Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 226: Miền đất hứa (20)



Edit: cơm trắng chan cà phê

NPC râu quai nón tên là Alan, thanh âm nghe qua hãy còn trẻ, nhưng vì không thấy rõ mặt nên không biết người này bao nhiêu tuổi.

Dù tên như người nước ngoài nhưng nơi ở của người này lại đậm đặc phong cách sơn thủy của Trung Quốc.

Tề Lưu Hành không ngờ Alan lại dẫn mình đến một khu vực treo đầy kiếm cổ.

Tề Lưu Hành phải giả làm một người ở bên ngoài ngoan ngoãn, phục tùng Cẩm tộc, nên cậu không thể hỏi chuyện này là như thế nào.

Alan lại chủ động thông báo: "Sắp có cuộc thi đấu kiếm. Cậu sẽ tham gia."

Không biết vì sao Tề Lưu Hành có cảm giác quái dị, nhưng cậu không hỏi nhiều, chỉ đáp: "Nhưng tôi không biết đấu kiếm."

"Không sao. Tôi sẽ dạy cậu." Ngón tay Alan lướt qua những thanh kiếm treo trên tường, nói: "Cậu chọn thanh kiếm mà cậu thích nhất đi."

Tề Lưu Hành xoay người nhìn giá kiếm trên tường, nhưng ánh mắt luôn âm thầm quan sát Alan.

Alan nói: "Không cần lo, những người khác tham gia thi đấu cũng giống như cậu, đều là người mới ở bên ngoài đến đây."

Bây giờ Tề Lưu Hành đã biết giá trị khác của người ở bên ngoài. Những người Cẩm tộc mua họ xem họ như các loại thú cưng được nuôi dưỡng ở thế giới hiện thực, hơn nữa còn tổ chức nhiều cuộc thi đấu giữa các thú cưng này.

Ở Miền đất hứa có một cuộc thi liên quan đến kiếm thuật.

"Trước đây tôi từng là một thành viên trong đội hộ vệ. Khi đó tôi rất thích kiếm. Nhưng sau này tôi bị thương, nên tôi từ bỏ."

Alan giơ tay phải của mình lên, năm ngón tay nắm lại rồi thả ra: "Tay của tôi là cánh tay nhân tạo, gần như giống như đúc với bộ phận của người thật, không ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày. Còn về luyện kiếm thì... nó quá hoàn mĩ. Giống như là người máy tham gia thi đấu kiếm thuật vậy, từ độ dài, thể trọng, cốt cách, từng khối cơ bắp đều đã thiết kế sẵn. Như vậy thì việc thi đấu không còn ý nghĩa nữa."

Tề Lưu Hành không khỏi nghĩ rằng —— cho nên mấy người muốn những người ở bên ngoài đến tham gia thi đấu để thỏa mãn cảm giác thành tựu? Hành vi tưởng chừng như vô hại nhưng lại có mức độ ngược đãi còn nhiều hơn so với ở ngoài kia.

Ông có từng nghĩ rằng chính vì nhiều người tưởng chừng như vô hại như ông, cho rằng mình không hành hạ người ở bên ngoài lại là kẻ tòng phạm, là nhân tố thúc đẩy khiến nhóm người ở bên ngoài bị xem là trò tiêu khiển hay không?

Đặc biệt, với Tề Lưu Hành, hai tiếng "kiếm thuật" vô cùng thiêng liêng. Cậu luyện kiếm không phải vì thể diện, vì mặt mũi, cũng không phải để tham gia thi đấu, mà là để bảo vệ bạn bè của mình.

NPC này cho cậu luyện kiếm, tham gia thi đấu kiếm thuật chỉ để chiến thắng, để thỏa mãn hư vinh và cảm giác thành tựu.

Từ góc độ này, Tề Lưu Hành cảm thấy mình như bị vũ nhục.

Ngay lúc này, Tề Lưu Hành chợt nghe Alan nói: "Tôi hi vọng cậu có thể xem việc luyện kiếm trở nên ý nghĩa hơn."

Nghe xong, Tề Lưu Hành ngơ ngác.

Ký ức trong một phó bản cũ chợt ùa về. Dưới thác nước trắng xóa, thanh kiếm trong tay cậu còn lóe sáng, trắng hơn cả tuyết.

Tiếng tiêu vang vọng bao trùm lấy kiếm khí sắc bén.

Tề Lưu Hành thu kiếm, ngẩng đầu nhìn lên, tiếng tiêu cũng dừng lại, Kha Vũ Tiêu mỉm cười dịu dàng.

Tề Lưu Hành cười đáp lại, sau đó nói: "Vũ Tiêu, có lẽ anh sẽ cười em nhưng mà ngay từ đầu em luyện kiếm với lí do hơi ngốc nghếch, vì em cảm thấy kiếm khách rất ngầu. Bây giờ em đã biết những hư danh đó chỉ là ảo, em đã tìm được ý nghĩa của việc luyện kiếm rồi ——"

"Em luyện kiếm không phải để thể hiện, mà là để bảo vệ bạn bè của mình!"

Cuối cùng, cậu hỏi Kha Vũ Tiêu: "Vũ Tiêu, vậy anh có tìm được ý nghĩa của việc luyện tiêu chưa?"



"Anh chơi hệ phụ trợ, khi tìm được đồng đội thích hợp thì tức khắc sẽ có ý nghĩa." Kha Vũ Tiêu đáp: "Tiếng tiêu có thể giúp em mạnh hơn, hỗ trợ em bảo vệ đồng đội, đây là ý nghĩa của nó."

Ý của Kha Vũ Tiêu rất đơn giản. Tề Lưu Hành tìm thấy ý nghĩa của việc luyện kiếm, dù đó là ý nghĩa gì đi chăng nữa, Kha Vũ Tiêu cũng sẽ giúp cậu hoàn thành điều đó.

Tiếng tiêu của Kha Vũ Tiêu giúp cho thanh kiếm của Tề Lưu Hành hoàn mĩ hơn.

Tề Lưu Hành đã cảm động một thời gian dài vì lời tâm tình này.

Sau đó, cậu phát hiện ra những lời nói chân thành ấy rốt cuộc chỉ là một âm mưu đã được giăng bẫy sẵn ——

Vì sao lại có người tham gia trò chơi không chọn kĩ năng tấn công hoặc kĩ năng phòng thủ mà lại chọn một kĩ năng không có giá trị tiến công gì, chỉ có giá trị phụ trợ để đối xử tốt với mình như vậy?

Vì người đó muốn lừa mình.

Nhớ lại chuyện vũ, Tề Lưu Hành cảm thấy có chút trống rỗng.

Cậu lại nghe Alan nói: "Cậu chọn thanh kiếm nào?"

Tề Lưu Hành chỉ vào một góc. Đó là thanh kiếm đơn giản nhất, không có hoa văn phức tạp nào, vô cùng giản dị, tự nhiên, không giống với thanh kiếm mà bây giờ cậu đang sử dụng.

Alan tiến lên lấy thanh kiếm đưa cho Tề Lưu Hành, sau đó dẫn cậu ra sân, bắt đầu dạy cậu luyện kiếm.

Khoảng một tiếng sau, Alan rời đi, để Tề Lưu Hành luyện tập một mình.

Ba tiếng sau, Alan quay lại kiểm tra kết quả luyện tập của Tề Lưu Hành.

Thấy Tề Lưu Hành vẫn cầm kiếm chém một khối vuông giả lập, Alan không quấy rầy ngay, chỉ đứng một bên chờ đợi, bảo cậu tiếp tục luyện tập.

Có lẽ khá nhàm chán nên Alan lấy thiết bị điện tử ra xem gì đó.

Tề Lưu Hành lơ đãng liếc mắt nhìn qua, trông thấy một album điện tử có chế độ ba chiều.

Xem ra Alan đang ngắm ảnh gia đình cũ.

Người trên ảnh có lẽ là cha mẹ Alan, cũng có thể là ông nội, bà nội của Alan.

Điều khiến Tề Lưu Hành cảm thấy kì dị chính là —— những người trong những tấm ảnh kia đều mặc trang phục phi hành gia. Thậm chí trên đầu họ cũng đội một chiếc mũ có kính tương tự.

Sau lưng họ là một kiến trúc khổng lồ, Tề Lưu Hành không thể nhìn thấy rõ toàn cảnh, chỉ có thể mơ hồ nhận ra đó là một góc của một con thuyền.

Những người trong ảnh chụp có vẻ ngoài tinh xảo, da thịt trắng nõn, ngay cả đàn ông cũng có vẻ đẹp trung tính, quả thực dễ dàng nhận ra họ là người của Cẩm tộc.

—— Vậy tình huống hiện tại là như thế nào? Chẳng lẽ Cẩm tộc là người ngoài hành tinh?

Hành tinh này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tề Lưu Hành chưa kịp nghĩ rõ, Alan đã ngẩng đầu nhìn qua đây, cậu liền dời mắt, tiếp tục chăm chỉ luyện kiếm, bộ dạng ngoan ngoãn không quan tâm đến bất kì điều gì.

Trong lòng cậu lại cảm thấy vô cùng kì quái. NPC này như thể đang tự cung cấp đáp án cho cậu vậy.

Là vì phó bản đã đến giai đoạn tiếp theo, trò chơi không còn muốn kiểm tra chỉ số thông minh của người chơi nữa mà quan sát những phương diện còn lại, cho nên giảm bớt độ khó, hay là... việc đưa manh mối trực tiếp như thế này thực chất là một cái bẫy?



Bây giờ, Tề Lưu Hành không còn dễ dàng tin tưởng một ai.

...

Bên kia.

Bạch Trụ đi theo cô gái nhỏ ra ngoài cửa, phát hiện cô bé không phải đến đây mua hàng một mình mà có cha mẹ luôn giám sát ở phía sau.

Khi thấy cô bé dẫn Bạch Trụ đến, trong mắt họ có tia khích lệ và tán thưởng.

Thông qua bục dịch chuyển, Bạch Trụ theo gia đình họ vào trong nhà.

Cha mẹ của cô bé lịch sự rót cho y một ly trà, mời y ngồi xuống, người mẹ nói: "Chúng tôi mời cậu đến đây là vì thời gian sắp tới chúng tôi sẽ khá bận rộn, hi vọng cậu có thể chăm sóc cho nó. Người máy sẽ phụ trách giúp nó học tập, cậu không cần lo về vấn đề này, cậu có thẻ chăm sóc sinh hoạt hằng ngày, nấu cơm nấu nước cho nó là được."

Nói xong, có một người máy đi đến, mang đồng phục lao động cho hai vợ chồng. Hai người họ nhận lấy quần áo rồi đứng lên, mặc vào.

Bạch Trụ chú ý thấy dòng chữ trên bộ đồng phục —— "Nhà máy chỉnh lí gien Cẩm Ái".

Có lẽ hai người này làm công việc chỉnh lí gien. Nhưng họ chỉnh lí gien gì? Họ phụ trách nâng cao mã gien của người ở bên ngoài hay là họ chỉnh lí lại mã gien của Cẩm tộc?

Ngoài ra, vì sao họ không cho người máy chăm sóc sinh hoạt của con gái mình hàng ngày mà lại tìm một con người thấp kém ở bên ngoài làm việc này?

Hai vợ chồng này không cung cấp manh mối trực tiếp như Alan, họ đứng dậy rồi rời đi ngay.

Khôi Na đã cung cấp đầy đủ thông tin, mức độ thuần hóa của những người bên ngoài cho bên mua, trong nhà cũng có máy theo dõi tự động và nhóm người máy đã được cài sẵn mệnh lệnh chủ nhân, vì vậy hai vợ chồng an tâm để con gái ở nhà một mình với Bạch Trụ.

Nếu hai vợ chồng không cung cấp đáp án thì đáp án sẽ nằm trên người của cô con gái.

Bạch Trụ nhìn cô bé, hỏi: "Cô có yêu cầu tôi làm gì không?"

Cô bé đang đứng trên cầu thang, khi nghe thấy câu hỏi của Bạch Trụ thì mỉm cười.

Ánh sáng chiếu trên làn da trắng nõn gần như trong suốt.

Sau khi cha mẹ rời đi, cô bé tự lấy son thoa lên môi. Màu đỏ tươi tương phản với làn da trắng càng thêm nổi bật, khiến cho cô bé càng thêm kinh diễm nhưng đồng thời cũng mang đến cảm giác lạnh lẽo.

Ánh mắt lóe lên tia tà tính, cô bé hỏi Bạch Trụ: "Ngươi có biết ta có một người chị gái không?"

Bạch Trụ lắc đầu.

Cô bé cười nói: "Khi còn nhỏ ta luôn đi theo ông nội, gần đây mới về đây sống. Còn chị của ta, chị ấy luôn đi theo cha mẹ, nhưng cha mẹ không có thời gian chăm sóc chị ấy nên chị ấy được người máy nuôi lớn."

"Sau đó người máy bị hư hỏng nặng. Ngươi biết vì sao không? Vì nó bị chị ấy ngược đãi. Cha mẹ ta cảm thấy... Chị ấy không được thứ có sinh mệnh nuôi lớn nên không hiểu giá trị của mạng sống, không biết tôn trọng mạng sống."

"Bây giờ cha mẹ ta cho rằng người máy không hợp làm bạn với trẻ con mà đó phải là một con người. Cho nên họ chọn ngươi làm bảo mẫu cho ta. Nhưng mà..."

Cô bé nghiêng đầu, nói: "Nhưng các ngươi là chủng loài hạ đẳng, chỉ xứng nằm dưới chân bọn ta mà sống. Làm gì có chuyện làm bạn. Các ngươi đã được thuần hóa ngoan ngoãn như vậy... chắc chẳng khác gì người máy đúng không?"

"Hay chúng ta thử xem?"

Nói xong, cô bé đưa ra mệnh lệnh cho Bạch Trụ: "Ngươi lấy con dao trong phòng bếp ra đây, sau đó tự chặt đứt ngón tay của mình. Được không? Ha ha ha..."