Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 2425: Bắc Đẩu tinh vực



Lại nói chín long kéo quan thông qua tinh không cổ lộ một đường vượt qua thông đạo không gian, cuối cùng đi đến trạm tiếp theo- Bắc Đẩu.

Mà nơi cửu long kéo quan đáp xuống là Bắc Đẩu tinh vực Đông Hoang Nam Vực, lại là có một phương tu sĩ ngoài không dám đặt chân cấm địa, tên là Hoang Cổ Cấm Địa!

Chín ngọn núi lớn liên tiếp, bao quanh một thâm cốc cực lớn không gì so sánh được, chín bộ xác rồng chính đang đáp tại một ngọn núi trên, nằm ngay tại mép vực.

Dựa theo lẽ thường mà nói, đây phải là một cái sơn cốc trống trải, liếc mắt là nhìn thấy đáy mới đúng, bởi vì chín ngọn núi cũng không cao chót vót. Nhưng mà, phía dưới thì lại tối om, căn bản không thể nhìn thấy đáy, giống như là con đường đi trực tiếp xuống địa ngục Hoàng Tuyền, thâm sâu khó lường.

"Loảng xoảng "

Phần lớn thân thể của Chín bộ xác rồng khổng lồ đang vắt vẻo dưới vách núi, chiếc quan tài đồng cũng ở cách vách núi không bao xa, lúc này chín bộ xác rồng đang trượt dần xuống vách núi, kéo theo chiếc quan tài đồng đang dần dần trôi xuống.

"Ù ù ù "

Chín cái xác rồng khổng lồ và chiếc quan tài đồng trượt xuống vách nói phát ra tiếng ù ù, rồi rơi thật nhanh xuống vách núi đá!

Đám người Diệp Phàm vừa vui mừng đi ra khỏi quan tài,đều toát mồ hôi lạnh, vách núi đá dựng đứng, nếu như lúc nắp quan tài mở, mà mọi người không lao nhanh ra, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Sau khi Chín bộ xác rồng khổng lồ và chiếc quan tài đồng rơi xuống vách núi, rất lâu sau cũng không có phát sinh bất cứ âm thanh nào, điều này làm cho mọi người vô cùng giật mình.

Lúc này, đã không có chiếc quan tài lớn bằng đồng thau cản trở tầm mắt, có thể nhìn rõ cảnh tượng vách núi như thế nào.

"Lẽ nào chúng ta đang đứng trên một miệng núi lửa siêu khổng lồ?"

Rất nhiều người đều lộ ra vẻ kinh sợ. Bởi vì, cái gọi là vách núi dựng đứng là một hố sâu không thấy đáy.

"Không phải miệng núi lửa, không có một miệng núi lửa nào to như thế."

"Khó có thể tưởng tượng là nó sâu bao nhiêu!"

"Đây là nơi nào, thế sao lại có một cái vực sâu tới như vậy..."

Mọi người kinh nghi bất định, mơ hồ cảm giác được cái thế giới này cũng không an lành như bề ngoài nó thể hiện.

Tướng mạo thanh tú vóc người cường kiện, Diệp Phàm sau khi quan sát cảnh vật bốn phía, nói: "Mọi người có thấy nơi này không có Ngũ sắc tế đàn, giống như chúng ta trực tiếp rơi xuống, mà không phải xuất hiện từ Tinh Không chi môn."

Nghe thấy hắn nói như vậy, tất cả mọi người đều cả kinh, lúc này mới chú ý tới việc không có Ngũ sắc tế đàn. Cái đỉnh núi này cũng không bị chiếc quan tài đồng phá nát, thậm chí là không có cái khe lớn nào, chỉ có mấy vết nứt nhỏ mà thôi.

Nếu như bị rơi từ trên trời xuống đỉnh núi này, thì trọng lực phải lớn tới mức không thể tưởng tượng, thế nhưng ngọn núi này không bị bất kỳ thương tích nào, chuyện này vô cùng dị thường.

"Không có ngũ sắc tế đàn, thì sao chúng ta lại xuất hiện ở đây, hay là chiếc quan tài đồng thả neo trong vũ trụ, bị mắc cạn nơi này?"

Chuyện này vô cùng buồn cười, nhưng không có ai cười cả, tất cả đều nhìn xung quanh, sau đó trở nên trầm tư.

"Chỗ này có nửa tấm bia đá..." Đúng lúc này, Trương Tử Lăng đột nhiên kêu lên.

Có một đống đá vụn trên đỉnh núi, còn sót lại mấy cây cổ mộc cứng cáp, có những dây leo to như thùng nước, tồn tại đã không biết bao nhiêu thời gian, tại đó có nửa tấm bia đá vỡ nát, có dấu vết con người đẽo gọt.

Mọi người rất nhanh đi tới, kéo mấy cái dây leo khô và mấy cành lá vương lại trên tấm bia, nhất thời cảm giác được sự cổ xưa, mặt trên có khắc 3 cái chữ cổ, bút lực hùng hậu trầm ổn, cứng cáp như rồng, tràn đầy khí tức thời gian, cũng không biết tồn tại đã bao nhiêu năm.

"Nó viết cái gì?"

Rất nhiều người không nhận biết được mấy chữ này.

Diệp Phàm đã biết rõ từ lâu, nhưng không dám khẳng định, nói: "dường như là 3 chữ " Thái cổ cấm…."

"Thái cổ cấm, có ý nghĩa gì, dường như đã bị đứt đoạn."

Mọi người không cách nào đoán ra ý nghĩa.

"Đây là một tấm bia đá vỡ nát, phía dưới chắc chắn còn chữ, nhưng đã bị vỡ vụn không còn nguyên vẹn như ban đầu."

Bàng Bác kéo mấy sợi dây leo, nhổ cỏ dại, phát hiện phía dưới rất nhiều đá vụn, giống như bị sét đánh vỡ nát.

"3 chữ cổ này có phải tên cái vực sâu hay là các ngọn núi khác không?."

Chu Nghị lộ ra thần sắc suy tư, nói: "Từ có liên hệ với từ "Cấm" không nhiều, chữ có khả năng tiếp theo nhất chính là chữ " Địa"."

"Như vậy thì chẳng phải là 'Thái cổ cấm địa' hay sao?" Một bạn học liền nói ngay bốn chữ, sau khi đọc thì biến sắc, mọi người cũng trở nên trầm tư.

Bốn chữ này khó có thể làm cho mọi người có những liên tưởng tốt đẹp, rất nhiều người bắt đầu trở nên lo lắng.

"Mảnh đất ở gần cái vực sâu này dường như không phải là một Thánh Địa..." Có người nói.

Đâu chỉ không phải là một Thánh Địa, nếu như những chữ đó đúng là chữ trên bia, thì sợ rằng đây cũng không phải nơi tốt lành gì.

“ Roẹt!!”

Chính ngay lúc này, tại vị trí của mép vực, không gian đột nhiên bị rách đứt thành một đạo khe hở tối đen, làm cho đám người chú ý đem mắt nhìn. Vừa nhìn một cái ai nấy đều khẩn trương đề phòng, không ít người tụ hội lại với nhau.

“ Ah!!” có người không nhịn được thất thanh hét lên, bởi cái khe không gian kia lại hiện ra một đôi bàn tay, đôi bàn tay vừa hiện đem không gian xé rộng, chuyện này đối với mọi người mà nói không kinh sợ ư.

Bất quá, một giây tiếp theo đám người há to miệng, con mắt mở lớn hết cở, tiếng hét cũng đình chỉ, như chết trân tại chổ.

Từ bên trong vết rách đi ra một cái nam tử, tuấn lãng vô cùng, cả người hào quang bao phủ quanh thân, tóc dài rực rở tung bay, giống như một cái thái dương chiếu sáng khiến bọn họ không cách nào nhìn được rõ dung mạo.

Không ít người vô thức đã quỳ gối.

“ Thượng Đế!” nam tử ngoại tộc khác với hai mươi ba người bạn của Diệp Phàm, Cade đến từ Mỹ đi theo Lý Tiểu Mạn đến Thái Sơn rồi bị cuốn đến đây, hắn kích động kêu lên đức tin của mình.

“ Thần!” Những người khác nỉ non kêu lên, sùng kính cùng kích động.

Đế Thiên An thu lại toàn bộ sức mạnh, đem lực lượng thả vào nội thế giới, chẳng khác nào như một người bình thường, hứng thú quan sát đám người rồi nói : “ các ngươi nhìn lầm, ta chỉ là một người bình thường”

Bầu không khí rơi vào im lặng, đám người ngẩn người ra khi nghe được như thần linh nam tử lời nói.

Mà bọn họ cũng nhận ra, nam tử thần thánh này cùng với nam tử như hỏa nhân xuất hiện trong đồng thau quan tài giống nhau. Có chăng y một kiện váy liền quần để lộ cơ ngực săn chắc, một đôi chân trần đạp đất lại không nhiễm hạt bụi nào.

Mái tóc như hỏa diễm rực rở tung bay, đôi mắt lại như sao trời phát sáng. Không còn bất cứ khi tức nào trông hết sức bình thường, bất quá bình thường ư?

“ Vừa rồi chỉ là ảo thuật, bọn các ngươi là nhìn lầm! Theo chủ nghĩa khoa học không có thần tồn tại. Bọn các ngươi giáo dục nhiều năm như vậy phải rõ ràng” Đế Thiên An lại bước đi đến trước, không để ý đám người này.

Đám người vẫn chưa tiêu hóa được, ù ù cạc cạc một hồi đưa mắt nhìn nhau.

“ Ngài... ngài nói đùa đi! Là ngài cứu chúng ta thoát khỏi đại yêu quái” Bàng Bác cười khan, không biết lấy đâu ra dũng cảm hướng người kia nói : “ hơn nữa vừa rồi ta nhìn rõ, ngài xé hư không đi ra”

“ Đúng! Đúng” mọi người gật đầu phụ họa, ánh mắt lại cháy bỏng nhìn.

Đế Thiên An lắc lư : “ đi ra giang hồ có chút thủ đoạn bịp bợm mà thôi, đám các ngươi quá ngu cho nên mới bị lắc lư”

Lời này vừa ra bọn họ tin được ư? có ngu đi nữa cũng biết là vị kia trêu đùa mà thôi.

“ Ồ!” Chính lúc này, Đế Thiên An cảm nhận được một luồng ý thức hướng hắn mà đến, là từ bên dưới vực sâu không đáy bên dưới truyền đến.

Đế Thiên An nhìn xuyên qua không gian, liền thấy được hắc ám bên dưới có một lớn di tích, cửa đá lớn xuất hiện ở di tích phía trước, u tĩnh mà thâm thúy.

Trong cửa đá, tiên khí lượn lờ, như một mảnh tiểu tiên giới bình thường, ở tiểu thế giới thần bí này nơi sâu xa nhất, có một toà cổ điển Thanh Đồng Điện, đứng sừng sững trong tiên cảnh, thanh tuyền làm bạn, kỳ thảo thần hoa tô điểm, cổ điện xem ra rất hùng vĩ.

Đồng thau cổ điện trung ương nhất, có một tấm không nhìn ra cỡ nào chất liệu bóng loáng giường đá, một vị đẹp đến khiến người ta cảm thấy không chân thực cô gái bí ẩn, đang lẳng lặng ở phía trên.

“ Tốt!” Đế Thiên An nhẹ gật đầu, sau đó thân ảnh tiêu thất, hiện ra phía trước vực sâu bên dưới cửa đá.

Đám người Diệp Phàm ở trên nhìn thấy Đế Thiên An biến mất, nhốn nháo hô lên, bất quá theo thời gian qua đi không có hồi âm mà tràn đầy thất vọng lẫn hoang mang.

"Tu Phàm, Tu Đạo, Ta Tu Chân! Tu Kiếp, Tu Người, Ta Tu Tâm!"Tác việt, mong mọi người ghé qua. Thất Nguyệt Tu Chân giới