Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 234: Miền đất hứa (28)



Edit: cơm trắng chan cà phê

Lịch Học Hải dùng một chiếc đĩa sứ xanh nền trắng rất đẹp mắt, trông như đồ cổ được bảo quản kĩ lưỡng.

Có vẻ y đã lấy ra từ túi hành lí, không biết có phải là đạo cụ khen thưởng nhận được từ phó bản nào đó hay không, bởi vì ngoại trừ đựng đồ, nó không còn giá trị nào khác.

Con cá đã được xử lý sạch sẽ, bây giờ đã được nướng chín, nằm im trên đĩa, nếu có thêm rau xanh điểm xuyết, đặt trên bàn ăn trải vải đỏ có lẽ sẽ thành một món ăn hấp dẫn, ngon miệng.

Nhưng Chu Khiêm chỉ rũ mắt nhìn, nói: "Không ăn. Tanh. Anh ăn đi."

Lịch Học Hải bưng đĩa thúc ăn về, y lấy một đôi đũa ra, từ tốn ăn cá.

Chu Khiêm không quan tâm đến Lịch Học Hải nữa, anh lấy một quả táo từ túi hành lý.

Nhưng quả táo chỉ vừa nằm trong tay anh nửa giây liền biến mất.

Chu Khiêm còn chưa kịp ngửi mùi của quả táo như thế nào.

Ở bên cạnh, Lịch Học Hải nói: "Sau khi người chơi ra khỏi Miền đất hứa phải dùng hình thức thông thường để vượt qua phó bản. Hình thức đó rất đơn giản, là sống nơi hoang dã, tuy nhiên đơn giản không có nghĩa không khó khăn. Thức ăn mua từ hệ thống sẽ không thể sử dụng ở nơi này. Nên là Chu Khiêm à ——"

Y cười: "Cậu rất giỏi. Nhưng hình như cậu không có kĩ năng sống. Đi săn, tìm nước uống, hay đơn giản nhất là nấu ăn, cậu làm được không? Cậu có nuốt nổi đồ do cậu nấu không? Hay đơn giản nhất, cậu có biết làm cá không?"

Không muốn ăn cá của tôi, tự nghĩ có thể ăn thức ăn từ túi hành lý, bây giờ đến cá cũng không còn được ăn. Sao nào, có đói không? Có hối hận không?

Chu Khiêm cảm thấy Lịch Học Hải sẽ nghĩ như vậy. Giọng điệu của y tràn ngập trào phúng.

Anh cười nói: "Lịch Học Hải, anh nghĩ sao vậy, bình thường tôi rất khó tính trong cuộc sống, trong đầu cũng có bệnh, nhưng điều đó cũng không có nghĩa tôi là một thằng ngốc không biết tự sinh hoạt. Làm sao, anh nghĩ tôi không thể ăn được cá nướng của anh mà tức hộc máu hả? Anh nghĩ tôi bao nhiêu tuổi?"

Thật ra Chu Khiêm có chút tức giận.

Không phải vì con cá, cũng không phải vì Lịch Học Hải nói trúng tim đen của anh.

Mà là anh khó chịu với biểu tình của Lịch Học Hải.

Chu Khiêm thích xoay người khác như chong chóng, chứ không phải là món đồ chơi tiêu khiển của người khác.

Bộ dạng khi nói những lời này của Lịch Học Hải giống như một người đang dùng cá khô dụ dỗ một con mèo kiêu ngạo, người đó muốn nhìn thấy bộ dạng ảo não, cáu gắt của con mèo khi nó không thể ăn được cá khô.

Nhưng sau đó Chu Khiêm chợt nhận ra một điều —— bây giờ mình rất dễ bị tác động cảm xúc.

Lịch Học Hải không phải một người ấu trĩ, thích mồm mép đấu khẩu với người khác.

Vừa rồi anh ta là như vậy là để kiểm tra trạng thái tinh thần, mức độ cảm xúc của mình.

Là bác sĩ trị liệu chính của mình, là người duy nhất từng thâm nhập vào ý thức của mình, gần như hiểu biết hết cả cuộc đời của mình, Lịch Học Hải có thể dễ dàng khai thác từ khía cạnh này để có được thứ mà anh ta muốn.

Hít sâu một hơi, Chu Khiêm nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình của bản thân.

Khi nhìn Lịch Học Hải, ánh mắt của anh đã lạnh căm.

Lịch Học Hải lau khô tay, ra bờ sông rửa đĩa cho sạch, sau đó giẫm chân tắt lửa trên cỏ.

Y nói với Chu Khiêm: "Tôi không có bắt nạt cậu, không cho cậu ăn cá. Tộc người ở đây có thói quen săn đêm. Nếu chúng ta đốt lửa ở đây sẽ dụ họ đến. Cậu cũng muốn ngủ yên ổn mà đúng không?"

Sự lạnh lẽo trong mắt Chu Khiêm tạm lui bớt, anh lười biếng ngồi dưới đất: "Tôi thật sự muống giết anh, anh cũng đừng có khách sáo như vậy. Có anh ở bên cạnh, vốn dĩ cũng chẳng hề yên ổn chút nào."

Lịch Học Hải cười: "Tôi có cần phải cảm ơn vì cậu coi trọng tôi không?"

"Chưa đến mức coi trọng." Chu Khiêm xua xua tay: "Nhưng anh phải tự tin lên, dù gì anh cũng mạnh hơn mấy NPC đó mà. Hay là anh không có đủ tự tin vào bản thân?"

Đây không phải một lời nhận xét hay.

Không biết có phải vì từ khi quen biết Chu Khiêm, Lịch Học Hải thường xuyên phải nhẫn nhịn, bao dung cho tính khí thất thường của anh cho nên bây giờ trông y không có chút tức giận nào.



Chu Khiêm không quan tâm Lịch Học Hải nữa, lấy một chiếc vảy từ túi hành lý ra, gọi rồng con xuất hiện.

Rồng con "phốc" một cái nhảy xuống, Chu Khiêm ngay lập tức cảm thấy ngực bị đè nặng —— rồng con nhào tới ôm anh.

Cái đuôi dài quấn quanh cổ Chu Khiêm, rồng con vùi đầu vào trong lồng ngực anh, một lúc sau mới ngẩng đầu nhìn.

Chu Khiêm bất ngờ đối diện với ánh mắt của rồng con, cảm thấy trong mắt nó chứa đựng sự bất mãn cùng sầu muộn, tủi thân, như đang trách anh vì sao đã lâu rồi không gặp nó, có phải đã quên nó rồi hay không.

"Sao mà đáng yêu thế này." Chu Khiêm xoa nhẹ đầu rồng con, sau đó đánh giá nó từ trên xuống dưới vài lần.

Rồng con mang cho anh cảm giác vừa quen thuộc lại xa lạ.

Trong trí nhớ hỗn loạn của anh, anh không rõ vì sao anh và Bạch Trụ lại sinh ra nó được.

Khi ở khu X của bệnh viện Xuân Sơn, tinh thần và thể xác của Chu Khiêm chưa hồi phục, anh kiểm tra túi hành lý, phát hiện một chiếc vảy, hỏi Bạch Trụ xong thì mới biết đó là con trai của hai người, Chu Khiêm liên phát ngốc.

Anh hỏi Bạch Trụ: "Không thể nào? Mấy hôm trước... Không phải là lần đầu của chúng ta sao? Đứa nhỏ này từ đâu ra?"

Bạch Trụ xoa bóp trán Chu Khiêm, đáp: "Nếu rồng con nghe thấy em nói vậy, nó sẽ buồn lắm."

"Hả? Vậy còn anh? Sao rồng con lại sinh ra được?"

"Lần trước... Ở thành phố Lam Cảng, em không nhớ gì hết?"

Bạch Trụ không nói tỉ mỉ, lời nói lại tràn ngập ám chỉ.

Cho nên Chu Khiêm quả nhiên tự mình tưởng tượng ra vài cảnh tượng không thể nói thẳng.

Anh kinh ngạc hỏi: "Trước đây chúng ta từng lăn giường trong trò chơi rồi? Nhưng khi đó là về mặt tinh thần, còn lần này là dùng thân thể trong hiện thực, cho nên mới đau như vậy?"

"Nhưng em không thể sinh con mà. Chẳng lẽ anh cho em dùng đạo cụ đặc biệt?"

"Em... Em thật sự sinh con cho anh sao? Ưm ——!"

Cuộc trò chuyện không thể tiếp tục, vì Chu Khiêm bất ngờ bị Bạch Trụ hôn.

Bây giờ, anh nhìn rồng con trước mắt, vẫn không hiểu nó được sinh ra như thế nào. Nhưng anh có thể cảm giác được mối liên kết tinh thần của rồng con và mình, hẳn nó được sinh ra từ tinh thần của anh.

Cảm nhận được sự quen thuộc khi rồng con quấn quýt với mình, Chu Khiêm xoa đầu nó, chủ động ôm nó trong lòng một lát, trấn an được cảm xúc của con trai rồi giao nhiệm vụ cho nó ——

"Con đi thăm dò khu vực xung quanh, giúp ta mở rộng bản đồ. Và nhớ giúp ta tìm đồ ăn nữa. Con có biết đi săn không?"

"A!" Rồng con tự tin gật đầu, có lẽ sợ cha bị đói nên "vèo" một phát nhảy từ trong ngực Chu Khiêm xuống đất, lạch bạch chạy vào trong rừng.

Sau khi rồng con rời đi, Chu Khiêm lại nghe thấy tiếng của Lịch Học Hải: "Ân Tửu Tửu đã an toàn. Vậy còn những người khác thì sao, cậu có lo lắng cho họ không?"

Chu Khiêm tạm thời không trả lời câu hỏi của Lịch Học Hải.

Anh không tin Lịch Học Hải đã từ bỏ ý định giết mình, muốn dẫn mình vượt qua phó bản bằng hình thức thông thường.

Nhưng bây giờ Lịch Học Hải đã thật sự rời khỏi Miền đất hứa, bản thân anh cũng đang ở trong tình cảnh giống đối phương.

Lịch Học Hải làm như vậy sẽ khiến Cẩm tộc đóng cổng vào, tăng mạnh phòng ngự, không cho một ai ra vào.

Trong giả thuyết của phó bản, Cẩm tộc sử hữu trình độ khoa học kĩ thuật tiên tiến, Miền đất hứa còn không có đánh dấu vị trí trên bản đồ. Trong tình huống đó, Lịch Học Hải có đạo cụ quý hiếm nào đi chăng nữa cũng không thể tùy ý quay lại khu vực của Cẩm tộc.

Nếu không, người chơi tùy ý ra vào Miền đất hứa chẳng khác gì một trò đùa trong phó bản khó như thế này.

Lịch Học Hải đúng là một người chơi, hành động rời khỏi Miền đất hứa của y sẽ khiến y không thể dễ dàng quay lại đó. Chu Khiêm không tin rằng y sẽ dùng phương thức thông thường đã dẫn anh thoát khỏi đây...

Như vậy chỉ còn một khả năng.



Trong phó bản này, Lịch Học Hải còn một thân phận khác.

Nhóm của Chu Khiêm cùng với nhóm Mạnh Biệt đều là người ở bên ngoài.

Theo lý thuyết, nếu người chơi là người ở bên ngoài thì họ cần phải chiến thắng người của Cẩm tộc thì mới hoàn thành phó bản.

Nhưng có một hình thái tư duy khác.

Có lẽ có một nhóm người chơi khác là người của Cẩm tộc.

Mục tiêu nhiệm vụ của họ là giết chết toàn bộ nhóm người ở bên ngoài.

Điều đó có nghĩa rằng tỉ lệ thành công vượt qua phó bản này ngay từ đầu đã ở dưới mức 50%.

Chu Khiêm đã sớm nhận thức rõ điều này.

Bây giờ anh đang suy nghĩ Lịch Học Hải luôn muốn giết chết mình vì sao lại muốn dẫn anh ra khỏi Miền đất hứa.

Lịch Học Hải muốn giết mình như thế nào?

Khi nào anh ta ra tay?

Sắp xếp lại những hành động của Lịch Học Hải, Chu Khiêm cảm thấy anh đang chậm rãi tiếp cận được đáp án.

Dù ở cách xa nhau, mối liên kết giữa hai người đã trở nên mong manh hơn, Chu Khiêm vẫn cố gắng liên lạc với Bạch Trụ thông qua không gian ý thức.

"Anh Trụ, anh sao rồi? Anh nghe thấy thì nhớ trả lời cho em biết."

...

Trong nhà ông lão Charlie.

Hà Tiểu Vĩ vẫn đang cùng Charlie chơi cờ.

Hắn không chỉ mơ màng muốn gục đầu ngủ ngay tại chỗ mà mông cũng đau ê ẩm.

Nhưng hắn không dám nói gì.

Khi gần như không thể chịu nổi nữa, Hà Tiểu Vĩ nhận được thông báo từ Bạch Trụ.

Đầu tiên, hắn cần xác nhận Charlie là "Người tốt", sẽ giúp đỡ người ở bên ngoài.

Trên cơ sở này, hắn cần phải bảo vệ Charlie. Nếu Charlie chết, khả năng vượt qua phó bản giảm đi một vòng, đến lúc đó có thể mọi người sẽ chết hết.

Hà Tiểu Vĩ tạm thời không biết làm sao xác nhận được Charlie chắc chấn sẽ giúp đỡ người ở bên ngoài. Nhưng thân là một "ông bố" tốt luôn chăm sóc, bảo ban đồng đội, hắn tự tin mình có thể làm được.

Hà Tiểu Vĩ hỏi Charlie: "Ừm... Tối nay ngài có kế hoạch gì không ạ?"

"Tối nay?" Charlie hỏi: "Tối nay dạy cậu chơi cờ, sau đó đi ngủ, không có kế hoạch gì cả. Tôi già rồi, không thích sinh hoạt về đêm như người trẻ! Thế giới của họ... tôi thật sự chẳng thể nào hiểu nổi."

Tối nay? Trong nhà ông ấy hẳn sẽ không xuất hiện mối nguy nào đúng không?

Vậy ngày mai thì sao?

Đầu óc Hà Tiểu Vĩ xoay mòng mòng.

Charlie chỉ nói: "Dù sao thì tôi cũng không thích ra ngoài. Ngày mai tôi vẫn sẽ ở nhà. Sao vậy?"

Hà Tiểu Vĩ nghe thấy tiếng rơi lộp bộp trong lòng.

—— Nếu ông ấy luôn ở nhà thì sẽ gặp nguy hiểm gì, và mình cần phải làm gì để bảo vệ ông ấy chứ?