Thực Hiện Nguyện Vọng Nữ Phụ

Chương 1587: Đại Sư Thông Linh (41)



Làm một người sống lại là chuyện ngược với ý trời, đâu chỉ đơn giản là trả giá có một nửa tuổi thọ chứ. Nhưng những chuyện này với Thời Sênh mà nói thì chẳng cần để Phượng Từ biết.

Đổi sang thế giới khác, cô sẽ lại tung tăng nhảy nhót thôi.

Hệ thống chỉ dùng đúng hai chữ để hình dung cô… Tâm lớn.

Đổi cách nói khác chính là máu lạnh vô tình.

Chuẩn bị xong hết thảy, Thời Sênh định làm người hôn mê theo thói quen bởi nếu hắn cãi cọ ầm ĩ thì không thể nào tiến hành được.

[…] Thật là, có một mụ vợ như thế này không biết nên nói là may mắn hay xui xẻo nữa, một lời không hợp liền làm mình ngất đi.

Linh hồn của Sầm Triệt vốn dĩ bị nhốt trong thân thể này, mà thân thể này vốn là của chính hắn nên trình tự sống lại so với những trường hợp khác đơn giản hơn nhiều.
Chỉ cần để hắn dung hợp 100% với thân thể này rồi lại cho hắn một nửa tuổi thọ để sống lại là được rồi.

Thời Sênh ngồi vào đối diện Sầm Triệt, tay bấm niệm chú, một làn ánh sáng màu tím từ dưới thân cô tràn ra rồi bao bọc quanh hai người. Ánh sáng tím xoay tròn, hình thành một trận pháp kỳ quái.

Có thứ gì đó mảnh như sợi tơ bị rút ra khỏi cơ thể cô, chậm rãi tiến vào trong người chàng trai đối diện. Sợi tơ rút ra càng lúc càng nhiều thì sắc mặt Thời Sênh cũng dần tái nhợt, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng.

Thời gian chậm chạp trôi qua, đến tận khi ánh sáng tím bắt đầu ảm đạm thì những sợi tơ nối giữa hai người mới đứt gãy, chỗ còn thừa rút hết vào trong cơ thể Thời Sênh.

Cô hít sâu một hơi rồi thả lòng người, nhưng sau đó một giây liền phun ra một búng máu.
Mùi máu tươi tràn ngập các giác quan, Thời Sênh cố nén lại dạ dày đang cuộn lên, luống cuống đứng lên, lao sang bên cạnh nôn một hồi.

Gần đây chẳng ăn gì nên thứ nôn ra cũng chỉ là máu và dịch vị dạ dày.

Cô vẫn nôn, nôn tới mức cả người sắp kiệt sức thì mới cảm thấy đỡ hơn một chút.

Cô lấy từ trong không gian ra một thứ quả rồi ăn vào để ngăn chặn hương vị kia, ăn xong quả đó mới khôi phục lại một chút thể lực, sau đó bế Sầm Triệt từ dưới đất lên giường.

Thân thể hắn đã không còn lạnh băng nữa nhưng vẫn còn chưa được như người bình thường, phải chậm rãi thích ứng mới được.

Thời Sênh hơi mệt nên ôm lấy Sầm Triệt rồi chìm vào giấc ngủ.



Sầm Triệt thấy mình nằm mơ, trong mơ có rất nhiều người, hắn đứng giữa họ nhưng không có cách nào nhìn rõ mặt họ được.
Những người đó đều cho hắn cảm giác quen thuộc, tất cả đều chỉ là một mình cô ấy.

Sầm Triệt đột nhiên mở mắt ra, ánh trăng từ ngoài cửa sổ rọi vào soi rõ người trong lòng hắn, mạ lên người cô một tầng sáng bàng bạc như yêu tinh đang đắm mình dưới ánh trăng.

Đầu ngón tay của Sầm Triệt giật giật, ấm quá.

Hắn cẩn thận nhích tay ra, sờ lên ngực mình, tim đập rất chậm, chậm hơn so với người bình thường nhiều, nhưng mà rõ ràng là tim hắn đang đập.

Hắn sống rồi.

Trái tim sống đang nảy lên trong lồng ngực hắn.

Binh binh binh…

Vì cô mà đập.

Vì cô mà sống.

Sầm Triệt cúi đầu hôn trán Thời Sênh, khóe miệng chậm rãi cong lên.

Cảm ơn em cho tôi cuộc đời mới, tôi sẽ chỉ sống vì em.

Sầm Triệt ôm Thời Sênh mà mãi không ngủ được, tay chân bắt đầu không thành thật sờ soạng trên người cô. Trước kia hắn không dám lấn tới vì tay quá lạnh. Nhưng giờ hắn không sợ chân tay lạnh sẽ làm cô bị thương nữa.
Thời Sênh bị hôn quá mà tỉnh, quần áo trên người không hiểu sao đã bị lột sạch. Cô trừng mắt, theo ánh trăng nhìn người đang đè lên mình, sau một lúc lâu mới nghẹn ra một câu, “Anh cưỡиɠ ɠiαи em đấy à?”

Mẹ nhà hắn, mới tỉnh đã có tinh lực như thế rồi.

Sầm Triệt khẽ cười một tiếng, âm thanh nhẹ nhàng tiến vào tai cô, “Muốn em.”

“Không muốn, cút đi, ông đây mệt lắm.” Thời Sênh đẩy hắn.

“Anh động, em cứ nằm.” Sầm Triệt giữ tay cô đưa lên môi hôn, ánh mắt say lòng người như ánh trăng ngoài kia khiến cho cô không nhịn được mà trầm luân vào.

Có lẽ là vì người cô đã nóng lên nên những ngón tay lúc này cũng rất ấm áp, thân thể Thời Sênh không tự chủ được mà nhũn ra.

Thời Sênh hít vào một hơi, khi Sầm Triệt nghiêm túc hôn cổ mình, cô đột ngột kéo hắn xuống, ấn xuống bên cạnh, cảnh cáo: “Đừng nghịch, thân thể anh còn chưa hoàn toàn hồi phục, sau này còn nhiều thời gian.”
Sầm Triệt “oh” một tiếng, rõ ràng trước kia thả thính hắn rõ hăng say, sao bây giờ lại…

Sầm Triệt ấm ức ôm lấy cô, há mồm liền cắn. Thời Sênh cạn lời trợn trắng mắt, cố gắng chịu được cảm giác đau truyền tới từ cổ.

“Cắn đủ rồi thì nhả ra, đau chết lên được.” Thời Sênh thấy hắn nửa ngày cũng không buông ra liền duỗi tay đẩy hắn một cái.

Lúc này Sầm Triệt mới buông ra trong tiếc nuối, lại ôm cô vào trong ngực, cọ cọ lên mặt cô, “Ngủ đi.”



Thời Sênh trở về thành phố H, ông bà Kỷ lập tức cho người tới đón cô.

Hai bên chọn một nơi kín đáo vào an tĩnh, ông bà Kỷ thấy Thời Sênh dẫn Sầm Triệt tới thì khá kinh ngạc.

Thời Sênh kéo Sầm Triệt tới ghế, đợi hắn ngồi yên ổn rồi mới ngồi xuống trước mặt ông bà Kỷ: “Nguyên nhân gây ra chuyện này lúc trước con đã nói qua rồi. Còn con có phải con gái của ba mẹ hay không thì chỉ cần xét nghiệm ADN là được.”
“Tiểu Đồng, cậu Tạ đã nói hết với ba mẹ rồi, Ngụy Doanh kia là giả, con mới là con gái của chúng ta.” Hốc mắt bà Kỷ đỏ lên. Sau khi nói chuyện với Tạ Vong Kỳ xong, bọn họ liền đưa Ngụy Doanh đi làm xét nghiệm ADN, kết quả thế nào không cần nói cũng biết.

Ông Kỷ cũng áy náy nói: “Tiểu Đồng, để con phải chịu ấm ức một năm, ba thật sự xin lỗi con.”

Thời Sênh cười: “Chuyện đã qua rồi, không cần nhắc lại nữa.”

Ngay cả nam chính Tạ Vong Kỳ còn bị che mắt thì nói gì tới người thường như ông bà Kỷ chứ.

Bà Kỷ lặng lẽ lau nước mắt, cẩn thận hỏi: “Tiểu Đồng, con không trách ba mẹ chứ?”

Coi một đứa con gái giả mạo như con gái mình, kết quả con gái mình sống chết không rõ. Nếu không phải con gái họ mạng lớn… bọn họ cũng không dám nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Thời Sênh không tỏ ý kiến gì, vấn đề này cô không thể trả lời thay nguyên chủ được.

Thời Sênh nói sang chuyện khác, “Đây là bạn trái của con, Sầm Triệt.”

Sầm Triệt đang ngẩn người. Thời Sênh véo hắn một cái mới làm hắn hoàn hồn, chào hỏi ông bà Kỷ, “Chào bác trai, bác gái ạ!”

“Tiểu Đồng…” Bà Kỷ hồng hốc mắt muốn nói chuyện riêng với Thời Sênh.

Nhưng ông Kỷ đã lập tức ngắt lời bà: “Cậu Sầm tuấn tú lịch sự, Tiểu Đồng rất có phúc khí. Mấy ngày trước Sầm phu nhân có nói tới chuyện muốn tổ chức đính hôn cho hai đứa. Tiểu Đồng với cậu Sầm có ý kiến gì không?”

“Không ạ!” Sầm Triệt lắc đầu.

Thời Sênh cũng không có ý kiến gì.

“Vậy thì ba mẹ hai bên sẽ hẹn nhau ngồi lại nói chuyện một chút để xác định thời gian cụ thể.” Ông Kỷ lập tức tiếp lời.
Có lẽ vì đã nhận nhầm người khác thành con gái mình nên ông Kỷ cũng cảm thấy rất hổ thẹn với Thời Sênh, vì sợ kíƈɦ ŧɦíƈɦ tới cô nên bà Kỷ muốn nói mấy lần cũng bị ông gạt đi hết.

Đến khi Thời Sênh và Sầm Triệt đi rồi, bà Kỷ mới phát tác.

“Sao ông toàn ngăn tôi thế hả? Tôi muốn trò chuyện với Tiểu Đồng, hỏi xem một năm này nó sống thế nào, ông ngăn tôi làm gì chứ?”

Ông Kỷ thở dài, “Bà không nhận ra Tiểu Đồng đã khác trước rồi sao? Nó xa cách chúng ta rất nhiều, khí chất trên người cũng thay đổi không ít.”

“Còn không phải do Ngụy Doanh kia làm hại sao, hại cho Tiểu Đồng của chúng ta không thể về nhà, hu hu… Tiểu Đồng đáng thương của tôi. Tôi muốn khởi tố Ngụy Doanh.”

Ông Kỷ lắc đầu thở dài: “Được rồi, đừng khóc nữa, dù sao Tiểu Đồng cũng về rồi mà.”