Thước Kiều Tiên

Chương 75: Lau dẻo như tơ



Vĩ nương cúi đầu, đưa gói đồ cho hắn rồi nói: “Cái này ta không thể nhận.”

Phụ nhân đáng thương, sinh ra đã bị tam tòng tứ đức trói buộc, cho dù gả cho một trượng phu còn không bằng chó bằng lợn thì cũng trung thành với hắn ta. Loại trung thành ngu xuẩn này chính là trinh tiết mà người phàm hay gọi, người phàm tuy không có bản lĩnh gì nhưng lại tìm đủ mọi cách để chèn ép nữ tử.

Ngược lại, nữ tử Yêu tộc tự do hơn nhiều, bởi vì quá tự do nên khó tránh khỏi thiếu vài phần kín đáo thú vị.

Lục Quyết thích kiểu thú vị này, hắn thở dài nhận lấy gói đồ, nói: “Ngươi nhìn thấy chữ bên trên cây trâm bạc đó chưa?”

Tim Vĩ nương đập loạn xạ, nàng nói: “Nhìn thấy rồi, nhưng ta chỉ nhận ra một chữ Vĩ thôi.”

Lục Quyết nói: “Cây lau dẻo như tơ, ta thấy ngươi giống như cây lau bên bờ sông, xinh đẹp tao nhã, thướt tha yểu điệu. Người đẹp như nàng vốn không nên gả cho một mãng phu như hắn ta.”

Giọng của hắn nhỏ nhẹ khiến ai nghe cũng cảm thấy đó là lời nói thật lòng, không hề có chút tán tỉnh đưa đẩy gì.

Vĩ nương biết dáng dấp của mình không tệ, chỉ trách mệnh không tốt, gả cho một kẻ vũ phu vô tình vô nghĩa, hung hãn tàn bạo, mỗi ngày chịu đói cũng thôi đi, lại còn thích động tay động chân, khổ không dám nói. Uất ức của nàng lại bị hắn vạch trần, nàng lại càng chua xót khổ sở hơn gấp bội, ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong miệng như đang ngậm dầu nóng, người không khỏi run lên, nước mắt lăn dài trên má.

Lục Quyết kéo nàng vào trong rồi đóng cửa lại, mưa gió bão bùng đều bị ngăn ở ngoài cửa. Hắn ôm mặt nàng, hôm lên đôi môi ngọt ngào trêu chọc nàng, nếm được vị ngọt của kẹo màu hổ phách, hắn không nhịn được mà bật cười.

Vĩ nương xấu hổ nhắm chặt hai mắt, mặt nóng bừng, hai tay đẩy hắn một cái, nhưng ý cười trong mắt càng sâu hơn, ngón tay nóng bỏng của hắn bỏ vuốt v e khuôn mặt và d ái tai nàng, rồi lại vòng ra sau cổ hôn xuống.

Nụ hôn của hắn tuần tự một cách tự nhiên, dịu dàng không cưỡng lại được, giống như bọt nước dày đặc nuốt chửng lý trí. Đây là lần đầu tiên Vĩ nương được trải nghiệm cảm giác này, cả người nàng mềm nhũn, dần dần đứng không vững, hai tay đặt trên ngực hắn càng ngày càng yếu ớt.

Lục Quyết ôm lấy nàng, đi được vài bước thì ngã xuống giường. Vĩ nương nghĩ đã đến nước này thì không quay đầu lại được nữa, nàng hoảng hốt nhìn hắn rồi nhắm mắt lại, vẻ mặt thấy chết không sờn.

Lục Quyết hôn lên khóe mắt nàng, cười nói: “Đừng sợ, cùng lắm thì ta đưa nàng rời khỏi đây.”

Vĩ nương không nghĩ là thật, dù sao nàng và hắn đều không có tiền, rời khỏi đây tìm con đường khác nào có dễ như vậy chứ?

Quần áo được cởi ra, cơ thể trắng nõn gầy gò của nàng xuất hiện trước mắt hắn, có lẽ là do quá lạnh nên run rẩy không ngừng.

Lục Quyết vuốt v e làn da của nàng, nơi lòng bàn tay lướt qua, hơi nóng tiêu tán, máu lưu thông hơn, trên trán Vĩ nương xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, nhưng nàng không biết đó là yêu lực mà chỉ nghĩ là cảm xúc mãnh liệt, mặt đỏ đến mức như sắp chảy máu.

Lục Quyết đột nhiên nói: “Nàng có biết phong thủy bảo địa là gì không?”

Vĩ nương lắc đầu, Lục Quyết nói đùa: “Hai đỉnh cao vót, long hổ có đủ, đồng bằng ở giữa, phía dưới là…” Mỗi hắn áp vào tai nàng nói ra bốn chữ.

Vĩ nương càng xấu hổ, nói nhỏ: “Tú tài chàng điên rồi, chàng hủy sự trong sạch của ta, lại còn cười nhạo ta.”

Lục Quyết nói: “Trong sạch hay không đều là do người khác đánh giá, cái đó cũng chẳng làm cơm ăn được, bản thân vui vẻ mới là điều quan trọng nhất.”

Vĩ nương nói: “Người có học như các chàng, trong miệng toàn là lễ nghĩa, sao giờ lại nói ra những câu như này chứ.”

Lục Quyết mỉm cười không nói gì, ngón tay lướt qua vòng eo duyên dáng của nàng, xuôi xuống dưới. Từng đợt kh0ái cảm giòn tan tê dại, Vĩ nương không khỏi ưỡn eo, giống như một cây cầu cẩm thạch trắng. Xu@n thủy chảy xuống hạ lưu, tiếng oanh véo von thoát ra khỏi miệng lúc cao lúc thấp, vang vọng khắp ngôi nhà.

Lục Quyết cũng cởi bỏ hết quần áo, che phủ cơ thể nàng, thuận theo nàng, kh0ái cảm lập tức ập đến, yêu tính lộ ra.

Tiếng r3n rỉ của Vĩ nương lập tức thay đổi, hai cánh tay ngọc ngà ôm lấy thân thể nóng bỏng của hắn, nàng bị hắn làm cho mất hồn mất vía, l3n đỉnh hết lần này đến lần khác, mồ hôi đầm đìa vô cùng mệt mỏi, nhưng hắn không muốn dừng lại, động tác lại ngày càng tàn bạo hơn.

Ngọn nến trên bàn đã tắt từ lâu, trong bóng tối, nam nhân nhấp nhô giống như dã thú không thỏa mãn, Vĩ nương sợ hãi nhưng lại không muốn tránh đi. Con người sớm muộn gì cũng chết, nàng đã chịu quá nhiều khổ cực, nên thà chết trong niềm hạnh phúc ngập tràn vô bờ bến này còn hơn.

Tất nhiên là nàng không chết mà chỉ ngất đi. Lục Quyết lại trêu đùa nàng thêm một lúc mới rút của quý về, sau khi niệm chú tẩy rửa thì ôm nàng ngủ thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, Tiết Tùy Châu có việc đến tìm hắn, đi đến cửa mới biết không tiện đi vào, y cũng không gõ cửa mà chỉ đứng bên ngoài chờ. Không lâu sau thì cửa mở ra, Lục Quyết mặc một chiếc áo xanh đã bạc màu bước ra, đóng cửa lại.

Tiết Tùy Châu cung kính hành lễ rồi đi theo hắn vào trong nhà bếp, nói: “Vương thượng, hai sư đồ Lữ Diễm Chi và Lữ Minh Hồ hình như đã biết thân phận của ngài rồi.”

Lục Quyết nói: “Bọn họ biết cũng không có gì lạ, bên phía Địa phủ chắc chắn sẽ nghĩ cách để bọn họ không làm ầm lên.”

Tiết Tùy Châu nói: “Lữ Minh Hồ đã đến Trúc Tuyết Xuyên gặp Lạc Hoa Triều, rất có thể là lôi kéo Lục Hoa Triều đối phó ngài.”

Lục Quyết múc một gáo nước đổ vào nồi, dùng ngón tay đốt lửa, cười nói: “Nàng ta cần gì người khác lôi kéo, ta thấy nàng ta còn không muốn ta quay lại hơn đám đạo sĩ đó.”

Tiết Tùy Châu căm hận nói: “Thứ khổng tước vong ơn phụ nghĩa, mới làm nữ vương được mấy trăm năm, chỉ biết nghĩ cho bản thân, đáng tiếc Vương thượng còn khổ tâm bồi dưỡng nàng ta.”

Lục Quyết nói một cách thản nhiên: “Tính cách nàng ta thế nào ta đã biết từ lâu rồi, không cần nói nhiều nữa. Ngươi ăn mỳ không?”

Tiết Tùy Châu thấy hắn bưng một bát mỳ ra, vừa không dám quấy rầy nhưng lại rất muốn nếm thử tay nghề của hắn. Y có hơi do dự, hết sức lo sợ gật đầu nói: “Vương thượng vất vả rồi.”

Vĩ nương tỉnh dậy trong mùi thơm của bát mỳ nóng hổi, thấy trên bàn có hai bát mỳ, Tịch Xung đã mặc quần áo chỉnh tề ngồi trên ghế đọc sách, dáng vẻ mỏng manh yếu ớt khác hoàn toàn đêm qua, khiến nàng nghi ngờ là bản thân đang gặp ảo giác.

Lục Quyết thấy nàng đỏ mặt nhìn hắn chằm chằm thì bỏ sách xuống, đi tới vuốt v e mặt nàng, cười nói: “Nghĩ gì mà mặt đỏ thế này?”

Hắn vừa nói, mặt Vĩ nương càng đỏ hơn, nàng cúi đầu lúng túng nói: “Không có gì.” Nàng ngồi dậy, eo truyền đến một cơn đau nhức, hai chân cũng đau nhức, nàng cau mày, lúc mặc quần áo thì kiểm tra trên người có để lại dấu vết gì không.

May mà không có, nàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, Lục Quyết liếc nàng một cái, nói: “Mau đến ăn mỳ đi, nguội rồi là không ngon nữa.”

Vĩ nương chải đầu rửa mặt rồi ngồi xuống húp thử một ngụm nước mỳ, thơm ngon một cách kỳ lạ, nàng mở to mắt, nói: “Cháo lần trước cũng là chàng nấu à?”

Lục Quyết gật đầu, Vĩ nương nói: “Không ngờ tay nghề của chàng lại giỏi như vậy, nếu không đi học thì làm đầu bếp cũng kiếm được không ít tiền.”

Lục Quyết cầm bát lên, thong thả đáp: “Ta chỉ nấu cho người ta thích ăn thôi.”

Vĩ nương lại đỏ mặt, nàng cúi đầu ăn hết bát mỳ rồi cáo từ quay về, Lục Quyết cũng không ngăn nàng lại.

Đến chiều đồ tể họ Thái quay về, Vĩ nương cảm thấy có lỗi với hắn ta, tuy thấy sợ nhưng vẫn ân cần đến đón: “Chàng có mệt không? Ta lấy nước cho chàng rửa chân nhé.”

Đồ tể họ Thái lắc đầu, đưa cho nàng một con cá và một túi bột rồi ra bổ củi trong sân. Vĩ nương hết sức kinh ngạc, làm xong bữa tối, đồ tể họ Thái ăn xong rồi đi giặt quần áo.

Vĩ nương đã thành thân với hắn ta được hai năm, nhưng lại chưa từng nhìn thấy hắn ta giặt quần áo, nàng sửng sốt một lúc mới hoàn hồn lại, nói: “Chàng để đó, để ta giặt cho.”

Đồ tể họ Thái như không nghe thấy, hắn ta phơi xong quần áo mới đi ngủ. Rạng sáng hôm sau, hắn ta ra chợ mổ lợn bán thịt, đến trưa thì đem hai cân thịt về, không nói câu nào, cũng không đụng vào Vĩ nương, trông như biến thành người khác vậy.

Liên tiếp mấy ngày đều như vậy. Vĩ nương càng thấp thỏm hơn, đêm đó nhân lúc hắn ta không có nhà, nàng lại đến nhà bên cạnh gõ cửa, thấy Tịch Xung, nàng mím môi nói: “Mấy hôm nay Thái Lương không đúng lắm, trông cứ như trúng tà ấy.”

Lục Quyết nhướng mày nói: “Trúng tà? Sao lại không đúng lắm, nàng vào trong rồi nói chuyện.”

Vĩ nương đi vào nhà ngồi xuống, uống một ngụm trà rồi nói: “Từ lúc hắn từ nhà tỷ tỷ hắn về, hắn gánh nước nhóm lửa, đốn củi giặt quần áo, cái gì cũng làm, không đánh ta cũng không mắng chửi ta, khác hẳn lúc trước, chàng thấy có kỳ lạ không cơ chứ?”

Lục Quyết suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có lẽ là lương tâm của hắn ăn năn, bỗng thấy hối hận.”

Vĩ nương khẽ cười khẩy nói: “Ta thà tin là hắn bị thứ gì đó không sạch sẽ chiếm xác còn hơn là tin hắn thay đổi.”

Lục Quyết nhếch khóe môi, cười một cách thần bí nói: “Ta cho nàng xem ảo thuật.”

Vĩ nương hơi ngẩn ra, nói: “Chàng còn biết ảo thuật à?”

Lục Quyết vỗ tay ba lần, cánh cửa tự mở ra, một người bưng một chậu nước nóng, ưỡn ngực bước vào, người đó chính là đồ tể họ Thái.

Đồ tể họ Thái treo một chiếc khăn tắm trắng như tuyết bên cạnh chậu nước, hắn ta đi đến trước mặt Vĩ nương quỳ xuống, trên khuôn mặt bóng nhờn béo ú nở nụ cười nịnh nọt, nói: “Nãi nãi mời rửa chân.”

Vĩ nương ngẩn ra nhìn hắn ta một lúc lâu rồi quay đầu nhìn Tịch Xung, trong mắt nàng tràn ngập sợ hãi, nói: “Rốt cuộc chàng là ai?”

“Ta là Lục Quyết, là Yêu, không phải người.”

Nàng vậy mà vụng trộm với Yêu! Đầu óc Vĩ nương như muốn nổ tung, tâm trạng nàng rối bời, sắc mặt liên tục thay đổi: “Vậy… Tịch Xung thật đâu rồi?”

Lục Quyết không muốn giải thích chuyện đoạt xác với nàng nên chỉ nói ngắn gọn: “Bị ta ăn rồi.”

“Chuyện từ lúc nào?”

“Ngay trước ngày nàng vu oan ta ăn trộm nửa miếng chân giò hun khói.” Trong mắt Lục Quyết hiện lên ý cười như thế đây là chuyện rất vui.

Vĩ nương và Tịch Xung tuy là hàng xóm, nhưng thật ra cũng không thân lắm, trong ấn tượng hắn là kẻ nhát gan, lúc này nàng bỗng bừng tỉnh, nếu là Tịch Xung thật thì hoàn toàn không thể nhận tội thay nàng được.

Lục Quyết nhìn nàng, nói: “Sợ à?”

Vĩ nương lắc đầu nói: “Tuy chàng là yêu quái ăn thịt người nhưng còn tốt hơn người.”

Lục Quyết nắm lấy tay nàng, cười nói: “Nàng hiểu thì tốt.”

Vĩ nương hiểu, với Tú tài Tịch Xung thì không lâu dài, với yêu quái Lục Quyết lại càng không lâu dài, nhưng Lục Quyết giúp nàng thoát khỏi cái khổ là đủ rồi.

Vậy nên nàng thấy vui vẻ, có được chỗ dựa, nàng ngước mắt nhìn đồ tể họ Thái, không còn sợ hãi nữa, nàng cởi giày, cho chân vào trong chậu, hất nước rửa chân vào mặt hắn ta.

Đồ tể họ Thái vẫn mỉm cười như kẻ ngốc, hắn ta liên tục nói: “Hất hay, hất hay lắm!”

Vĩ nương lại hất hắn thêm vài lần, đến mức mặt hắn ta toàn là nước mới bật cười, nàng cười tươi như đóa phù dung nở rộ, cười đến mức ngã vào lòng Lục Quyết, đột nhiên nàng ôm lấy cánh tay hắn, hôn lên môi hắn.