Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Chương 304: Trong giọng nói của Lão Lục mang theo sự mong đợi



Ông nhìn về phía xa, trong mắt lóe lên một tia mong đợi, nhưng ngay sau đó, ông lắc đầu thở dài.

Đứng bên cạnh ông lúc này chính là Lão Lục.

“Đại nhân, ngài có nghĩ Giang tiên sinh sẽ đến giải vây cho Châu phủ không?”

Trong giọng nói của Lão Lục mang theo sự mong đợi.

Ông ta cũng hy vọng có thể nhìn thấy Giang Siêu đến giải vây cho Châu phủ..

Sự việc ở thôn Kháo Sơn đã được truyền đến Châu phủ, khiến cho toàn quân của Châu phủ vô cùng phấn khích.

Chỉ với hai nghìn người, họ đã tiêu diệt toàn bộ đội quân thổ phỉ.

Chiến tích như vậy thực sự khiến người khác không thể tin được.

Mộ Dung Cung gửi nhi tử đến chỗ Giang Siêu, ngoài việc ôm quyết tâm phải chết, ông còn đang nghĩ xem Giang Siêu có thể tìm ra cách phá giải vòng vây ở Châu phủ hay không.

Tuy nhiên, ông cũng biết Giang Siêu không có nhiều binh lực.

Nếu như muốn phá vòng vây ở Châu phủ chỉ dựa vào Giang Siêu, thì đúng là làm khó người ta.

Nhưng sâu trong lòng, ông vẫn hy vọng có thể nhìn thấy. Giang Siêu đến tiếp viện.

Tuy nhiên, đối mặt với hai mươi vạn thổ phỉ như vậy, nếu như Giang Siêu tới thì sẽ như thế nào đây?



Ngay lúc ông đang ngập tràn thất vọng, Lão Lục nhân lúc bầu trời sắp tối, nhìn thấy những chiếc đèn trời xuất hiện trước mặt mình, vẻ mặt của ông ta lúc này lập tức thay đổi.

“Đại nhân, nhìn xem đó là cái gì!”

Theo tiếng nói của Lão. Lục, Mộ Dung Cung nhanh chóng nhìn về phía khu rừng bên ngoài cổng thành phía đông, từng chiếc đèn lồng Khổng Minh đang bay ra từ khu rừng rậm.

Nhìn thấy đèn Khổng Minh, trong lòng ông bất giác xuất hiện một tia hy vọng, cả Lão Lục và các tướng lĩnh quân Châu phủ xung quanh cũng vô cùng mong chờ.

Trong số đó có cả Hồ tướng quân, người đã hộ tống những người tị nạn trở lại thôn Kháo Sơn trước đó.

"Là Giang Siêu! Nhất định là hản!" Mộ Dung Cung lấy lại tinh thần, lập tức trở nên hưng phấn.

Đôi mắt của ông lóe lên, nhanh chóng nói với các tướng lĩnh ở phía sau:

“Lý tướng quân, hãy bảo ba nghìn quân sĩ chuẩn bị, đợi lệnh điều động của bổn quan bất cứ lúc nào...

Nếu đã có quân tới tiếp viện, chúng ta cũng nên đóng góp một ít sức lực...”

Một vị tướng lĩnh phía sau nghe vậy, thì nhanh chóng nhận lệnh rời đi.

Trên mặt hắn tràn đầy mong đợi và vui sướng, trong lòng mọi người ở đây đều được thắp lên hy vọng.

Bởi vì họ biết nếu như Giang Siêu đến, thì toàn bộ Ninh Châu thành sẽ có thể được cứu.

Nếu như lúc trước có người nói Giang Siêu đến, đoán chừng sẽ không có ai cảm thấy vui mừng.

Nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác, danh tiếng của Giang Siêu đã lớn đến mức không chỉ đội quân thổ phỉ, mà ngay cả đội quân Châu phủ cũng biết tên của Giang Siêu.



Trận chiến ở đèo Hàn Cốc không chỉ gây chấn động cho. đội quân thổ phỉ, mà còn gây chấn động cho cả quân Châu phủ.

Cộng thêm trận chiến ở thôn Kháo Sơn, có thể nói tên tuổi của Giang Siêu đã vang dội khắp Ninh Châu thành.

Mộ Dung Cung nhìn khu rừng bên ngoài thành ở phía xa với ánh mắt mong đợi, bất kể Giang Siêu muốn làm gì, bên phía ông nhất định sẽ hỗ trợ.

Ngay lúc này, từng mũi tên bản lên những chiếc đèn Khổng Minh đang bay trên bầu trời, những tờ rơi trên lồng đèn lập tức rơi xuống doanh trại quân đội bên dưới, cũng có vài tờ rơi rơi vào bên trong tường thành.

Mộ Dung Cung cầm lấy một tờ rơi, lúc đọc nội dung bên trong, trên mặt ông lộ ra vẻ kinh ngạc, trong mắt dâng lên sự hối hận.

Sao ông không nghĩ tới điều này sớm hơn chứ? Nếu ông nghĩ đến điều này, có lẽ sẽ không trải qua những ngày khổ chiến như vậy.

Hầu hết những binh sĩ của đội quân thổ phỉ đều là những người tị nạn, Giang Siêu ra một đòn như vật có thể tiêu diệt toàn bộ đội quân thổ phỉ. Quân tâm không muốn lay động cũng không được.

Đội quân thất phỉ lúc này cũng ý thức được có gì đó không đúng, bọn họ ngẩng đầu nhìn những tờ rơi rơi xuống, hầu hết binh sĩ đều đi nhặt những tờ rơi đó.

Những người biết chữ thay nhau đọc lớn tiếng, nội dung ngay lập tức được lan truyền khắp doanh trại thổ phỉ. Mấy tên cầm đầu quân đội thổ phỉ nghe thấy động tĩnh đều chạy ra bên ngoài.

Dẫn đầu là Thiên Lang và Gia Luật Thanh, họ nhìn vào các tờ rơi xung quanh, Thiên Lang và Gia Luật Thanh mỗi người cầm lấy một tờ rơi.

Nhìn vào nội dung trên tờ rơi, Thiên Lang và Gia Luật Thanh lập tức xanh mặt.

Sau đó, Gia Luật Thanh lớn tiếng ra “Truyền lệnh xuống, nếu ai nhặt tờ rơi đọc chúng sẽ bị

"Phái những người khác đi thu lại toàn bộ tờ rơi trong doanh trại của chúng ta, tất cả binh sĩ không được phép lưu truyền chúng nữa. Nếu như ai dám làm trái lệnh sẽ bị giết..."