Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 223: Miền đất hứa (17)



Edit: cơm trắng chan cà phê

Khôi Na thông báo rằng sẽ có hai người Cẩm tộc đến để dẫn 12 người không vượt qua bài kiểm tra đi. Họ sẽ xóa bỏ kí ức của 12 người này về Miền đất hứa.

12 người này khóc đến khản cổ, nhưng dù họ có cầu xin đến mức nào, Khôi Na luôn hờ hững nhìn.

Những người còn lại không mảy may phản ứng gì.

Đã ở đây một thời gian, suy nghĩ "không được kết giao bạn bè" đã ăn sâu vào tiềm thức của họ, họ đã không còn những cảm xúc như đồng cảm, thương xót, họ không xem 12 người kia là đồng loại của mình nữa.

12 người kia không thể cầu xin Khôi Na, vì vậy họ van xin những người ở bên ngoài khác ——

"Tôi thật sự trung thành với Cẩm tộc, là do tôi ngu ngốc... Tôi, tôi ngu ngốc, tôi không thể nhớ được nhiều thứ thôi. Nhưng xin đừng đuổi tôi đi!"

"Tôi cũng vậy. Tôi chỉ không biết đọc chữ. Nhưng tôi chắc chắn trung thành với Cẩm tộc!"

"Cầu xin cậu giúp tôi, cho tôi ở lại đây đi! Sau này tôi sẽ chia một nửa tiền lương cho cậu được không?"

...

Nhưng nhóm người ở bên ngoài vẫn không có phản ứng gì, thậm chí có người còn nói: "Chỉ trách các người không chịu nỗ lực thôi."

"Không, tôi cảm thấy không phải vì mấy người ngu ngốc, mà là vì các người chưa thật sự khát khao ở lại đây!"

"Ngay cả khi ngủ tôi vẫn còn học quy tắc!"

...

"Dừng lại. Cẩm tộc không thích ồn ào. Sau này tôi chưa cho phép nói thì các người không được nói chuyện, rõ chưa?" Khôi Na lạnh lùng lên tiếng.

Quá trình tẩy não của Cẩm tộc đối với người ở bên ngoài đã thành công.

Bây giờ cô ả không cần dùng thái độ hòa nhã, dịu dàng an ủi mọi người nữa.

Khôi Na vừa dứt lời, tất cả những người ở bên ngoài liền quỳ xuống: "Chúng tôi đã biết! Xin lỗi, sau này chúng tôi sẽ không tái phạm nữa!"

Nhóm Chu Khiêm cũng phải quỳ gối để ngụy trang.

Nhìn lướt qua mọi người, Chu Khiêm nghĩ thầm ——

Theo lý thuyết, quá trình tẩy não cần một thời gian dài. Các bước tẩy não của Cẩm tộc rất đúng quy trình. Nhưng nhìn hiệu quả có thể thấy rằng tốc độ thuần hóa quả thực nhanh hơn dự kiến, có lẽ nhờ những tiết học thiền.

Chỉ có tiết học đó Cẩm tộc không cho phép người ở bên ngoài làm giáo viên.

Đó không chỉ là một lớp học thiền định mà còn là một quá trình thôi miên dài hạn.

Còn về ảnh hưởng của thôi miên...

Chu Khiêm nhìn xương Thần trong túi hành lí của mình, khóe mắt hơi cong lên.

Ngay lập tức, 12 người bị hai thủ hạ của Khôi Na dẫn đi.

Mọi thứ đều diễn ra trơn tru, không có vấn đề gì.

Nhưng nhóm người Cẩm tộc lại không hề hay biết Chu Khiêm đã ngưng đọng thời gian, lén lút là một việc.

...

12 người rời khỏi chung cư hình vỏ trứng. Sau khi đi khoảng 2km, họ được dẫn vào một căn phòng trống trải.

Hai thủ hạ của Khôi Na đều là nam, trong đó một người tên là Ước Lai, một người tên Ôn Ân. Họ vẫn còn trẻ, có dung mạo diễm lệ chỉ thuộc về Cẩm tộc cùng làn da trắng nõn, mịn màng.

Ngoài ra họ còn có một đặc điểm khác đó là vẻ ngoài trung tính. Nếu có thêm một bộ tóc dài, trông cả hai chẳng khác gì một mĩ nhân.

Hầu như cả nam lẫn nữ của Cẩm tộc đều có vẻ đẹp nổi bật.

Có một người đánh bạo giơ tay, khi Ước Lai gật đầu cho phép nói chuyện thì người đàn ông nói: "Xin hỏi, ngài muốn xóa kí ức của chúng tôi ở đây? Sau khi mất kí ức, chúng tôi sẽ phải làm gì?"

"Các người chỉ bị xóa những kí ức liên quan đến những gì được học ở đây và cổng vào Miền đất hứa. Còn mỗi ngày được ăn gì, nơi ở như thế nào, các người sẽ không quên. Những người quen biết trong tiềm thức của các người cũng sẽ không biến mất."

Nói xong, Ước Lai chợt hỏi: "Vậy ngươi cảm thấy sau khi rời khỏi đây, ngươi còn có thể thích ứng với cuộc sống bên ngoài hay không?"

Từ giàu về nghèo.

Sau khi sống ở thiên đường, liệu họ có thể quay về cuộc sống bình thường được không?

Câu hỏi của Ước Lai khiến cho 12 người biến sắc.



Họ không thể thích ứng với cuộc sống trước đây.

Họ không thể sống nổi một ngày nếu bị đuổi ra ngoài.

Trong lòng họ chợt nảy sinh một suy nghĩ... dứt khoát chết ở nơi này.

"Cẩm tộc luôn thương xót cho chúng sinh. Nghĩ đến tình cảnh thống khổ của các người, so với các người, Cẩm tộc còn đau xót hơn. Vì các ngươi chỉ đau xót cho chính mình, cảm giác đau khổ của mỗi người cũng có giới hạn. Nhưng để ta lấy ví dụ, ta đau xót cho mỗi người các ngươi, như vậy sự đau khổ đó lại được tăng thêm... khoảng 12 lần."

Ước Lai nói: "Thật ra ta có một cách giúp các ngươi xóa bỏ sự đau khổ này. Rất đơn giản —— chết, và mọi thứ sẽ kết thúc."

"Cẩm tộc có một kĩ thuật gây tử vong mà không đau đớn. Nếu các ngươi bằng lòng, ta có thể giúp. Chỉ trong một phần vạn giây, mọi thứ sẽ chấm dứt."

Nhưng không một ai bằng lòng với kiến nghị của Ước Lai.

Họ không phải người mắc bệnh trầm cảm. Họ vẫn có bản năng muốn sống.

"Ngôi nhà này có trang bị mô phỏng tiên tiến nhất, à đúng rồi... Ôn Ân ——" Ước Lai nhìn người bạn bên cạnh mình: "Tới đây, đưa vòng tay cho họ đi."

Ôn Ân nhíu mày, nhưng vì cúi thấp đầu nên mái tóc đã che giấu đi biểu cảm của hắn.

Sau đó Ôn Ân lấy 12 vòng tay ra, chia đều cho 12 người.

Những vòng tay này rất độc đáo, nó có thể thay đổi tùy theo độ lớn cổ tay của mỗi người. Kỳ quái nhất là trên bề mặt của vòng tay có một cái nút màu đỏ, không biết có tác dụng gì.

Ước Lai nói: "Vì muốn chăm sóc tốt cho mọi người, Cẩm tộc mới nghĩ ra cách này. Cẩm tộc vì mọi người mà đã dụng tâm không ít..."

"Để tôi giải thích. Trong căn phòng này có một thiết bị mô phỏng với thế giới bên ngoài. Các người có thể thông qua nó trải nghiệm lại cuộc sống ở bên ngoài."

Tạm dừng một chút, Ước Lai nhếch miệng: "Nếu thật sự cho các người rời khỏi đây ngay, các người không chịu nổi mà tự sát, vậy thì đau lòng biết bao. Cắt cổ, cắt cổ tay, nhảy sông, hoặc đói đến chết, cách nào cũng vô cùng tàn nhẫn, trước khi chết, các người sẽ rất thống khổ..."

"Tưởng tượng đến điều này... Cẩm tộc cũng vô cùng đau xót, thậm chí rơi cả nước mắt."

"Nhưng nếu các người không thể chống chịu được trong không gian mô phỏng... vậy thì các người có thể nhấn nút màu đỏ. Các người sẽ chết đi trước khi trải nghiệm sự thống khổ ở bên ngoài."

"Cẩm tộc thương xót cho các người, cho nên chúng tôi đã đưa cho các người sự lựa chọn."

"Các người muốn dũng cảm chết đi, hay là muốn quay về cuộc sống bất hạnh ở bên ngoài, cứ tùy ý."

Nói xong, Ước Lai bảo Ôn Ân rời khỏi căn phòng.

Không bao lâu sau, trong phòng vang lên tiếng khóc lớn.

"Có lẽ nhìn thấy cảnh tượng dã thú ăn thịt người đi cùng."

Ước Lai nhàn nhạt nói.

Ôn Ân không nói gì, chỉ lấy một màn hình mỏng nhìn.

Trong màn hình trên lòng bàn tay của hắn chợt xuất hiện một video dạng 3D có người, sô pha, rượu thịt trên bàn...

Đây là những người Cẩm tộc đang quan sát tình huống của 12 người trong phòng mô phỏng.

"Chậc, đám người này đúng là chủng loại hạ đẳng! Sao mà ngu ngốc thế không biết? Họ có thể hỏi một câu —— Nếu Cẩm tộc lợi hại như vậy vì sao không dứt khoát xóa sạch hết kí ức liên quan đến Miền đất hứa đi?"

"Ha ha ha, không có so sánh sẽ không có đau thương, hoàn toàn quên đi cuộc sống xa hoa ở đây thì họ có thể sống bình thường như trước rồi. Vậy mà họ lại không biết?"

"Đầu óc của họ chẳng thay đổi gì!"

"Như thế này không thú vị chút nào, nên chọn vài người thông minh trong nhóm tiếp theo đi. Cùng lắm thì tăng thêm thời gian thuần hóa là được. Nếu không thì nhà, chán lắm."

"Cách này có lẽ nhóm của Khôi Na sẽ không đồng ý đâu, quá mạo hiểm, còn tăng thêm chi phí nữa. Như bây giờ cũng vui mà! Nhìn kì, có phải trông họ như mấy con thú chạy loanh quanh trong lòng bàn tay chúng ta không? Tìm một người thông minh cũng mệt mỏi lắm. Chẳng phải chúng ta chỉ cần tiêu khiển thôi sao!"

"Tôi cảm thấy anh lo nhiều quá. Ở bên ngoài làm gì có ai thông minh? Tất cả đều là những con người hạ đẳng thấp kém. Không đúng... Là dê hai chân!"

"Được rồi, được rồi, đừng nói chuyện nữa, mau mau đặt cược đi! Mọi người đoán xem trong 12 tên này ai là người sống lâu nhất? Lần trước mọi người đều thua tôi!"

"Lần trước thua thì lần này thắng! Chậc... lần này cho đám người này ăn nhiều thức ăn ngon, điều chỉnh cả tốc độ thời gian, mức độ khó tăng lên... Tôi cược lớn, trong vòng 5 tiếng, toàn bộ sẽ tự sát!"

"5 tiếng mà cũng là chơi lớn hả? Tôi cược 1 tiếng."

"Đm chơi lớn thế?"

"John là thần bài của chúng ta mà, mẹ nó, tôi theo, tôi cũng cược 1 tiếng!"

...

"Được rồi được rồi, người đầu tiên sẽ chết sau bao lâu?"

"Tôi cược 10 phút! Chủng tộc thấp kém này chỉ có thể chịu đựng được 10 phút thôi!"



Tiếng đồng hồ đếm ngược "tích tắc" vang lên.

Màn hình trong tay Ước Lai chợt xuất hiện thông báo.

Hắn cười nói: "Chậc, nhanh thế đã có người chết... Ha ha, 10 phút cũng không chống đỡ được."

Hắn hứng thú liếc mắt nhìn màn hình của Ôn Ân bên cạnh: "Ôn Ân, cậu đánh cược tất cả chúng chết hết trong bao lâu?"

"Tôi, tôi không biết, cứ lấy số giờ trung bình đi, tôi đoán là 3 tiếng." Ôn Ân cười nói.

"Ha ha ha, tôi cũng cược, cược một tháng tiền lương, chơi không?" Ước Lai đề nghị: "Tôi cược 2 tiếng! Xem thử ai có thời gian đúng gần hơn."

Ôn Ân khéo léo đưa đẩy vài câu, không thể từ chối được nên đành chấp nhận.

Ước Lai nói tiếp: "Này, cậu giúp tôi đi lấy rượu đi."

Ôn Ân cảnh giác nhìn: "Cậu điên rồi hả? Chúng ta không thể uống rượu ở đây được. Nếu bị những người mới đến chưa thuần hóa nhìn thấy..."

Ước Lai nhún vai: "Bây giờ còn người nào chưa bị thuần hóa nữa? Nếu vượt qua bài kiểm tra thì đã bị tẩy não hết rồi. Chúng đã học tiết thiền nhiều ngày. Và chưa có nhóm người mới đến vào mà."

"Hơn nữa, cho dù có bị phát hiện, với quyền hạn của tôi và cậu có thể trực tiếp lấy trộm kẻ đó đem đi bán. Bán được không ít tiền đâu."

Ôn Ân thở dài một hơi: "Vậy cậu canh đi. Tôi đi. Sau này cậu nhớ cẩn thận một chút."

Ước Lai phất tay: "Yên tâm đi Ôn Ân. Tôi là người rất cẩn thận, không kéo cậu xuống nước đâu! Cậu đi đi, tôi chắc chắn sẽ sửa lại máy theo dõi trên đường đi cho cậu."

Ôn Ân rời đi.

Lần trước hai người đi bộ cùng nhau, Ước Lai đã lén giấu một ít rượu ở bên bờ sông.

Sau khi đi đến bờ sông, Ôn Ân đào hai chai rượu ra, hắn lấy một chai, còn một chai khác thì mở nắp, đổ hết rượu xuống nước.

Ôn Ân xé một tờ giấy, lấy bút viết ba câu.

Ba câu đều cùng một nội dung như để nhấn mạnh ——

"Đừng bao giờ đến Miền đất hứa."

"Đừng bao giờ đến Miền đất hứa!"

"Đừng bao giờ đến Miền đất hứa!!!"

Viết xong, Ôn Ân gấp tờ giấy, bỏ vào trong chai rượu trong suốt, dùng nắp bịt kín lại, thả chai rượu xuống nước, để nó trôi khỏi Miền đất hứa.

—— Mong rằng có người nhận được lời cảnh báo của mình.

...

Bên kia. Chu Khiêm được dẫn đến văn phòng giáo viên.

Giáo viên mà anh thay thế có tên Vu Hải. Bây giờ Vu Hải đang bàn giao công việc cho Chu Khiêm, gương mặt tràn đầy hồ hởi, có lẽ vì biết mình có cơ hội đi lên núi.

Khi có thể lên núi, cơ hội được tiếp xúc với Cẩm tộc vĩ đại càng gần thêm một chút.

Sau khi bàn giao công việc xong thì đến giờ ăn trưa.

Họ không cần đi đến nhà ăn. Nhà ăn là nơi tiếp đón nhóm người mới tiếp theo.

Họ có đầu bếp chuyên biệt nấu ăn cho giáo viên.

Mở hộp thức ăn, Chu Khiêm thấy trong khẩu phần ăn của mình không có thịt, chỉ có rau trộn cà chua, bắp cải luộc, không có một chút dầu mỡ.

Lúc trước A Mã từng nói từ bỏ bản năng ăn uống là một quá trình lâu dài, sẽ không bị ngừng lại ngay lập tức như thế này.

Chu Khiêm nhận ra có vấn đề, anh nhìn Vu Hải, thấy thức ăn của đối phương cũng không khác gì mình, cho nên anh lơ đãng hỏi: "Thầy Vu, ngày đầu tiên đến đây thầy cũng ăn chay à?"

"Không có." Vu Hải cười cười: "Ba ngày trước tôi mới bắt đầu ăn chay. Thật ra khi đó tôi vẫn chưa thích nghi ngay, nhưng Cẩm tộc đối xử với tôi rất tốt. Để được giống như họ, tôi có thể làm mọi thứ. Cậu thấy không, bây giờ tôi đã có thể ăn chay một cách hạnh phúc!"

"Ngay ngày đầu tiên thầy không cần ăn chay?" Chu Khiêm hỏi lại.

"Không." Vu Hải nói: "Ngày đầu tiên tôi được ăn ớt xanh xào trứng, cà chua xào trứng, so với cậu thì có nhiều trứng hơn."

Chu Khiêm hòa nhã cười, không nói thêm gì.

Trong không gian ý thức, anh gọi Bạch Trụ: "Anh Trụ, anh có thể liên lạc với Ẩn Đao, nhờ anh ấy nhắc nhở Tiểu Vĩ một chút, đừng ăn chay ngay."