Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 219: Miền đất hứa (13)



Edit: cơm trắng chan cà phê

Lỗ tai bấm của Khôi Na chợt trở thành một manh mối quan trọng. Đặc biệt khi liên kết manh mối này với hai người chơi nữ tử vong trong nhà vệ sinh.

Ân Tửu Tửu đã miêu tả cụ thể về tình huống của họ —— Phản chiếu qua mặt gương, cô đã quan sát một người chơi nữ rất lâu. Người chơi đó đang sửa soạn lại bề ngoài của mình, dù không trang điểm nhưng nhan sắc lại vô cùng nổi bật.

Khi đó Ân Tửu Tửu có một nghi hoặc rằng một cô gái xinh đẹp thích soi gương như vậy theo lý thuyết sẽ khá thích trang điểm, đeo một vài món trang sức. Nhưng vì sao người chơi này lại không trang điểm?

Ân Tửu Tửu cũng chú ý đến hai bên tai của người chơi này. Hai lỗ tai bấm đã có phần thu nhỏ lại.

Có vẻ lúc trước người chơi này có đeo hoa tai, sau đó đã gỡ xuống.

Sau khi tham gia tiết học, người chơi đã biết họ không được quan tâm, chú trọng đến vẻ bề ngoài, cho nên có thể lí giải vì sao người chơi nữ lại không trang điểm, đeo trang sức.

Nhưng bây giờ Khôi Na lại bấm lỗ tai, hơn nữa không có dấu hiệu lỗ tai bị bít lại, chứng tỏ Khôi Na là người thường xuyên đeo hoa tai.

Khi Khôi Na bước lên đài dịch chuyển, trước khi xuất hiện trước mặt "người ở bên ngoài" sẽ gỡ trang sức xuống, xõa tóc để che hai bên tai, xây dựng một vẻ ngoài không son phấn.

—— Một người Cẩm tộc như Khôi Na vẫn luôn chăm chút cho nhan sắc của mình sau lưng những người ở bên ngoài.

Nghĩ đến đây, Chu Khiêm hỏi Bạch Trụ thông qua không gian ý thức: "Anh Trụ, hôm nay lúc Khôi Na đến lớp, anh có sử dụng kĩ năng quan sát cô ta làm gì trong một tiếng qua không? Anh có thấy cô ta gỡ hoa tai hay trang sức gì xuống không?"

"Anh có nhìn. Nhưng chỉ nhìn vài lần thì không sử dụng kĩ năng nữa." Bạch Trụ đáp.

Bạch Trụ nhàn nhạt đáp, giọng điệu đều đều không gợn sóng, Chu Khiêm lại nhận ra điểm khác thường, anh làm như không biết gì mà hỏi: "Vì sao chỉ nhìn vài lần?"

Im lặng một lát, anh hỏi tiếp: "Anh nhìn thấy cô ta lúc đang tắm? À khoan ——"

Chu Khiêm tiếp tục nói: "Anh quan sát hình ảnh trong một giờ thông qua góc nhìn của Khôi Na. Nếu khi cô ta đang tắm thì vậy anh cũng không nhìn thấy gì hết, không cần lo. Trừ khi..."

"Trừ khi cô ta không tắm một mình. Có phải cô ta tắm ở nhà tắm công cộng không? Chà, anh Trụ, anh nói rõ hơn một chút đi ——"

Chu Khiêm ra vẻ nghiêm túc nói: "Anh nhìn lén bao nhiêu cô gái đang tắm vậy?"

Bạch Trụ: "..."

Chu Khiêm: "Chẳng trách đến bây giờ anh mới nói cho em biết. Ra là phạm sai lầm."

Bạch Trụ hỏi: "Khoan định tội anh, em không muốn nghe anh giải thích một chút sao?"

Chu Khiêm cười: "Vậy anh giải thích cho rõ đi."

Chiều, khi nhìn thấy Khôi Na đến phòng huấn luyện thể chất, Bạch Trụ đã sử dụng kĩ năng của mình, tìm thấy kí ức của Côi Na trong vòng 1 giờ qua. Với góc nhìn của Khôi Na, y nhìn thấy xung quanh Khôi Na có rất nhiều hơi nước.

Đó là một bồn tắm nước nóng rất lớn, được phân chia thành các khu nhỏ khác như bằng những viên đá kì quái. Bây giờ, Khôi Na đang ngâm mình trong một bồn nhỏ.

Vì lấy góc nhìn của Khôi Na, Bạch Trụ không thể quan sát được hai bên tai cô ta, cũng không kiểm tra được trên người cô ta có món trang sức nào khác hay không mà chỉ có thể quan sát bồn tắm này.

Người ở trong bồn tắm không nhiều, chỉ có hai người đang tắm cách Khôi Na khá xa.

Họ đều đưa lưng về phía Khôi Na, hơn nữa có hơi nước che đậy, Bạch Trụ khó lòng nhìn thấy rõ đặc điểm của cả hai. Nhưng y vẫn có thể phân biệt được đó là một nam và một nữ.

—— Đây là bồn tắm lớn dành cho cả nam và nữ.



Sau đó, cánh cổng kim loại lớn tự động mở ra, vang vọng tiếng cười đùa của nam và nữ, nhiều người bước vào trong bồn tắm.

Bạch Trụ phát hiện ra nhóm người vừa đến là một người phụ nữ cùng nhiều người đàn ông khác, trông ai cũng xinh đẹp. Họ đều mặc áo tắm trên người, nhưng khi vừa bước xuống bồn tắm, những người đàn ông liền vây quanh người phụ nữ, tình huống dần thay đổi.

Cho nên Bạch Trụ không tiếp tục quan sát nữa.

Nghe đến đây, Chu Khiêm chẹp miệng một tiếng: "Anh Trụ, lần trước anh rõ ràng là... Sao bây giờ lại bảo thủ thế? Nếu em là anh, em sẽ tiếp tục nhìn. Có lẽ sẽ có rất nhiều manh mối đó."

Bạch Trụ: "Anh nhìn đủ nhiều rồi. Sau đó anh tua hình ảnh, thấy rằng trước khi xuống chân núi, Khôi Na luôn ở trong bồn tắm, cho nên anh không sử dụng kĩ năng nữa."

"Chà... Nói cách khác ——" Chu Khiêm nói: "Trước khi Bắc Thời Vũ chết, Khôi Na đã tắm gần như cả 1 tiếng đồng hồ. Nếu đúng nhu em suy đoán lúc trước, cái gọi là "ma quỷ" thực chất là người của Cẩm tộc. Như vậy thì trước khi Khôi Na đến gặp "người ở bên ngoài", cô ta đã ngâm mình tắm suốt một tiếng..."

"Em đang nghĩ ngoài việc tháo trang sức, xõa tóc, tẩy trang, cô ta còn muốn che giấu thêm điều gì nữa?"

Bạch Trụ nói: "À, có. Quan sát tình hình trong bồn tắm, anh nhìn thấy một manh mối —— ở bên bờ bồn tắm, gần cửa ra vào tập trung khá nhiều người phục vụ. Những người phục vụ này có cả nam và nữ, nhan sắc xinh đẹp. Nhưng trông họ không có sức sống, và vẻ đẹp tinh xảo của họ khác với Cẩm tộc, giống như là... do con người tạo ra."

"Những người phục vụ đó cầm sẵn trên tay rất nhiều thức uống sặc sỡ, cũng có rất nhiều thịt nướng."

Bạch Trụ quan sát được khá ít hình ảnh trong trí nhớ của Khôi Na, song quả thực nhiêu đây cũng khá đủ đầy.

Sắp xếp những manh mối khác nhau, họ có thể khẳng định suy đoán của mình rõ ràng hơn.

"Những thức uống đó là cocktail? Nhưng Cẩm tộc không cho người khác uống rượu." Chu Khiêm nói: "Họ cũng từng nói rằng người của Cẩm tộc không ăn thịt."

Ngay từ đầu, rượu đã bị cấm đối với người ở bên ngoài đến đây.

Vào bữa ăn đầu tiên khi đến đây, Ân Tửu Tửu đã khỏi phụ bếp về rượu, ai cũng lắc đầu, bảo rằng ở đây không được uống rượu.

Về phần thịt, họ không cấm người ở bên ngoài ăn, nhưng dần dà phải tập cách buông bỏ bớt, khống chế cơn thèm khát ăn thịt. Theo lời của A Mã, Cẩm tộc hiểu rõ tình cảnh đói khát của người ở bên ngoài nên cho phép họ ăn thịt một thời gian, sau đó yêu cầu họ ham muốn ăn uống.

Qua nhiều ngày tìm hiểu, họ cũng được dạy rằng người của Cẩm tộc không bao giờ ăn thịt, thậm chí, họ còn không ăn bất kì thứ gì.

Theo lời của giáo viên, người của Cẩm tộc chỉ uống một viên thuốc dinh dưỡng đặc chế vào mỗi ngày. Họ không ăn ngũ cốc, cũng không ăn thịt.

Nhưng Bạch Trụ đã tận mắt nhìn thấy những người phục vụ chuẩn bị thịt cho người của Cẩm tộc, thậm chí là cả rượu...

Nếu dựa vào những manh mối của Cao Sơn, anh có thể phỏng đoán ra những điều này, nhưng sau khi nghe lời Bạch Trụ, phỏng đoán đã gần như thành sự thật.

"Vậy là Khôi Na tắm rửa trước khi gặp "người ở bên ngoài" là có mục đích. Có lẽ cô ta đã uống rất nhiều rượu, ăn thịt nướng, nên mùi bị ám trên người rất nồng. Cho nên cô ta đi tắm, vừa được hưởng thụ, lại vừa có thể rửa sạch mùi trên người."

Chu Khiêm nói: "Hoa tai, trang điểm, mùi... Khi gặp "người ở bên ngoài", cô ta gần như xuất hiện với bộ dạng khác."

"Vậy thì chúng ta thảo luận một chút về huống của nhóm người kia. Một người phụ nữ và nhiều người đàn ông, đó là thú cưng mà người phụ nữ nuôi dưỡng hay là người tình mà cô ta dùng tiền mua được?"

"Có chút giống. Nhưng cũng không thể xác định hoàn toàn." Bạch Trụ nói.

"Vậy anh cảm thấy... Liệu có khả năng những người đàn ông đó đều là "người ở bên ngoài" không?" Chu Khiêm nói: "Em vẫn luôn có cảm giác chúng ta là những con vật đang được nuôi trong lồng. Đặc biệt là Bắc Thời Vũ, cô ấy như một con vật được nuôi trong trại gia súc bị ép ăn với khối lượng thức ăn khổng lồ. Những người khác không rõ ràng như vậy... nhưng thật ra cũng không khác gì."

"Bây giờ những người ở đây đều bị xóa bỏ hết giá trị của mình, bị tẩy não để hoàn toàn phục tùng Cẩm tộc. Nếu thêm một thời gian nữa, khi họ hoàn toàn quy phục vào Cẩm tộc, Cẩm tộc đã dạy dỗ thành công thì Cẩm tộc có thể muốn làm gì thì làm với họ, kể cả thỏa mãn nhu cầu kia của mình. "Những người bên ngoài" có nhan sắc sẽ bị Cẩm tộc xem như là thú cưng."

"Anh đồng ý với vế sau của em. Nhưng mà ——" Bạch Trụ nói: "Những người đàn ông đó không giống người ở bên ngoài, có vẻ như đều là người của Cẩm tộc. Người của Cẩm tộc có những đặc trưng khác biệt."

"Ý anh là họ đều rất đẹp, da dẻ vô cùng mịn màng?" Chu Khiêm hỏi: "Cũng đúng. Nếu họ như vậy thì những "người ở bên ngoài" có xinh đẹp đến mấy họ cũng xem là xấu xí."

Bề ngoài của nhóm người chơi không thể dùng làm căn cứ để suy đoán logic của phó bản.



Nhưng khi phân tích trạng thái của NPC thì khác, với những NPC là người ở bên ngoài dù có xinh đẹp đến mấy đi chăng nữa, khi người của Cẩm tộc xuất hiện, họ cũng sẽ trở nên bị lu mờ đi.

Như vậy xét về vẻ bề ngoài, Cẩm tộc quả thực được trời cao ưu ái, có ưu thế về mã gien.

Nếu họ muốn tìm bạn bè, người tình, bạn đời, thú cưng thì e rằng cũng sẽ tìm trong nội bộ cộng đồng, không có hứng thú với người ở bên ngoài.

Cẩm tộc là những người ưu tú, khi chọn những người bên ngoài đến Miền đất hứa lại cố tình chọn những người ngu dốt, những người thông minh không được phép bước vào đây.

Xét từ góc độ này, Cẩm tộc không hề quan tâm đến mã gien về ngoại hình hay là gien về trí thông minh của những người ở bên ngoài.

Bỏ qua yếu tố gien, họ cũng không cần khoa học kĩ thuật của người ở bên ngoài, vì những người này vốn đã đánh mất nền văn mình và tri thức của mình.

Vậy thì Cẩm tộc tốn nhiều sức lực để chỉ dạy cho những người ở bên ngoài với mục đích gì?

—— Có lẽ chỉ có một khả năng đơn giản nhất, bản chất nhất.

Chu Khiêm híp mắt, biểu tình vô cùng nghiêm túc.

Anh nói với Bạch Trụ: "Còn manh mối cuối cùng —— anh nói rằng những người phục vụ kia rất đẹp. Nhưng họ không có sức sống. Liệu có khả năng họ là... người máy không?"

"Rất giống." Bạch Trụ nói: "Nếu họ thật sự là người máy vậy thì chứng tỏ trình độ khoa học kĩ thuật của Cẩm tộc rất tiên tiến. Như vậy họ có thể để cho người máy lao động. Điều này có nghĩa là ——"

Đến đây, hai người đều trăm miệng một lời: "Họ không cần sức lao động."

Không cần mã gien, không cần sức lao động, cũng không cần phục vụ cho nhu cầu tình dục vì Cẩm tộc ghét bỏ diện mạo của người ở bên ngoài...

Vậy thì thứ mà Cẩm tộc muốn ở những người ở bên ngoài là gì, đáp án đã trở nên rõ ràng, sinh động hơn, nhưng cũng khiến cho người khác không rét mà run.

Ở bên cạnh, tuy Cao Sơn không thể nghe được lời của Bạch Trụ nhưng cậu có thể dựa vào lời nói của Chu Khiêm để đưa ra đáp án.

Cậu tức khắc cảm thấy cả người phát run: "Nhưng rõ ràng... rõ ràng tất cả đều là con người."

"Trong mắt Cẩm tộc thì chưa chắc."

Ánh mắt Chu Khiêm lóe lên tia trào phúng, anh khôi phục bộ dạng nghiêm túc: "Chúng ta phải tìm cách kiểm tra mọi thứ càng sớm càng tốt, sau đó tìm ra bước đột phá của phó bản này."

...

Cùng lúc đó. Miền đất hứa, trên đỉnh núi, sâu trong màn sương.

Ánh trăng vằng vặc, soi rọi qua cửa kính.

Có một người vừa tắm rửa xong, bây giờ đang đứng trước gương.

Tùy ý lấy một con dao, người này dùng cách thức nguyên thủy nhất cạo râu của mình.

Bọt trắng tan đi, người này rửa mặt, gương mặt phản chiếu trong gương hiện ra những đường nét tinh tế.

—— Gương mặt của Tạ Hoài.

Một lát sau, gã đi ra khỏi phòng tắm, nghe thấy một thủ hạ ở bên ngoài gọi: "Tộc trưởng."