Thừa Dinh Dưỡng

Chương 6: Phòng nghỉ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: Kogi

Chung Tập nhìn con bướm trong chai nước khoáng nửa tiếng đồng hồ rồi.

Không phải Dung Miên không bắt được ba con mà chính vì cậu bắt nhanh quá, Chung Tập sợ bướm ở đây mất giống hết nên cuối cùng vẫn ngăn cậu lại.

Chung Tập quả thực chưa từng thấy ai bắt côn trùng vừa nhanh vừa chuẩn như thế. Với thị lực và tốc độ này, anh nghĩ dù tương lai cậu nhóc không theo nghiệp diễn cũng có thể đi làm vệ sĩ hay gì đó mà sống dư dả.

Anh chỉ giữ lại một con bướm còn đâu thả những con khác đi hết, trước khi quay phim bảo Từ Hựu Hựu kiếm chai nước khoáng bỏ vào, còn chọc hai lỗ trên thân chai để lấy không khí cho nó thở.

“Anh Chung ạ, em nghe người ta đồn là Sử Trừng sắp vào đoàn mình đấy, chuyện này chắc tám chín phần mười rồi.”

Lúc ở trên xe Từ Hựu Hựu nói: “Nếu thế thật thì cùng lắm là hai tuần nữa sẽ vào đoàn, anh…phải chuẩn bị tâm lý nhé.”

Chung Tập không đáp lại, chỉ chậm rãi giơ chai nước khoáng lên, mượn ánh đèn đường nhập nhoạng ngắm nghía mấy vết đốm màu nâu đen trên cánh bướm.

“Với diễn xuất của cậu ta, có cho diễn củ cà rốt cắm trong bùn, sâu bọ bò dưới đất tôi cũng thấy chối.”

Một lát sau Chung Tập nói: “Lưu Viên Phong chấp nhận để cậu ta đạp đổ tâm huyết của mình à?”

Anh nói chuyện rất cay nghiệt, câu nào câu nấy đều khiến Từ Hựu Hựu nghẹn họng.

“…Thế nên quá lắm cũng chỉ cho đóng vai le ve thôi.” Từ Hựu Hựu thở dài, “Ekip của cậu ta giỏi chơi chiêu, huống hồ vừa nhìn mặt đã biết là con trai Sử Liên Thanh rồi, kiểu người hút đề tài thảo luận thế này… Đây cũng không phải chuyện một mình đạo diễn Lưu quyết định được.”

Bươm bướm yên tĩnh đậu trên thành chai, vỗ cánh với biên độ rất nhẹ.

“Đẹp thật.” Chung Tập nói.

Nhất thời Từ Hựu Hựu không biết anh đang khen bươm bướm đẹp hay là âm thầm ủ mưu gì, vì vậy chỉ có thể bất an xoa xoa tay không dám nói thêm gì nữa.

Nhưng cũng may hôm nay Chung Tập có vẻ vui, anh chỉ ngắm con bướm một lúc rồi thôi, Từ Hựu Hựu thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Lát nữa thả nó đi.” Anh vừa đưa chai cho Từ Hựu Hựu vừa nói, “Mùa xuân sắp đến rồi, thả ra để nó thụ phấn cho hoa.”

Dường như Chung Tập nhớ đến chuyện vui gì đó, biểu cảm của anh bỗng trở nên ôn hòa hơn nhiều. Từ Hựu Hựu chỉ biết vâng dạ, một cô gái từ nhỏ lớn lên ở nông thôn như cô ấp úng mãi cũng không dám nói cho Chung Tập biết đây thực ra là bướm trắng bình thường nhất, hơn nữa còn thuộc loại côn trùng có hại ăn hoa màu.

***

Khi Dung Miên đang lật xem kịch bản, Khổng Tam Đậu đã xì mũi đến lần thứ ba trong vòng năm phút vừa rồi, đã thế đây còn là lần vang dội nhất. Thế là Dung Miên đành phải tạm dừng, gập kịch bản lại.

“Tam Đậu.” Dung Miên nói, “Cậu đừng khóc nữa.”

Cậu không nói thì thôi, vừa nói xong thì vành mắt của Khổng Tam Đậu lại ầng ậng nước.

“Cậu cứ tiếp tục thế này thì liệu có chết không…” Khổng Tam Đậu bắt đầu một trận khóc mới, “Làm sao bây giờ, lần nào cậu ăn cơm tớ nấu cũng ăn rất ít, thực ra, thực ra thỉnh thoảng tớ cũng có thể thêm thịt cho cậu…”

“Nhưng khi ở dạng người, nếu chỉ ăn mỗi thịt thì sẽ ốm đó…” Khổng Tam Đậu khóc thút thít, “Trước đây tớ cũng giống cậu. Sau một thời gian miệng sẽ mọc những nốt nhọt rất đau, rốt cuộc tớ phải làm gì bây giờ, tớ không thể chăm sóc tốt cho cậu…”

Suy nghĩ của loài chó vẫn luôn khờ khạo chất phác như vậy. Ít nhất trong phạm vi hiểu biết của Khổng Tam Đậu, nếu không ăn uống đủ chất thì sẽ chết.

Cô khóc rất to, Dung Miên hơi luống cuống.

“Đóng phim phải duy trì hình người trong thời gian dài nên hơi mệt thôi.” Dung Miên vụng về an ủi, “Con người ai cũng bị như vậy hết, tớ chỉ chóng mặt một chút thôi, cậu đừng khóc nữa, cơm cậu nấu ngon lắm.”

“Nhưng lần trước đóng bộ phim chiếu mạng kia, cậu, cậu không gầy nhiều như thế này…” Khổng Tam Đậu sụt sịt, “Tớ nói chứ, đáng lẽ lần này cậu không nên đến đây, tại sao nhất định phải đóng phim? Tiếp tục sống cùng mọi người chẳng phải rất vui sao?”

Dung Miên lắc đầu.

“Tớ muốn kiếm thêm chút tiền.” Cậu nói, “Vì vậy tớ phải cố gắng đóng thật nhiều phim, hơn nữa tớ cũng rất thích diễn xuất.”

Khổng Tam Đậu không nói nên lời, chỉ nhìn cậu bằng đôi mắt đỏ hồng, sau đó tiếp tục sụt sịt.

“Khi nào có tiền tớ có thể mua cho cậu vòng cổ cậu thích nhất này.” Dung Miên dừng lại một chút, nghiêm túc nhìn cô nói, “Còn có thể mua ngôi nhà lớn hơn, đồ ăn cao cấp hơn cho mọi người nữa, chú Vân cũng sẽ rất vui.”

Khổng Tam Đậu ngẩn ngơ chốc lát rồi lập tức “Ừm” một tiếng, gật mạnh đầu. Sau đó cô bắt đầu băn khoăn, “Vậy, vậy mua gì được nhỉ? Hay chúng ta mua một chiếc du thuyền đi, tớ muốn đi ngắm biển, nhưng thành phố C không có biển, chỉ có núi thôi à…”

Nhìn thấy cô hào hứng trở lại Dung Miên thầm thở phào nhẹ nhõm. Cậu cúi đầu dụi dụi mắt, ngồi bần thần ra một lúc rồi lén ngáp một cái.

Thực ra hai hôm nay Dung Miên vẫn không ngủ ngon giấc, khả năng lý giải của động vật khác con người. Để không bị lộ sơ hở trong lúc quay phim, riêng việc tra từ không hiểu và lý giải kịch bản đã khiến cậu tốn không ít thời gian và sức lực.

Mà cơm Khổng Tam Đậu nấu thì…quả thực hơi kinh khủng. Đúng là cô rất chú trọng việc cân bằng dinh dưỡng, nhưng tỷ lệ rau xanh thực sự quá cao, hơn nữa mãi mãi chỉ chần qua nước sôi rồi xào với dầu muối.

Dung Miên ngại không dám nói vì Khổng Tam Đậu đã cố gắng hết sức rồi, lần nào cô cũng nhìn cậu với khuôn mặt tràn ngập mong chờ, nhưng Dung Miên thực sự nuốt không trôi.

Thế là trước khi buổi quay phim sáng nay bắt đầu, Dung Miên lấy cớ đọc kịch bản để trốn khỏi món sandwich ớt chuông hành tây của cô, ngay sau đó đã được phát vé trải nghiệm cảm giác tụt huyết áp ngay tại trường quay.

“Hay là cậu biến về nguyên hình đi, nếu không cứ thế này thì sao chịu nổi?” Khổng Tam Đậu cũng nhận ra sự mệt mỏi của cậu, lo lắng nói: “Tớ, tớ đi tìm chăn cho cậu, cậu ngủ trước đi.”

Dung Miên lắc đầu: “Lát nữa tớ phải tìm Lưu Viên Phong hỏi một đoạn kịch bản, cậu…”

“Để tớ đi nói chuyện với anh ta, bảo anh ta lát nữa qua đây tìm cậu!” Khổng Tam Đậu đứng bật dậy hăng hái nói, “Cậu cứ ngủ đi, yên tâm, chắc chắn anh ta sẽ không từ chối đâu.”

Dung Miên: “Tớ…”

“Dù sao họ chuột lang bẩm sinh đã sợ các cậu muốn chết mà.” Không Tam Đậu nói.

***

Chung Tập vừa đến trường quay đã thấy Thẩm Nghiên cách đó không xa cười tươi rói ngoắc ngoắc tay gọi mình, lúc anh đi tới thì đưa cho anh một chiếc túi khá nặng. Anh mở ra nhìn, một bát cháo bát bảo còn nóng hổi.

Vui thì có vui đấy, nhưng hành động này của cô khiến Chung Tập thấy sợ nhiều hơn, quả nhiên ngay sau đó Thẩm Nghiên nói: “Mang qua cho Dung Miên.”

Chung Tập: “…”

“Cậu cũng biết tính tay Lưu Nguyên Phong kia mà, vì muốn quay cảnh bình minh mà năm giờ sáng nay đã dựng diễn viên dậy rồi.” Thẩm Nghiên nói, “Thằng bé Dung Miên bị tụt huyết áp, đi cũng không vững, suýt nữa thì ngã.”

“Nhưng hình như cuối cùng cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là trợ lý của em ấy hơi hoảng loạn. Trợ lý của chị không ở đây, chị tự mang qua thì không hay lắm, cậu mang qua hộ chị đi.”

Chung Tập trầm ngâm chốc lát rồi đồng ý.

Tụt huyết áp à? Chung Tập nhớ lại dáng vẻ kén ăn của cậu trong bữa cơm gặp mặt các diễn viên chính, rồi cả hộp cơm trắng đầy ắp cậu bỏ thừa hôm trước, tâm trạng anh bỗng hơi phức tạp, anh nghĩ chưa chắc cậu nhóc đã ăn bát cháo này.

Thẩm Nghiên nói cậu đang ở trong phòng nghỉ tạm thời, Chung Tập bỗng hơi do dự. Anh và Dung Miên cũng không thân thiết gì, hơn nữa cậu nhóc này còn có ý với mình, thực ra Chung Tập hoàn toàn có thể bảo Từ Hựu Hựu mang qua. Thế nhưng anh xách túi cháo lơ đãng đi qua đi lại một lúc, khi ngẩng mặt lên thì phát hiện ra chỉ cần rẽ một lần nữa là mình đã đứng trước cửa phòng nghỉ rồi.

Chung Tập chép miệng rẽ vào, kết quả đúng lúc nhìn thấy Lưu Viên Phong rón rén mở cửa đi ra.

Giờ đang là đầu xuân, nhiệt độ trong hành lang vẫn hơi thấp, Chung Tập mặc áo jacket mà còn hơi lạnh, vậy mà Lưu Viên Phong lại vừa lau mồ hôi trán, vừa đóng cửa với vẻ mặt hoảng hốt.

Anh ta căng thẳng đến mức không chú ý đến Chung Tập đang đứng ở đầu này của hành lang, vội vàng quay người đi luôn, thân thể tròn vo nhanh chóng biến mất sau ngã rẽ đầu kia hành lang.

Chung Tập: “…?”

Anh chần chừ một lát, cuối cùng vẫn đi đến trước cửa phòng nghỉ, nhìn túi cháo trong tay mà không biết có nên gõ cửa hay không.

Thế nhưng ban nãy Lưu Viên Phong đi vội quá, cửa chưa đóng hẳn mà chỉ khép hờ, Chung Tập có thể thoáng thấy rèm cửa trong phòng bị kéo vào, ánh mắt anh vừa chuyển xuống dưới đất thì lập tức sững người.

Bởi vì anh nhìn thấy một chiếc áo sơ mi rơi dưới đất.

Qua khe cửa, ánh mắt Chung Tập chầm chậm dịch lên trên, đập vào mắt anh là một đôi chân trắng nõn hơi co lại lộ ra ngoài chiếc chăn trên ghế sofa. Ngay sau đó anh nhìn thấy nửa người trên để trần và sống lưng nuột nà của cậu nhóc – Dung Miên chống người ngồi dậy, chiếc chăn trượt xuống eo cậu, xuống dưới chút nữa là khoảng tối mờ ám gợi lên vô số ảo tưởng.

Ánh mặt trời cam nhạt hắt vào phòng qua khe hở rèm cửa sổ, sườn mặt và hàng mi của Dung Miên bị nắng ấm bao phủ khiến gò má cậu trông hồng hơn bình thường.

Cậu cứ thế để trần nửa người trên, lười biếng tựa vào ghế sofa, đôi mắt đẹp lấp lánh ánh nước trông hơi ngái ngủ. Không biết tại ánh sáng hay vì lý do gì nhưng con ngươi cậu không có màu nâu đậm như thường ngày mà là màu hổ phách nhạt.

Một giây sau, Dung Miên ngoảnh mặt nhìn ra cửa, vẻ mặt hơi kinh ngạc.

Lời tác giả:

Chung Tập: Ah.

Truyện này tổng cộng có hai hố đen, một là trí tưởng tượng của Chung 1, hai là dạ dày của bé Miên.

Kogi: Chị Nghiên thương bé Miên quá:)))

(*) Cháo bát bảo là món cháo cổ truyền của người Trung Quốc, thành phần thường có gạo nếp, đậu đỏ, đậu xanh, lạc, hạt sen, hạt ý dĩ, long nhãn, đường phèn… ăn rất mát và bổ dưỡng.