhìn liền thấy trong phòng nó có bóng người di động, biết là Đại Bạch Hổ kia đã tỉnh, liền nhanh chóng buông bút đi tới.

Trong phòng, Duệ Kiệt đang nói gì đó cùng Đại Bạch Hổ, thấy nàng đến liền vội vàng đứng lên.

Duệ Kiệt thường ngày rất thân thiết với A Phục, hiện tại ở đây cũng không có gì kỳ lạ.

Mộ Cửu lại gần, hỏi thăm: " Ngươi không sao rồi chứ?"

Đại Bạch Hổ đứng lên, không hề mất phong độ, ôm quyền với nàng: " Hoá ra cô nương là tiên quan của Thiên Binh Doanh, tại hạ thất kính."

Mộ Cửu khoát khoát tay. Hai người cùng ngồi xuống, nàng liền hỏi: " Còn không biết tôn tính đại danh của các hạ? Quê quán ở đâu? Khi trước được ngươi xuất thủ cứu giúp tại nhân gian, ta còn chưa kịp đa tạ." Tuy nói khi đó cũng không thật sự nguy hiểm, nhưng dù sao người ta cũng có ý tốt, còn bị thương, lời này tất nhiên nàng sẽ không nói ra.

" Tại hạ đến từ Hữu Khương quốc..."

" Sư phụ."

Đại Bạch Hổ đang nói, thanh âm của Duệ Kiệt ngoài cửa liền truyền vào, theo sau đó là Lục Áp, vừa bước chân vào cửa đã quét một vòng xung quanh tất cả mọi người.

Đại Bạch Hổ mang theo ánh mắt dò xét mà nhìn hắn, một lúc sau sắc mặt liền biến đổi, lập tức quỳ xuống tại chỗ: " Hữu Khương thái tử Thế Ân, khấu kiến Thánh Tôn!"

Mấy người Mộ Cửu lập tức kinh ngạc, Đại Bạch Hổ này lại nhận ra Lục Áp? Hơn nữa hắn còn là một thái tử?

" Hữu Khương quốc, ngươi là nhi tử của Quá Kỷ? " Lục Áp thoáng ngẩn ra.

" Đúng vậy. Gia phụ thường nhắc đến Thánh Tôn với huynh đệ chúng ta." Ánh mắt của Thế Ân nóng bỏng," Gia phụ còn nói, khi còn sống trên Chí Tôn Trùng Thiên cùng Thánh Tôn, người được Thánh Tôn chỉ điểm rất nhiều."

Mộ Cửu thế mới biết, hoá ra phụ thân hắn khi còn bé đã sống trên Tam Thập Cửu Trùng Thiên.

Lục Áp gật đầu, trong mắt cũng có thêm chút độ ấm, hỏi thăm hắn: " Phụ thân ngươi vẫn khoẻ chứ?"

Thế Ân hết sức kích động, đáp: " Đa tạbeta Thánh Tôn quan tâm, gia phụ vẫn mạnh khỏe."

Lục Áp bảo hắn đứng dậy, Tiểu Tinh lúc này liền vội vã mang cho hắn một chiếc ghế. Mộ Cửu biết hắn là Thái Tử Bạch Hổ, hơn nữa còn là người quen cũ của Lục Áp, không biết vì sao cũng cảm thấy thân thiết thêm mấy phần. Nàng liền bảo Thượng Quan Duẩn mang hoa quả và đồ tráng miệng lên, lại đem đến mấy chiếc đèn, khiến căn phòng sáng sủa lên rất nhiều.

" Vì sao ngươi lại ở nhân giới?" Lục Áp đã nghe chuyện Mộ Cửu kể, đương nhiên cũng cảm thấy hiếu kỳ với sự xuất hiện của hắn, hơn nữa thân là Thái tử của một nước, hắn thậm chí ngay cả một người hầu cũng không mang theo, hiển nhiên là có chuyện không bình thường.

" Vãn bối đã rời đi từ lâu rồi." Thế Ân đáp, nét u buồn ẩn giấu giữa mi tâm càng trở nên rõ ràng hơn dưới ánh đèn, " Ta đi tìm kiếm thê tử, vừa vặn đi tới Nhân giới, phát hiện tiểu Bạch Hổ này nên liền dừng lại chào hỏi, không ngờ lại là người bên cạnh Thánh Tôn."

Hắn nhận ra quan hệ giữa Mộ Cửu và Lục Áp không bình thường, nhưng bởi vì không xác định được nên chỉ có thể nói là người bên cạnh.

Lục Áp không để ý lắm, liền hỏi: " Thê tử ngươi đã đi đâu?"

Sắc mặt Thế Ân ảm đạm, hai bàn tay đặt trên gối không tự chủ được mà siết chặt lại, đáp: " Văn bối không biết. Nàng đã mất tích từ 500 năm trước, khi đó chúng ta đang chuẩn bị tiến hành lễ cưới, bỗng nhiên một ngày, nàng lại đột nhiên biến mất. 500 năm nay, ta đã tìm khắp thiên thượng địa hạ cũng không tìm thấy được một chút manh mối nào của nàng, vì vậy ta muốn xuống Nhân giới tìm kiếm một chút."

" Đột nhiên mất tích?" Mộ Cửu hiếu kỳ, " Không hề có một chút dấu hiệu nào sao?"

" Đúng thế." Thế Ân gật đầu, " Thê tử ta là Lương Cơ, mẫu thân mất sớm, phụ thân vốn là chiến tướng của Hữu Khương quốc, đã hi sinh trong chiến sự, chỉ để lại hai tỷ muội nàng. Mẫu hậu ta vì vậy liền đưa hai nàng vào cung. Ta và Lương Cơ là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đến lớn đều tâm đầu ý hợp. Trước khi nàng mất tích, chúng ta còn cùng nhau bàn bạc nên mua thêm thứ gì cho tân phòng, ta cũng biết trong lòng nàng chỉ có ta, tuyệt đối không vì... việc kết hôn này mà rời khỏi ta. Thế nhưng ta lại không biết vì sao nàng mất tích? Cuối cùng là đi nơi nào?"

Ánh mắt hắn tràn đầy hoang mang, không chút nào che giấu đi sự đau đớn.