Thoạt Nhìn Em Rất Mlem

Chương 49: Anh nhớ em



Edit: Xiao Yi.

Lần này đi công tác, Tần Tuyển phải đi một thời gian dài. Ngoại trừ dặn anh phải ăn cơm đúng bữa, Hứa Thanh Ca còn muốn hỏi anh khi nào sẽ về, nhưng lại sợ anh phân tâm, cho nên cô chỉ im lặng ở lại đếm ngày trên lịch.

Tình cảm là một thứ rất kỳ lạ, khoảng cách càng xa, nhớ thương càng lớn, tình cảm theo đó mà vô thức sâu nặng thêm.

Hứa Thanh Ca ở lại chỗ này, khoảng cách ba giờ bay đến Nhật không xa không gần, cô đem lòng càng ngày càng nhớ và thích Tần Tuyển.

Mẹ Hứa phát hiện gần đây con gái yên lặng không ít, lúc ăn cơm cũng không nháo đòi máy ảnh nữa, cũng không quậy muốn đi du lịch. Cô chỉ an tĩnh vừa ăn vừa suy nghĩ gì đó.

Ba Hứa đi công tác nên không có ở nhà, trên bàn cơm chỉ có mẹ Hứa và Hứa Thanh Ca cùng ăn. Hứa Thanh Ca không nói câu nào, an tĩnh ngồi cạnh bàn cơm, hệt như vừa mới bình tĩnh lại sau khi cãi nhau xong.

Mẹ Hứa đánh giá cô, nói: “Tối hôm nay mẹ không phải trực ca, Ngọt Ngào có muốn đi suối nước nóng với mẹ không?”

Hứa Thanh Ca chọc chiếc đũa khô cằn vào cọng tỏi, “Con còn có việc phải làm ạ.”

“Sao mẹ thấy con mệt mỏi vô lực thế? Mấy ngày rồi, mới hôm nay là ngày đầu tiên sao?”

“Ngày thứ sáu rồi ạ.”

“…” Mẹ Hứa muốn đánh người.

Hứa Thanh Ca còn muốn bịa ra một nguyên nhân khác, điện thoại nằm cạnh chén trên bàn đột nhiên đổ chuông. Cô ỉu xìu cầm lên xem, ngoài ý muốn nhìn thấy tin nhắn của Tần Tuyển, nói là hôm nay sẽ trở về.

Mẹ Hứa đảo mắt nhìn cô sau khi xem điện thoại, hai mắt của cô lập tức sáng lên như đèn pin, khoé miệng cũng nhếch lên.

Hứa Thanh Ca dường như cảm giác được ánh mắt của bà, lập tức hạ khoé miệng xuống, vờ như không có việc gì.

Đặt điện thoại xuống bàn, cô nói: “Trường báo tin có lẽ con sẽ được học bổng ạ.”

Mẹ Hứa không tin, “Vậy sao?”

“Vâng ạ.” Hứa Thanh Ca mở to đôi mắt ngây thơ như chưa từng nói dối.

Cô ăn xong chén cơm nhanh như bay, sau đó tìm cớ về phòng. Mẹ Hứa cau mày nhìn bóng lưng của Hứa Thanh Ca, cực kỳ nhạy bén suy đoán tin nhắn vừa rồi là do bạn học nam gửi cho cô.

Đây là cô quen bạn trai sao? Mới năm nhất Đại học đã yêu đương rồi?

Mẹ Hứa bỗng nhiên suy nghĩ sẽ không trực ca vào ban đêm nữa. Lỡ đâu một tối bà không có ở nhà, Hứa Thanh Ca nhỏ tuổi dễ bị người khác dụ đi.

Hứa Thanh Ca vẫn chưa biết bản thân bị bà nghi ngờ, chỉ nằm trên giường nhắn tin cho Tần Tuyển.

Hứa Thanh Ca: 【Chuyến bay mấy giờ thế ạ?】

Tần Tuyển: 【Rạng sáng cất cánh, ước chừng hai giờ anh sẽ về tới.】

Hứa Thanh Ca: 【Vậy anh về tới thì gọi cho em.】

Cô sợ sáng mai Tần Tuyển không ngủ đủ giấc nên về nhà ngủ, khiến cô vừa đến công ty đã không thấy anh đâu.

Hứa Thanh Ca: 【Em đã lấy sẵn một bình giữ ấm để chứa sữa bò cho anh rồi, anh khoan hãy về nhà trước nhé.】

Tần Tuyển cười, nói ‘thật tốt’.

Mấy lần Tần Tuyển đi công tác, mặc kệ là ngày hay đêm mới trở về, Hứa Thanh Ca đều tới đón anh.

Cô gái nhỏ này tốt như vậy, khiến anh không nhịn được mong chờ sinh nhật vào tháng sau của cô để tỏ tình cô lần nữa.

Tối hôm đó, Hứa Thanh Ca đặt đồng hồ báo thức, sau khi tỉnh lại, cô mở mắt nhìn điện thoại, chơi game một chút cho tỉnh táo hơn. Sau đó, cô đứng cạnh cửa sổ đợi xem có đèn taxi nào không. Mỗi khi có xe vào, ánh sáng thường hắt qua trần nhà trong phòng rồi phủ xuống bồn hoa nhỏ trước cửa sổ của cô.

Vào ban đêm, tiểu khu được bao phủ bởi sự tĩnh lặng, đèn đường lập loè, trăng tròn trên trời cao bị lẫn quanh mấy đám mây đen. Hứa Thanh Ca dường như thấy được Tần Tuyển ngồi taxi trở về, mắt anh nhắm lại, dáng vẻ mệt mỏi vì thiếu ngủ.

Tuy mình vẫn chưa yêu đương với Tần Tuyển, nhưng đúng thật Hứa Thanh Ca đã thích anh, cho nên cô không muốn che giấu sự quan tâm của mình đối với anh.

Đợi được nửa giờ, khúc quẹo trong tiểu khu xuất hiện một chiếc taxi đi vào, ánh đèn chiếu rọi đôi mắt sáng ngời của Hứa Thanh Ca.

Cô lập tức rời khỏi bệ cửa sổ, lặng lẽ mở cửa, lén la lén lút đi ra ngoài.

Ngoài hành lang lập loè ánh đèn là sự tĩnh lặng, Hứa Thanh Ca không muốn bị mẹ mình và dì Lữ nghe thấy cho nên cử động rất nhẹ, trong bóng tối, cô yên lặng đợi trước cửa thang máy.

Cửa mở, trong thang máy rất sáng, Hứa Thanh Ca liền thấy được Tần Tuyển mà cô đã không gặp tận một tuần. Anh dựa lên tường, mắt hơi híp lại, vừa phong trần vừa uể oải.

Tần Tuyển không ngờ cô lại chờ mình ở cửa, lúc mở mắt ra nhìn, cả người của anh vẫn còn lười biếng dựa nghiêng. Hành lang rất tối, ánh đèn chiếu xuống Hứa Thanh Ca vừa nhỏ vừa gầy đứng trong góc tối, đôi mắt to tròn lấp lánh của cô như đang sáng lên.

Tần Tuyển ngẩn ra tại chỗ một lát, có lẽ là vì thần trí không tỉnh, anh cứ ngỡ mình nhìn thấy tiên nữ toả ra hào quang.

Qua một lúc lâu, Tần Tuyển mới đứng thẳng dậy, khôi phục dáng vẻ đĩnh bạt thường ngày, mỉm cười vẫy tay với cô.

Hứa Thanh Ca ôm bình giữ ấm đi vào thang máy, cửa thang máy đóng lại, ngăn cách hành lang tối đen bên ngoài. Ánh đèn trên đầu chiếu xuống, trong lúc nhất thời, hai người không ai nói chuyện, chỉ có thang máy là di chuyển xuống dưới.

Rạng sáng hai giờ, trong ngoài thang máy đều thật sự yên tĩnh, vốn dĩ thang máy cũng rộng nhưng đột nhiên trở nên hơi chật, không khí loãng làm người khó mà hô hấp.

Tần Tuyển ấn lầu tiếp theo, sau đó quay đầu nhìn cô.

Hứa Thanh Ca mặc ít, chỉ khoác một áo ngoài khá mỏng, mái tóc tuỳ ý rũ xuống hai bên sườn vai, gương mặt lại như mơ hồ rũ mi.

Tần Tuyển nhìn bình giữ ấm mà cô đang ôm trong ngực, cười hỏi: “Không phải em nói là cho anh sữa bò sao? Bây giờ lại ôm chặt như thế, không muốn cho anh nữa à?”

“Cho ạ, phải cho chứ ạ.”

Hứa Thanh Ca có hơi xấu hổ, mở nắp bình ra rồi đưa cho anh, mềm giọng hỏi: “Anh ơi, ngày mai mấy giờ anh đến công ty ạ?”

“Mai anh không đến.”

“Sao ạ?”

Thang máy dừng ở lầu một, Tần Tuyển đưa cô đi ra ngoài, dưới ánh đèn của lầu một, anh thấy rõ người cô mặc ít, sắc mặt lại hơi đỏ hồng.

Tần Tuyển rũ mi, cười một tiếng rồi cởi áo khoác của mình phủ lên bả vai của cô, sau đó lịch sự lùi ra, “Còn có một vị Giám đốc bên kia về cùng anh nữa, người đó yêu cầu anh ngày mai dẫn mình tham quan vài nơi, tiện thể bàn chuyện.”

Hứa Thanh Ca siết chặt áo khoác của anh, mơ hồ ngửi thấy hương vị mát lạnh. Tim của cô đập rộn như chơi trống, nhảy tưng tưng trong ngực, “Ồ, vị Giám đốc ấy là người Nhật sao? Có biết tiếng Trung không ạ?”

“Không biết.” Tần Tuyển uống sữa bò nóng, khom lưng cười hỏi: “Cho nên ngày mai, Tiểu Thanh Ca có thể trích thời gian giúp anh giới thiệu với vị Giám đốc ấy về phong cảnh nước mình không? Phiền em làm phiên dịch nhé, mà vị Giám đốc ấy cũng thích nhiếp ảnh nữa, hai người có thể giao lưu.”

“Em có thể ạ?” Hứa Thanh Ca thật chờ mong.

“Có gì là không thể đâu?” Tần Tuyển cười cười vì cô đang siết chặt nút thắt trên vạt áo, “Có anh ở đây, em có thể làm được mọi thứ.”

Hứa Thanh Ca thấy anh uống hết sữa bò rồi, muốn anh về ngủ sớm một chút, cô liền cướp bình giữ ấm lại, ấn thang máy nói: “Anh ơi, mau về ngủ thôi ạ.”

Hơn một tuần không gặp, Tần Tuyển cũng nhớ cô. Thang máy chậm rãi di chuyển lên trên, anh đứng sau lưng cô gái nhỏ, nhìn chằm chằm bóng lưng mảnh khảnh của cô, đột nhiên rất muốn ôm cô vào lòng một lát.

Cửa thang máy mở, hành lang tối đen hiện ra, một giây trước khi Hứa Thanh Ca ra khỏi thang máy, Tần Tuyển vươn tay nắm vạt áo sau lưng cô lại, trầm thấp gọi cô, “Tiểu Thanh Ca này.”

Vành tai của Hứa Thanh Ca tê rần, dép lê khựng lại một chỗ. Cô cảm giác được tay của anh đang đặt trên eo mình, ngay sau đó liền bị ôm chặt.

Hứa Thanh Ca bị kéo lùi về sau, chậm rãi dựa vào lòng Tần Tuyển, bị hơi thở của anh vờn quanh. Trong nháy mắt, cô như cảm thấy cả người mình cứng đờ, hô hấp cũng dừng nốt, vô thức ngẩng đầu lên.

Hơi thở của Tần Tuyển từng chút từng chút phả xuống đỉnh đầu của cô, dần rơi xuống bên tai, sau đó dời xuống cổ, cuối cùng quét lên gò má của cô, “Cảm ơn Tiểu Thanh Ca nhé.”

Thần trí của Hứa Thanh Ca mơ hồ, nuốt nước miếng một cái, cô nói: “Anh không… không cần khách sáo đâu ạ.”

Tần Tuyển ngửi lấy mùi hương trên người cô, nhẹ giọng nói: “Anh nhớ em.”

Hô hấp của Hứa Thanh Ca khựng lại, nửa bên mặt như có mật ngọt trát lên. Cô đỏ mặt nhìn cửa thang máy đang dần đóng lại, bị anh bao phủ.

Lý trí của cô dần trôi mất, đột nhiên nghe thấy cửa nhà mình truyền đến tiếng mở cửa. Chuông cảnh báo trong đầu lập tức vang lên, Hứa Thanh Ca đột nhiên đẩy Tần Tuyển và cởi áo khoác trả cho anh, nhanh như chớp ấn lầu tiếp theo rồi lao ra khỏi thang máy.

Mẹ Hứa khoác thêm áo khoác đứng ở cửa, híp mắt nhìn cô, “Sao mặt con đỏ vậy?”

Hứa Thanh Ca nuốt nước miếng, tầm mắt không dám mơ hồ nữa, nhìn thẳng vào bà, “Mùa đông, con hơi lạnh ạ.”

“Nửa đêm không ngủ mà con đi đâu thế?”

“Con tìm chìa khoá nhà ạ.”

“Gì cơ?”

“Con tìm không thấy chìa khoá nhà mình,” Hứa Thanh Ca bừng tỉnh, nhìn cửa nhà đang treo chìa khoá lủng lẳng, “Ồ, thì ra nó ở đây!”

Cô lanh trí đi tới cửa rút chìa khoá ra, sau đó đẩy bà vào nhà, “Thiếu chút nữa nhà mình bị trộm rồi đấy, thật là nguy hiểm!”

Mẹ Hứa chần chừ bước chân, vẫn còn muốn thăm dò. Hứa Thanh Ca liền túm cánh tay của mẹ Hứa tới cửa phòng ngủ của bà, “Mẹ ơi, con có hơi mất ngủ, muốn ngủ cùng mẹ được không?”

Mà trong thang máy…

Đến một cái ôm Tần Tuyển còn chưa ôm xong đã bị Hứa Thanh Ca ném vào đây. Anh nhớ lại dáng vẻ kinh hoảng muốn trốn của cô, chợt thấp giọng cười.

Thang máy xuống lầu một, Tần Tuyển bất đắc dĩ xoa trán. Để đảm bảo dì Hứa và Tiểu Thanh Ca không còn ở hành lang nữa, anh đợi thêm mười phút rồi mới trở lên.

Lúc dùng chìa khoá mở cửa, trong đầu anh hiện ra một suy nghĩ — như thế này giống như hẹn hò bí mật vào nửa đêm ấy, cảm giác đúng là khiến người ta khó nhịn được mà.



Mười giờ sáng hôm sau, Tần Tuyển gõ cửa nhà cô.

Hứa Thanh Ca mở cửa ra, trong nhà chỉ có mình cô. Sau khi mở cửa cho anh, cô lập tức chạy về phòng, “Anh đợi em một lát, em tìm một đôi giày thể thao đã.”

Tần Tuyển vào nhà chờ cô, tầm mắt đảo qua phòng khách một cái. Hứa Thanh Ca thích đồ Nhật, vài thứ trang trí trên bàn đều là sản phẩm của Nhật, cả búp bê Long Miêu và gối ôm in hình anime/manga mà anh chưa từng biết nữa, trên đầu nó còn có hai lỗ tai.

Lúc Hứa Thanh Ca cõng balo trên vai đi ra, Tần Tuyển hất cằm hỏi khẽ, “Đó là ai vậy?”

“Một nhân vật nam trong anime ạ.”

Tần Tuyển nhẹ gõ ngón tay lên mặt mình, “Cậu ta đẹp trai hay anh đẹp trai?”

Hứa Thanh Ca: “…”

“Anh đẹp trai ạ.” Hứa Thanh Ca cúi đầu, khẩu hình nói nhỏ cực kỳ.

Tần Tuyển cười nhẹ, vươn tay nâng cằm cô lên, “Anh đây có mắt tinh tai thính đấy nhé, nghe được em nói rồi.”

Hứa Thanh Ca trừng mắt nhìn anh, lúc này mới chú ý đến balo máy ảnh mà anh đang mang, “Anh cũng đi chụp ảnh sao?”

“Ừm,” Tần Tuyền quơ quơ, “Đi ngoại thành dạo chơi nên tự nhiên anh muốn chụp Tiểu Thanh Ca. Không phải em nói nam sinh chụp mình sẽ rất có thiện cảm sao? Hội trưởng Hội nhiếp ảnh này sẽ chụp cho chân em thật dài luôn.”

“…” Cũng chờ mong đấy.

Vị Giám đốc cùng về nước với Tần Tuyển tên là Tá Đằng Long, hơn ba mươi tuổi, được anh thu xếp cho ở khách sạn gần nhà. Bây giờ, hai người qua đó đón Tá Đằng Long.

Tá Đằng Long vừa nhập khẩu nước này, cũng quen được múi giờ, có thể ra ngoài được. Cho nên Tần Tuyển và Hứa Thanh Ca dự định sẽ dẫn anh ta đi mua điện thoại trước.

Không ngờ phía Tá Đằng Long lại xảy ra một sự cố nhỏ. Hành lý ngày hôm trước mà anh ta lấy ở sân bay bị soát nhầm mã vận chuyển, lúc này phải đi trung tâm phục vụ của sân bay để tìm lại.

Khả năng giao tiếp bằng tiếng Nhật của Hứa Thanh Ca không tệ, toàn bộ quá trình đều do cô giúp Tá Đằng Long và nhân viên công tác ở trạm soát hành lý phiên dịch lại.

Tần Tuyển yên lặng đứng nhìn sau lưng cô.

Cô gái nhỏ này mỗi khi làm việc mà mình am hiểu, cả người tựa hồ muốn toả ra hào quang vậy, giống như tiên nữ nhỏ mang theo ma pháp khiến cho người khác đều thích mình.

Cũng khiến cho Tần Tuyển thích cô.