Thoát Khỏi Trái Đất

Chương 103: Hộp Hủy Diệt (5)



“Bất kính với vương, giết không tha.”

Là kẻ xâm nhập, Phố Tộc tấn công trước, hầu hết thần linh đều lao vào chống lại họ, có một bộ phận nhỏ muốn bắt kẻ trộm thì nên bắt kẻ cầm đầu trước, nên Đường Nghiên Tâm cũng khó tránh khỏi bị tấn công. Điều tồi tệ nhất là các vị thần được coi là con người, nên họ là đối tượng được miễn với khả năng của cô.

Người ta hạ tử thủ, cô lại không thể ra đòn sát tâm, rõ ràng có thể thắng nhưng rất bị động.

Huống chi đàn kiến đông, còn có thể cắn chết con voi.

Cứ như vậy, tình hình không ổn chút nào.

Tùng Cách đỡ ở trước mặt cô, không có lui ra phía sau.

“Từ từ!”

Vận Mệnh đẩy lùi các vị thần đang bao vây ba người ra, ném chiếc giỏ trong tay, giống như trâm của Vương mẫu nương nương, tạo ra một dải ngân hà tạm thời không thể vượt qua giữa hai bên. .

“Cứ như này mới có thể nói chuyện được tử tế!”

Vận Mệnh có chút tức giận nói: “Những gì Phố Tộc nói cũng không nhất định có thể tin, ai đã từng nghe qua Phố Tộc có vương gì? Không chừng là châm ngòi ly gián. Ba người bọn họ có tôi làm người bảo đảm, trước khi không rõ chân tướng, ai cũng không được động thủ với họ.”

Những người công kích bọn họ thật sự quay lại tấn công Phố Tộc, xem ra lời nói của Vận Mệnh vẫn có vài phân lượng trong thôn

Vận Mệnh cũng tranh thủ thời gian bận rộn của mình để tới giải vây, sau khi giải quyết sự việc thì ngay lập tức quay về bên cạnh chồng.

Hải là sức chiến đầu chủ yếu trong việc tấn công Phố Tộc, đây là sức mạnh thần linh có thể sánh ngang với trăm người. Vận Mệnh cũng không yếu, một lòng phụ trợ chồng mình.

Đường Nghiên Tâm cũng nhìn thấy Thái Dương bên trong, sức chiến đấu của anh ta cũng không tồi, là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ, nhưng còn kém Hải rất xa.

Anh Trai: Có thể dùng cơm không?

Đường Nghiên Tâm liếm liếm khóe miệng: “Đương nhiên có thể.”

Đầu lĩnh bên Phố Tộc nghe thuộc hạ báo cáo: “Thủ lĩnh, Vương đang giết người của chúng ta.”

Đầu lĩnh trên mặt vô cảm lộ ra một tia cảm khái: “Vương nhất định là đang đói bụng lắm!”

Cấp dưới: “…”

Thủ lĩnh nhìn từ trên xuống dưới người báo tin, còn nói: “Đi đưa vương trở về.”

Cấp dưới linh hoạt dịch lời của lãnh đạo: ngươi xem hương vị có vẻ ngon miệng, không bằng cống hiến bản thân làm phúc cho vương.

“Tuân mệnh!”

Phố Tộc vô cùng tàn bạo, đi đến đâu cũng giống như châu chấu đi qua, bất kể là con người, hình người hay rộng hơn là chủng tộc phi nhân loại, đều không có cách nào sống sót trước sự xâm lực của Phố Tộc. Đại quân giống như vũ khí sinh hóa diệt sạch mọi chủng tộc, thả đến tinh cầu nào thì tinh cầu đấy gặp tai ương.

Đồng thời, bọn họ cũng là những cỗ máy chiến đầu trời sinh.

Phố Tộc không có cảm xúc, chỉ có dục vọng nuốt chửng chi phối tinh thần. Phố Tộc cấp thấp tuyệt đối vâng theo lệnh của Phố Tộc cấp cao, phần đấu giết địch quên mình, điều không thể chấp nhận nhất chính là, bọn họ sẽ cắn nuốt lẫn nhau——sử dụng điều này để tăng cường sức mạnh cho mình.

Khi mấy binh lính Phố Tộc nhận được tín hiệu hy sinh từ thủ lĩnh của họ, họ đã trung thành thực hiện mệnh lệnh và đưa cổ vào miệng Đường Nghiên Tâm.

Đường Nghiên Tâm: Sao lại tự mình đi tìm chỗ chết thế này???

Rất nhanh, cô chỉ đành dừng việc đi săn…Không, cái này cũng không gọi là đi săn, quân địch rõ ràng là đang gửi tiếp tế cho cô. Ngay từ đầu nhìn thấy cô ‘anh dũng’ giết người của Phố Tộc, ánh mắt của cô dần dần trở nên kỳ quái.



Búp bê Anh Trai luôn đi bên cạnh Đường Nghiên Tâm, bởi vì đi theo bên cạnh cô đồ ăn tự đưa đến cửa càng nhiều.

Trải qua một đường mỹ thực Đường Nghiên Tâm đánh giá: Phố Tộc và vong linh không chừng là có các mặt tương tự, bọn họ ngay cả căn nguyên cũng giống nhau, có năng lực hắc ám dùng cắn nuốt làm phương tiện để trở nên cường đại. Sự khác biệt có thể nói đến là khác biệt giữa các vùng, suy cho cùng, cùng một hạt giống khi được trồng ở những nơi khác nhau sẽ thể hiện những đặc tính khác nhau.

Trách không được bọn họ gọi mình là Vương.

Này quả thật không phải là nhận sai người, mình chính là Vương của Phố Tộc.

Nếu sức mạnh siêu việt hiện có của vong linh chính là vương giả của tộc đàn, Đường Nghiên Tâm chính là vị thần xứng đáng của vong linh.

Lời tiên tri của Tùng Cách nói cái gì? Tử thần! Đúng, cô có lẽ chính là Thần Chết.

Có được sự hiểu này, không có bất kỳ tác động nào đến tình hình.

Đường Nghiên Tâm biết rất rõ ràng, chỗ này là khu vực vong linh, mặc kệ chiếm số đông là thần linh, hay là Phố Tộc bỗng nhiên xuất hiện, rất có thể chúng không chân chính tồn tại.

Khi bầu trời chuyển sang màu trắng, trận chiến kết thúc.

Thần linh một phương lợi hại hơn, Phố Tộc bị đánh đuổi cũng không thể chân chính đến gần Đường Nghiên Tâm.

Ba người đi theo Vận Mệnh cùng Hải trở về nhà trong thôn, Hải tính tình nóng nảy hỏi thằng Đường Nghiên Tâm: “Cô có thể dùng sức mạnh thần thánh không? Thần lực của mỗi vị thần đều có đặc điểm riêng, tuy có những điểm tương đồng nhưng không giống nhau. Có thần lực của một số vị thần gần gũi với thiên nhiên, ví dụ như thần lực gió, lửa, sấm sét mang theo sức mạnh của thiên nhiên, cũng giống như sức mạnh biển của tôi. Ngoài ra cũng có thần lực gần gũi với các ngôi sao, ví dụ như Thái Dương ở đối diện…Thần lực của cô có đặc điểm? Có lẽ chính vì vậy, mới khiến cho Phố Tộc nghĩ cô là vương của bọn họ.”

Mấy người Vận Mệnh Hải cùng với thần linh trong thôn không phát hiện ra thân phận của cô, nên mới coi cô trở thành con người.

…Cho nên Mạt rốt cuộc từ đâu biết thân phận của cô?

Không đợi Đường Nghiên Tâm trả lời, Vận Mệnh vỗ nhẹ mu bàn tay của chồng.

“Bạn nhỏ đại khái không biết nói thế nào, để tôi nói thì tốt hơn. Cô rất đặc biệt, trên người mang theo thần lực của cái chế. Đúng vậy, chưa bao giờ nghe nói đến ‘thần chế’ trong các vị thần.”

Đồng tử của Vận Mệnh đang tỏa ra ánh sáng đầy màu sắc, mỗi câu thốt ra trong miệng cô ấy đều vô cùng triết lý: “Vị thần đại diện cho sự hủy diệt và tai họa, vừa lúc trùng hợp với Phố Tộc cắn nuốt mọi sinh mệnh, thần linh không nhất định là con người, về mặt lý thuyết cũng có thể sinh ra ở bên trong Phố Tộc! Chính là bởi vì điều này, mà Phố Tộc mới có thể coi cô như là vương. Sự tồn tại của Tử Thần mang ý nghĩ kết thúc sinh mệnh, nhưng cũng mang ý nghĩa tái sinh. Tôi không thể nhìn thấy sợi dây vận mệnh trên người cô, chứng minh ở trên người cô mọi thứ đều có thể xảy ra.”

Đường Nghiên Tâm vẫn cảnh giác: “Cho nên cô dẫn tôi về đây, là vì càng thuận tiện để giết tôi hơn?”

Vận Mệnh: “Không, tôi sẽ không làm như vậy! Làm sao tôi có thể từ chối một người vì cô ấy là duy nhất và khác biệt với hầu hết mọi người. Tôi cũng sẽ không giết một người chỉ vì cô ấy có sức mạnh nguy hiểm. Nếu tất cả loài người đều nghĩ theo cách này thì một số ít người có năng lực kỳ lạ——cũng chính là thần linh, chỉ sợ đã sớm không còn tồn tại. Tôi sẵn sàng dang rộng vòng tay đón nhận cô, đồng thời cũng sẽ thuyết phục các vị thần trong lòng công nhận cô là một người trong chúng tôi. Tất nhiên quyền lựa chọn nằm trong tay cô. Tuy nhiên, tôi hy vọng cô sẽ cho người ta nhiều cơ hội hơn, đừng bởi vì một bộ phận người mà lựa chọn Phố Tộc.”

Đường Nghiên Tâm chỉ nhìn sự cơ trí của Vận Mệnh, không nói gì.

Trong lòng thật sự dâng lên lòng cảm thán: Vị thần trí tuệ này quả thật xứng với hai chữ ‘thần linh’.

Bên ngoài truyền đến thanh âm ồn ào, hình như có rất nhiều người đang đi về phía này. Mạt biến mất đã lâu đang đứng chung một chỗ với Thái Dương, một đám thanh niên vây quanh nhà họ, mỗi người đều ưỡn ngực mở to mắt, làm ra bộ dạng khí thế hừng hực. Càng làm như vậy, càng lộ ra sự bất an trong lòng.

Trong đó có một người thanh niên nam nói: “Nữ thần, người phụ nữ bên cạnh ngài là gian tế của Phố Tộc. Mọi người đều đồng ý nên xử lý cô ta càng sớm càng tốt, Phố Tộc lại tấn công, nếu cô ta tìm cơ hội chạy trốn thì quá muộn.”

Vận Mệnh: “Ai nói cô ấy là gian tế của Phố Tộc? Chứng cứ đâu?”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Mạt, trong đó có Thái Dương luôn theo dõi anh ta.

Mạt: “…”

Các người thật sự chó!

Mạt chỉ có thể đứng ra nói: “Lúc buổi chiều, tôi ngẫu nhiên phát hiện Đường Nghiên Tâm không phải là con người mà là Phố Tộc, đã định nói chuyện này với ngài. Trùng hợp gặp phải Phố Tộc tập kích, nếu không phải may mắn được thần Thái Dương cứu, tôi không chừng sẽ mang theo cái bí mật này chết thê thảm.”



“Tôi làm chứng, tôi phát hiện ra anh ta khi anh ta đang bị Phố Tộc đuổi giết. Về phần chứng cứ, trong thôn có rất nhiều thần linh có thể chứng minh lời nói thật giả, nghiệm một cái là biết ai đang nói dối.”

Vận Mệnh: “Không cần.”

Thái Dương nhịn không được nhếch miệng: “Một khi đã vậy, hai vị hãy giao gian tế của Phố Tộc ra cho chúng tôi đi! Đừng lo lắng, người trong thôn tuyệt không trách hai vị đã dẫn sói vào nhà đâu…Với uy tín của nữ thần cùng hải thần, một quyết định sai lầm sẽ không gây ảnh hưởng gì đáng kể, ngàn vạn lần đừng bao che cho gian tế khiến ngôi làng gặp nguy hiểm.

Vận Mệnh: “Mặc kệ cô ấy là thân phận gì, quyết định của tôi cũng sẽ không thay đổi. Không chỉ thôn sẽ chấp nhận cô ấy, cô ấy còn có một vị trí trong <Phong Thần bảng>. Có nghi ngờ gì thì để người lớn nhà các người tới hỏi tôi. Các người không có tư cách gì ở đây chất vấn tôi! Trở về đi, tôi nghĩ anh mang trận thế này đi đến trước cửa nhà tôi chắc chắn không phải là chủ yếu của người lớn nhà các anh. Không muốn tôi thông báo cho họ đến đưa tiểu bối về thì nhanh chóng rời đi!”

Chàng trai lên tiếng đầu tiên kéo tay áo thần Thái Dương: “Nếu không…Chúng ta về trước?”

Thần Thái Dương: “…”

Tôi đã làm việc này rồi, mấy lời động viên tôi nói trước khi đến đây các người đều vứt hết ra sau đầu rồi, giờ là giây phút nào rồi mà còn sợ hãi?

Không thể bị đuổi như vậy được, anh ta không biết xấu hổ sao?

Thần Thái Dương nhanh chóng nháy mắt với Mạt.

Mạt vừa định mở miệng, thì bị Vận Mệnh nhẹ nhàng liếc mắt một cái, nhất thời câm miệng.

Thần Thái Dương: “…”

Rác rưởi! Rác rưởi!

Thần Thái Dương tiến lên một bước.

Hải Thần không hề cử động, chỉ nhìn anh ta.

Thái Dương nhớ lại lúc anh ta nằm liệt giường, toàn thân đau nhức, trở lại vị trí ban đầu, vô thức nở ra nụ cười đáng yêu.

Chửi thầm trong lòng: XX Chết tiệt!

Một trò khôi hài cứ như vậy kết thúc, khiến đến khí thế hiên ngang hùng dũng đến đâu, lúc rời đi thì đầu gục xuống.

Mạt tự nhiên đi theo Thần Thái Dương, mọi người trong nhà đều không chào đón anh ta. Anh ta thật sự không ngờ rằng, Vận Mệnh lại bảo vệ Đường Nghiên Tâm như vậy, anh ta nghĩ Vận Mệnh sẽ đứng ở bên phe anh ta.

Ngay khi Đường Nghiên Tâm nghĩ rằng mình có thể sống hòa bình với những người trong thôn thần linh, cảm giác tuyệt vời khi mở được chiếc hộp ma mà cô trải qua đêm qua lại đến. Vận Mệnh đứng cạnh ba người trực tiếp biến mất, Hải vừa mới cởi áo giáp lại mặc áo giáp vào, người đầy máu, trên má có một vết thương rất sâu, cây đinh ba bị ném xuống đất, đôi mắt đẫm lệ trên bờ vực sụp đổ.

Phòng nhỏ ngăn nắp ban đầu trở nên bừa bộn, đồ đạc vương vãi khắp nơi.

Chỉ trong nháy mắt mà thôi, mọi thứ đều thay đổi, và họ là ba người duy nhất không thể đoán trước được tình hình.

Đường Nghiên Tâm chạy ra khỏi nhà gỗ, phát hiện bên ngoài ngôi làng chật kín người của Phố Tộc, nhóm thần linh đã bị đại quân bao vây.

Không cần nhìn vào dấu vết Tùng Cách tạo ra hôm qua cũng biết ‘chiếc hộp’ quả thực đang thu nhỏ lại. Bốn bức tường gỗ cách làng chưa đến năm mươi mét, phạm vi hoạt động của những người trong hộp cũng giảm đi rất nhiều.

Là Mạt! Anh ta khẳng định lại làm cái gì rồi!

 

------oOo------