Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 210: Miền đất hứa (4)



Edit: cơm trắng chan cà phê

Mặt hồ xanh trong không một gợn sóng phản chiếu bầu trời cao vời vợi. Màn sương trắng thấp thoáng bên bờ, khẽ khàng lay động theo nhịp bước của con thuyền.

Con thuyền chầm chậm trôi như xuôi dòng đến chốn bồng lai tiên cảnh.

Người lái thuyền Hồ Lạp Lạp giới thiệu hồ nước này có tên "Cẩm Sắc", trong đó "Cẩm" bắt nguồn từ Cẩm tộc.

Nước là nguồn cội của vạn vật. Những người sống sót đặt tên hồ nước ở Miền đất hứa là "Cẩm" với mong muốn thánh địa sẽ luôn trường tồn, thịnh vượng.

Khoảng 15 phút sau, nhóm Chu Khiêm đến bờ bên kia.

Trên bờ là một rừng cây rậm rạp, băng qua rừng cây sẽ đến một chân núi.

Ở nơi này có nhiều công trình kiến trúc hiện đại, trong đó có nhiều chung cư hình như vỏ trứng. Ngoài ra còn có cả nhà cao tầng nghiêng nghiêng, có kiến trúc như là một mặt gương phản chiếu bầu trời xanh, trông xa vô cùng choáng ngợp với những đặc trưng hiện đại, tiên tiến của khoa học công nghệ cao.

Đứng dưới chân núi nhìn lên cao, họ lại thấy ở đó có một dải nước ngăn cách mơ hồ. Khung cảnh như ngụ ý rằng dù người chơi đã đặt chân đến nơi đây nhưng vẫn chưa thể tìm thấy được Miền đất hứa khuất lấp sau mây mù.

Nhóm Chu Khiêm bước lên bờ, được dẫn đến kiến trúc có hình vỏ trứng. Sáu người đều chọn sáu phòng có phong cách khác nhau, và sáu căn phòng này đều nằm trong tòa kiến trúc kia.

Như vậy sự sắp xếp nơi ở không phải là ngẫu nhiên.

Đi vào đại sảnh tầng một của tòa nhà, họ nhìn thấy có rất nhiều nhân viên đi lại ở quầy tiếp tân, chẳng khác gì trong khách sạn. Thiết kế trưng bày bên trong đầy ý nghĩa, một số đồ trang trí đẹp mắt tương tự như hình dạng của đèn mỏ muối được treo lơ lửng trong không trung, phá vỡ quy luật của lực hút trái đất, chỉ lướt mắt nhìn qua cũng khó lòng biết được vì sao có thể làm được như vậy.

Ngoài ra, thang máy ở đây cũng rất đặc biệt. Cách quầy tiếp tân khoảng 100 mét có hai bục cao, sau khi người dùng đứng trên bục, giữa không trung liền xuất hiện một dãy số, dùng tay chạm vào con số, chọn cửa vào thì có thể trực tiếp xuất hiện ngay căn phòng mình muốn; nếu có thẻ ra vào thì có thể dùng thẻ trực tiếp dịch chuyển vào trong phòng.

Đây quả là một thiết bị dịch chuyển tiên tiến, cao cấp.

Người chơi đến quầy tiếp tân lấy thẻ phòng, phòng của Chu Khiêm ở tầng 5, Bạch Trụ ở tầng 6, hai người cách nhau cũng không quá xa.

Nhưng dù vậy, sáu người chơi đều đã bị chia tách ở trong tòa nhà này.

Cất thẻ phòng, Chu Khiêm bất động thanh sắc.

Một lát sau, một nữ nhân viên giúp đỡ mọi người sử dụng "thang máy" bước xuống từ chiếc bục.

Nữ nhân viên tên là Ngải Lợi, cô có mái tóc xoăn vàng, đôi mắt màu xanh trong chẳng khác gì mặt hồ Cẩm Sắc.

Ngải Lợi có khí chất dịu dàng, vừa gặp mặt đã có cảm giác thân quen.

Đi đến trước mặt nhóm người chơi, Ngải Lợi nói: "Có phải các bạn đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc khi vừa bước vào đây không? Khi tôi vừa đến đây, tôi cũng như vậy! Không, có khi tôi còn kích động, kinh ngạc hơn các bạn nhiều!"

"Trước khi đến Miền đất hứa, tôi và tộc nhân của mình đã phải ăn vỏ cây suốt 2 tháng... Đôi khi có người bắt được thú vật nào đó nhưng không phải ai cũng có tư cách đi săn, chúng tôi phải tranh giành đến mức ngươi chết ta sống mới có được tư cách đi săn thú."

Chu Khiêm nhạy bén nắm bắt được thông tin, hỏi: "Chuyện đó rất nguy hiểm?"

"Chứ sao nào? Người chiến thắng cuộc thi thì chồng chất vết thương, phải mang một thân bệnh tật đi săn, chẳng khác gì đi tìm chết... Làm gì còn có thịt cho chúng tôi ăn? Tôi lớn đến như thế này mà chỉ mới được ăn thịt 2 lần! Khi đến đây thì tôi mới biết tôi có thể ăn thịt mỗi ngày! Không, không chỉ không thiếu thịt ăn đâu... Tôi khó lòng tưởng tượng nổi mọi thứ ở đây!"

"Vậy trực ở quầy tiếp tân hoặc làm phục vụ kia đều là công việc cho cô sao?" Chu Khiêm hỏi.

"Đúng vậy." Ngải Lợi niềm nở đáp: "Thật ra có rất nhiều việc Cẩm tộc có thể dùng người máy để vận hành. Họ chỉ không muốn chúng tôi nhàm chán mà thôi. Họ nói rằng người sống trên đời thì phải biết lao động, tìm cơ hội để khẳng định giá trị của mình."

"Cho nên tôi nghĩ rằng... Họ đã cho tôi nhiều thứ như thế thì tôi cũng phải đền ơn đáp nghĩa cho họ!"



Chu Khiêm suy nghĩ một chút, hỏi: "Tổ tiên của chúng tôi có nền văn minh và kĩ thuật của riêng mình, nhưng sau khi họ qua đời thì nền văn minh ấy cũng tuột dốc... Cô hẳn là cũng giống chúng tôi đúng không? Nhưng nếu cô không biết gì cả thì sao bây giờ lại có thể làm những công việc này được?"

"Họ sẽ dạy cho chúng ta." Ngải Lợi tự nhiên đáp: "Chung cư này đều là những người may mắn sống sót mà Cẩm tộc tìm được trên thế giới. Mọi người ở đây sẽ cùng nhau học tập và kiểm tra. Cẩm tộc sẽ sắp xếp những công việc phù hợp cho mỗi người. À, đúng rồi, đến lúc đó, tôi sẽ giới thiệu mọi người cùng nhau làm quen!"

Chu Khiêm đầy tò mò chỉ tay về phía đèn trùm lơ lửng giữa không trung cách đó không xa, hỏi: "Cái đó là gì vậy? Có đủ màu sắc, thật đẹp. Và vì sao nó lại không rơi xuống đất thế?"

"Muốn nó rơi xuống cũng được thôi. Cậu chờ một chút."

Ngải Lợi nói xong liền lấy một chiếc điều khiển nhỏ bằng một bàn tay, bề dày còn mỏng hơn cả một tờ bìa cứng, cô nhấn vài nút.

Sau đó, đèn chùm trên đầu Chu Khiêm tắt ánh sáng, hạ xuống mặt đất.

Chu Khiêm lại hỏi: "Nhưng cô chưa giải thích vấn đề của tôi."

"Tôi giải thích rồi đó. Cậu không hiểu chỗ nào?" Ngải Lợi kinh ngạc hỏi.

Chu Khiêm hỏi về nguyên lý vận hành của đèn chùm, ví dụ nó được lắp ráp bằng những linh kiện gì, đã chịu tác dụng lực gì mới có thể lơ lửng giữa không trung như vậy.

Nhưng Ngải Lợi lại hỏi một đằng trả lời một nẻo. Câu trả lời của cô chỉ dừng ở mặt thao tác.

Có người đã dạy cho cô biết nhấn nút này có thể bật đèn, tắt đèn, cô chỉ học cách thao tác điều khiển, không hiểu vì sao nó lại hoạt động.

Chuyện này vốn không có gì lạ. Trong thế giới hiện thục, con người đều sử dụng internet hằng ngày nhưng có rất nhiều người cũng không rõ nguyên tắc vận hành của internet, và điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc sử dụng internet.

Nhưng vấn đề của Ngải Lợi nằm ở chỗ cô không hiểu câu hỏi của Chu Khiêm.

Giao diện hệ thống liên tục hiện lên tin nhắn của đồng đội ——

Hà Tiểu Vĩ: 【 Cô ấy còn ngốc hơn tôi! Tôi nói thật đó! 】

Tề Lưu Hành: 【 Tuy cô ấy rất lịch sự, luôn mỉm cười, nhưng không biết vì sao tôi thấy khá khó chịu 】

Ân Tửu Tửu: 【 Chính xác. Tôi cứ thấy cô ấy quái quái 】

...

Liếc mắt đọc nhanh tin nhắn, Chu Khiêm lại nhìn Ngải Lợi, suy tư gật gật đầu, chợt hỏi: "Vậy bây giờ cô có thấy vui vẻ, hạnh phúc không?"

"Đương nhiên là vui rồi." Ngải Lợi đáp: "Tôi sẽ chăm sóc các bạn tận tình, cũng như chăm sóc cho mọi người! Như vậy thì... tôi đã hoàn thành nhiệm vụ mà Cẩm tộc giao cho tôi. Với tôi, hoàn thành nhiệm vụ chính là hạnh phúc."

Câu trả lời của Ngải Lợi nghe qua không có vấn đề, nhưng nếu nghĩ kĩ sẽ thấy thật khó mà tin nổi, thậm chí còn kỳ quặc.

Nhưng Chu Khiêm tạm thời không nói thêm điều gì, tùy ý hỏi thăm thêm vài câu, sau đó cùng mọi người về phòng của mình.

Trước khi họ bước lên "thang máy", Ngải Lợi nhanh chóng nhắc nhở: "Cẩm tộc thích sinh hoạt theo quy luật có giá trị nâng cao sức khỏe, đây là quy định đầu tiên khi họ thờ phụng Thần, cho nên họ cũng đặt yêu cầu cao và nghiêm khắc về giờ giấc đối với chúng ta. Một tiếng nữa là 6 giờ rưỡi tối, mọi người nhớ phải có mặt ở nhà ăn. Nhà ăn có số thứ tự là 101. Các bạn hãy nhớ kĩ. Nếu không có mặt vào giờ quy định sẽ không có cơm ăn."

Nghe đến đây, Bạch Trụ hỏi: "Còn có điều gì cần chú ý nữa không?"

"Về việc ăn uống, nghỉ ngơi, thức giấc, một lát nữa tôi sẽ gửi thời khóa biểu cho mọi người. Còn những việc cần chú ý khá..." Ngải Lợi suy nghĩ, biểu tình nghiêm túc hơn: "Đúng là có. Tôi muốn thông báo những chuyện này ở nhà ăn. Nhưng nếu bây giờ các bạn đã hỏi thì tôi sẽ nói ngay."

Ngải Lợi đã nói một chuyện vô cùng kì lạ.



—— Cô nói: "Gần đây ở nơi này có ma ám."

Hà Tiểu Vĩ: 【 Phó bản kết hợp giữa khoa học kĩ thuật cao với ma quỷ, thật là tệ 】

Tề Lưu Hành: 【 Theo kịch bản thông thường thì ma quỷ là giả đúng không? Giống như pháp sư, phù thủy trong 《 Những bông hoa ác 》đều là giả 】

Hà Tiểu Vĩ: 【 Lỡ như đổi kịch bản thì sao? 】

Ẩn Đao: 【 Trước tiên nghe Ngải Lợi nói như thế nào đã 】

Chu Khiêm tái mét mặt, khi bước về phía Ngải Lợi thì tay run lên: "Sao lại có ma? Tôi sợ ma nhất đó! Thật, thật sự có ma sao?"

Ngải Lợi nói: "Đương nhiên là có ma! Nhưng người của Cẩm tộc nói rằng sau khi con người chết, năng lượng tinh thần trong đầu sẽ thoát ra ngoài gì đó... Tôi nghe không hiểu. Nhưng ma có thật. Chỉ cần tìm được mối liên kết giữa người và ma thì họ có thể làm hại người khác!"

Chu Khiêm hỏi tiếp: "Vậy ma quỷ ám người khác như thế nào? Cô nói nhanh cho chúng tôi biết đi để chúng tôi chuẩn bị sẵn sàng."

Ngải Lợi lại lắc đầu quầy quậy: "Không thể chuẩn bị trước được đâu... Hoàn toàn không thể làm được."

Hà Tiểu Vĩ nhịn không được mà nói: "Ý cô là sao? Này cô ơi, mong cô nói rõ ràng một chút."

Ngải Lợi hít sâu một hơi, sắc mặt tái nhợt nói: "Gần đây có nhiều vụ mất tích xảy ra. Có một người đang nói chuyện với tôi nhưng ngay sau đó liền... liền biến mất ngay trước mắt tôi. Chắc chắn cô ấy đã bị ma quỷ đưa đến thế giới khác. Nếu chuyện này xảy ra, chúng ta không thể chuẩn bị trước điều gì cả. Còn những chuyện khác..."

Hà Tiểu Vĩ: "Chuyện khác là chuyện gì? Cô gái ơi cô đừng có thở dốc rồi ngừng lại nữa, nói hết cho chúng tôi an tâm đi!"

Ngải Lợi nói: "Còn với những chuyện khác, điều duy nhất các bạn phải làm là tìm A Mã mua mộ cho mình. Vì khi ma quỷ xuất hiện sẽ giết người ngay lập tức. Không một ai có thể thoát khỏi... Điều duy nhất các bạn có thể làm là chuẩn bị trước một ngôi mộ cho mình. Vậy thì sau này chúng tôi mới có thể giúp các bạn lo hậu sự được."

Ngải Lợi vừa dứt lời, một tiếng "leng keng" chợt vang lên.

Chu Khiêm ngước mắt nhìn qua, thấy có ba người bước vào đại sảnh.

Người dẫn họ đến cũng là một người lái thuyền, có lẽ họ cũng giống nhóm của Chu Khiêm, là những người may mắn sống sót tìm đến được Miền đất hứa.

Điều khiến Chu Khiêm kinh ngạc là ba người này đều là người chơi. Trong đó có một người quen —— Mạnh Biệt.

Mạnh Biệt là một người hay đa nghi, để người này từ hoài nghi cho đến tín nhiệm Chu Khiêm và Bạch Trụ cần một thời gian khá dài. Nhưng sau đó Mạnh Biệt cũng đã gia nhập vào quân đoàn Vô Song của Chu Khiêm. Chu Khiêm hiển nhiên rất vui mừng vì điều này. Bởi Mạnh Biệt là một nhân tài, nhân phẩm cũng khá tốt.

Cho nên Chu Khiêm tiến về phía trước, vừa muốn lên tiếng chào hỏi Mạnh Biệt thì một chuyện bất ngờ đã xảy ra trước mắt bao người ——

Dường như có một sợi dây cước sắc bén vô hình xuất hiện chém ngang trán Mạnh Biệt rồi cắt xuống. Chưa đầy một giây, cả người Mạnh Biệt bị cắt làm đôi.

Hai con mắt, tai, mũi, miệng, cổ, ngực... bị cắt đôi từ chính giữa.

Mọi thứ diễn ra trong chớp nhoáng, khi hai phần thân thể của Mạnh Biệt ngã xuống đất, đôi mắt của hắn vẫn còn híp lại đầy ý cười, hai khóe miệng cũng cong lên.

Mạnh Biệt bất ngờ chết tại chỗ.

Những người còn sống sót chỉ cảm thấy may mắn rằng —— Mạnh Biệt gần như không cảm thấy đau đớn gì trước khi chết.

Trên trán Hà Tiểu Vĩ túa mồ hôi lạnh. Tề Lưu Hành siết chặt kiếm trong tay.

Ở bên cạnh, NPC Ngải Lợi sợ hãi la lên một tiếng, nửa quỳ trên mặt đất, gào to vào bộ đàm: "Ma! Lại có ma!"