Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 205: Giữa thầy và trò



Edit: cơm trắng chan cà phê

Thiệu Xuyên không trả lời câu hỏi của Chu Khiêm ngay, ông chỉ nói: "Trò chơi này vốn chỉ thuộc về một mình tôi, sau khi mở nó ra không bao lâu, tôi đã hối hận."

"Mở ra trò chơi này là một việc khó khăn, tôi tốn rất nhiều thời gian mới làm được. Sau đó tôi mới phát hiện ra rằng muốn mở trò chơi này ra cho những người khác lại còn khó hơn, tôi không thể làm được trong thời gian ngắn."

Chu Khiêm chợt ngắt lời: "Năm đó ông quyết định mở trò chơi này ra liệu có mục đích tư lợi nào không?"

"Ông nói rằng ông rất thích đứa trẻ tên Tạ Hoài. Như vậy thì khi nhìn đứa trẻ đó già đi, liệu ông có cảm thấy... Nếu đứa trẻ ấy có cơ hội tham gia trò chơi, có thể đạt được sự trường sinh như ông, thậm chí là những năng lực đặc biệt khác... là một chuyện tốt với ông không?"

Câu hỏi của Chu Khiêm quá mức thẳng thừng, thậm chí có phần vô lễ.

Thiệu Xuyên cũng không cảm thấy ngại ngùng gì, chỉ cười hỏi lại: "Nếu tôi thấy buồn vì nó già đi, nó chết trước tôi, vì sao tôi không trực tiếp ước với hệ thống trả lại tuổi xuân, giúp nó trường sinh? Chẳng phải như vậy sẽ dễ dàng hơn rất nhiều rồi ư?"

Chu Khiêm không trả lời, Thiệu Xuyên nói tiếp: "Thật ra khi vừa tham gia trò chơi không lâu, tôi vẫn tham gia phó bản đơn, tôi đã trải nghiệm một phó bản đặc biệt, nội dung có liên quan đến luật nhân quả. Thông qua phó bản đó, tôi mới biết rằng ——"

"Trò chơi này tìm tôi, hay thần để lại trò chơi này để kêu gọi tôi. Ngay giây phút thần vừa can thiệp vào cuộc sống của tôi, tôi đã thoát ly khỏi ràng buộc của nhân quả nhân gian. Cho nên dù một mình tôi có trường sinh, phú quý hay là những thứ khác, tôi cũng không gây ảnh hưởng đến nhân quả của một ai. Nhưng những người khác thì không. Họ vẫn còn sống trên đời, tôi không thể can thiệp vào nhân quả của người khác, nếu không sẽ gây ra hậu quả không thể tưởng tượng nổi."

Nghe xong, Chu Khiêm cũng cười: "Theo ý của ông thì ông đã "thoát khỏi tam giới, không ở trong ngũ hành"?"

Thiệu Xuyên hỏi: "Bây giờ cậu vẫn còn ở "trong tam giới" sao?"

Chu Khiêm hơi nhíu mày, đáp: "Theo lời của Mục Sư thì sau khi tôi chết, Diêm Vương có vẻ không có ý định thu nhận tôi nên Mục Sư muốn làm Diêm Vương của tôi. Như vậy thì hình như tôi cũng đã nằm ngoài tam giới. Tuy nhiên, ngữ như Mục Sư mà xứng à?"

Thiệu Xuyên đôn hậu cười, lẳng lặng nhìn Chu Khiêm một lát rồi nói tiếp: "Tôi thành thân năm 15 tuổi, à... theo cách nói hiện đại thì là kết hôn. Đó là lệnh của cha mẹ tôi, nghe theo lời người mai mối. Trước khi giở khăn voan trùm đầu, tôi còn chưa bao giờ nhìn thấy cô dâu của mình. Tôi không biết làm sao để ở chung với nàng ấy, nhưng sau đó cũng coi như chuyện đã thành, tôn trọng nhau như khách. Chúng tôi cũng có một người con."

"Khi nàng ấy bệnh nặng, tôi từng muốn ước nguyện với hệ thống. Nhưng thần đã ám chỉ cho tôi, còn có cả kết cục mà phó bản nhân quả kia cho tôi thấy. Sinh lão bệnh tử là quy luật tất yếu, nếu cưỡng ép nhờ thần linh quấy nhiễu nhân quả của nàng ấy sẽ dẫn đến hậu quả đáng sợ."

"Cho nên sau khi nàng ấy chết, tôi tự mình an táng cho nàng. Sau đó, sợ con trai phát hiện ra tôi không già đi, tôi cũng đã sớm rời đi."

Thở dài lần thứ hai, Thiệu Xuyên nói: "Từ đó về sau, tôi đã học được rằng không nên có quá nhiều phiền lụy đến một ai trên đời, tôi không muốn phải tận mắt nhìn thấy người thân của mình đau đớn rời đi thêm một lần nào nữa."

"Sau đó... Tôi không nỡ rời đi khi Tạ Hoài 18 tuổi. Tôi không ngờ rằng sau này tôi và đứa trẻ lại có mối rằng buộc như thế này."

"Chu Khiêm, đối với Tạ Hoài, tôi đã từng tha thứ, từng dung túng cho nó, cho nên mới dẫn đến bi kịch về sau. Nhưng tôi không có tư tâm gì với đứa trẻ ấy."

Thiệu Xuyên đối diện với Chu Khiêm: "Tôi lựa chọn mở trò chơi này với mục đích ban đầu là giúp nhiều người có năng lực phi phàm. Ngày xưa từng có Phong Thần Bảng, tôi nghĩ rằng khi đó nhờ có trò chơi nên nhiều người đã trở thành thần."

Chu Khiêm nhận ra: "Ông không có tư tâm với người kia là bởi khi gặp đối phương, ông đã 80 tuổi, yêu hận tình thù trong nhân gian gần như đã phai nhạt trong ông, ông biết thứ gì nên giữ lấy, thứ gì nên buông tay."

"Nhưng khi gặp ông, Tạ Hoài chỉ mới 8 tuổi, đã luôn đi theo ông ngay từ nhỏ... Người đó có tư tâm với ông."

"Cũng vì ông đã bảo bọc người đó quá tốt, khiến người đó biết rằng phải giữ được trong tay, không biết buông bỏ là gì, cho nên mới dẫn đến cớ sự sau này."

Thiệu Xuyên cười khổ: "Chu Khiêm, cậu thật sự nhìn thấu. Cho nên tôi không bằng cậu, bây giờ tôi phải trả giá đắt."

"Không đúng, xét từ góc độ khác, ông đủ tàn nhẫn, tàn nhẫn đến mức ông có thể quyết đoán trước cả vợ và con mình." Chu Khiêm nói: "Nhưng nếu tôi biết Bạch Trụ bị bệnh sắp chết, tôi sẽ không màng tất cả để cứu anh ấy. Ông biết con người của tôi rồi đó, không màng đến hậu quả."

"Không, cậu không phải không màng đến hậu quả... Cậu là người có bản lĩnh luôn tìm được một con đường chu toàn mọi việc."

Thiệu Xuyên nhìn Chu Khiêm với ánh mắt tán thưởng: "Nếu ước nguyện quấy nhiễu nhân quả nhưng không dám chấp nhận trả giá, đó mới là không màng hậu quả. Nhưng tôi nghĩ rằng nếu đổi lại là cậu, cậu vẫn chấp nhận trả giá."

"Dừng lại đi. Đừng có khen tôi nữa. Ông khen tôi là vì ông muốn đào hố cho tôi thôi, làm gì có chuyện vô duyên vô cớ khen ngợi như vậy?"

Chu Khiêm vươn vai, duỗi eo: "Nói tiếp chuyện của ông với Tạ Hoài đi. Ông chưa trả lời câu hỏi của tôi."

Thiệu Xuyên tiếp tục kể.

Sau khi mở trò chơi cho những người khác tham gia, ông liền hối hận.

Một mặt, ông đánh gia cao sự khảng khái của thần linh.

Mặt khác, ông cho rằng nhiều người tham gia vào trò chơi có thể giống như ông thoát ly khỏi quy tắc nhân quả bình thường, nhưng ông lại không nghĩ đến rằng thật ra thần linh đã có sự thỏa hiệp đối với điều này.

Trong trò chơi, thần cũng không giúp đỡ nhiều người như vậy thực hiện ước nguyện, số người tham gia càng nhiều, mức độ khó của trò chơi cũng tăng lên.

Nhiều người sắp chết hi vọng có thể thông qua trò chơi được tái sinh, nhưng họ thường bỏ mạng trong trò chơi.

Khi đó, thần sẽ trả họ lại về nhân gian, bắt họ hoàn thành nhân quả của trần thế.

Cũng vì lí do này nên nhiều người tham gia trò chơi nhưng lại có rất ít người có thể thành thần như Thiệu Xuyên.

Sau khi người chơi đạt cấp S, nhiều lúc họ sẽ rơi vào hoang mang, mờ mịt, không biết tiếp theo nên làm gì. Nhiều người nói với họ rằng những người đó đã nhìn thấy thần. Nhưng thần đang ở đâu lại không một ai biết.

"Đối với một số ít người có tấm lòng thiện lương, bất ngờ bị cuốn vào trò chơi hay người chơi bị người khác hãm hại, tôi cảm thấy nếu không vì trò chơi này, họ đã không phải qua đời sớm như vậy. Tôi nghĩ rằng cái chết của họ đều là do tôi gây ra... Cho nên sau đó tôi ước với hệ thống hãy tạo ra nhiều nơi như thành phố Lam Cảng."

"Cũng vì vậy nên khi các cậu đến thành phố Lam Cảng sẽ nhìn thấy rất nhiều NPC. Thật ra những NPC đó đều là người chơi đã chết chuyển hóa thành. Họ chỉ không nhớ mà thôi. Đó là một phương thức tồn tại tạm thời."

"Tôi làm như vậy không phải muốn nhốt họ ở trong trò chơi mà đó là một kế sách tạm thời, vì tôi vẫn còn đang tiếp tục suy xét nên xử lý họ như thế nào. Tiếc rằng..."

"Đây cũng là một sai lầm của tôi. Khi mở trò chơi với những người khác là lỗi của tôi, tôi áy náy muốn đền bù, lại tiếp tục tạo ra thêm một sai lầm khác."

Nói đến đây, Thiệu Xuyên thở dài lần thứ ba: "Có lẽ là khi tôi bắt đầu xây dựng thành phố Lam Cảng, thấy tôi giữ lại nhiều người như vậy, không cho họ chết đi thì Tạ Hoài liền có ý tưởng khác ——"

"Cậu ấy phát hiện ra rằng có thể thông qua trò chơi để quản lý cả thế giới. Trò chơi này là một chiều không gian khác, thoát khỏi quy luật của tam giới trong hiện thực, cho nên cậu ấy cho rằng mình có thể trở thành chủ nhân của không gian này, là chủ nhân của sự sinh cũng như sự chết ở đây."

"Tạ Hoài muốn tạo ra thiên đường, địa ngục, nhân gian mới ở đây. Trong đó Mục Sư là người đứng sẽ đứng đầu địa ngục. Thành phố Lam Cảng là mục tiêu hướng đến đầu tiên."

"Cậu còn nhớ Thiện Thành chứ? Tôi đã nhờ cậu ấy nằm vùng trong quân đoàn Đào Hồng từ lâu, để tránh việc thành phố Lam Cảng trở thành địa bàn của quân đoàn Đào Hồng, tránh việc nhiều sinh mạng bị "địa ngục" kia hấp thụ, cậu ấy đã hi sinh bản thân trong phó bản trước."

Người như Thiệu Xuyên cuối cùng cũng xuất hiện một tia nuối tiếc trong đáy mắt.



"Tóm lại, khi thành phố Lam Cảng ra đời không lâu, tôi dần phát hiện ra lí tưởng của Tạ Hoài đã khác tôi. Vốn cậu ấy đã che giấu rất kĩ. Nhưng vào một ngày, khi tôi quyết tâm muốn đóng cửa trò chơi hoàn toàn, cậu ấy không che giấu nữa."

"Cậu ấy là người tôi nuôi dưỡng lớn khôn. Chúng tôi cùng nhau đồng hành ở trong trò chơi qua nhiều năm... Cuối cùng, chúng tôi lại đi trên hai con đường khác nhau."

"Khi thí nghiệm cải tạo gien chưa thành công, Tạ Hoài đã lừa tôi, hợp mưu với những nhà nghiên cứu khác, tự cải tạo bản thân thành thần."

"Quá trình thành thần của Bạch Trụ đã thành công. Sự thành công đó là nhờ có cậu dẫn đường, nhưng Tạ Hoài thì không giống vậy."

"Cậu ấy không dựa vào một kiểm nghiệm hoàn chỉnh. Sau khi hóa thần, tính cách của cậu ấy trở nên rất tàn bạo. Cậu ấy dần biến thành... một người khác mà tôi không quen biết."

Thiệu Xuyên nói: "Để một bạo quân như vậy làm chúa tể trò chơi thì sẽ có hậu quả như thế nào?"

"Tạ Hoài là con quái vật do tôi tự tay nuôi lớn. Tôi cần phải giết cậu ấy, sau đó đóng cửa trò chơi này."

Nói xong, Thiệu Xuyên đứng lên.

Một người ung dung, tự tại chợt trở nên vô cùng nghiêm túc, Chu Khiêm ngước mắt nhìn rồi cũng đứng lên. Anh thấy ông ta đang nhìn mình, trịnh trọng nói: "Chu Khiêm, tôi ước với hệ thống rằng hãy đóng cửa trò chơi, thần lại đưa ra điều kiện. Trong đó có hai điều kiện, một là mạng sống của Tạ Hoài, hai là mạng sống của tôi."

"Là tôi gây ra sai lầm, kéo theo hậu quả không thể vãn hồi. Nhưng cũng may tôi có cơ hội sửa đổi. Tôi kéo dài hơi tàn đến nay là để đợi một người có thể tiếp nhận ý chí của tôi."

"Cậu chính là người đó."

Chu Khiêm hỏi: "Vì sao ông biết?"

Thiệu Xuyên đáp: "Người được thần lựa chọn sẽ được hệ thống mở phó bản riêng. Trong khoảng thời gian ngắn, cậu đã tìm đủ được 5 đạo cụ tương ứng với 5 sáng thế của Chúa. Nhưng cậu có biết để tìm đủ những đạo cụ đó, tôi tốn bao nhiêu thời gian không? Mười năm. Trong thời điểm các phó bản chưa nâng mức độ khó, một mình tôi tham gia phó bản nhưng tôi mất đến 10 năm. Còn cậu tham gia trò chơi này bao nhiêu tháng?"

"Tôi là người thần chọn để mở trò chơi. Nhưng tôi không phải người có thiên mệnh quan trọng nhất. Cậu mới là người được thần chọn. Cậu có quyền lực kết thúc trò chơi này."

"Tìm đủ 7 đạo cụ sáng thế, cậu có thể tìm được tọa độ mà thần rời khỏi trái đất. Người không được thần xem là đồng loại sẽ không đến được tọa độ đó."

"Mục Sư và Tạ Hoài có năng lực hoàn thành phó bản rất lợi hại. Nhưng họ cũng chưa từng được nhận nhiều đạo cụ sáng thế như vậy."

"Người được thần chọn chỉ có một mình cậu."

"Vậy nên, Chu Khiêm, cậu cần phải giết Tạ Hoài, kết thúc trò chơi này."

Nghe xong lời Thiệu Xuyên, im lặng một lúc lâu, Chu Khiêm cười: "Nhưng tại sao tôi phải kết thúc trò chơi? Tôi rất thích cảm giác mạo hiểm kích thích. Tôi thích trò chơi này. Hẳn ông cũng phải biết chứ."

"Thật không?" Thiệu Xuyên hỏi: "Nhưng tôi cho rằng việc Lịch Học Hải muốn cậu phát điên lại có thể giúp cậu chữa khỏi bệnh."

"Trước đây, cậu không thể cảm nhận được nhiều cảm xúc, cậu không cảm nhận được vui sướng, đau khổ, lo lắng hoặc sợ hãi, cậu cần phải ép bản thân đối diện với kích thích ở bên ngoài để tìm đến niềm vui. Điều này giống như người không có vị giác sẽ liều mạng tìm kiếm những hương vị thức ăn nồng đậm. Nhưng bây giờ thì cậu không cần nữa. Hiện tại, cảm xúc của cậu đã được giải phóng, cậu cần phải giảm bớt kích thích, từ từ học cách khống chế cảm xúc."

"Chu Khiêm, cậu tự xem mình là kẻ xấu. Nhưng trò chơi lại luôn ép cậu trở thành anh hùng, cậu cũng không phải không phát hiện ra đúng không? Cậu chưa từng nghĩ rằng trò chơi có dụng ý khác sao? Đó là ám chỉ mà thần dành cho cậu."

"Cậu đánh đuổi quân S, cậu vạch trần tội ác của Sarah và Ryan, cậu ngăn cản thế giới của Hồng Thần đến bờ vực diệt vong, cậu cũng cứu thành phố Lam Cảng..."

"Bây giờ, cậu cần thay tôi giết Tạ Hoài, ngăn cản trò chơi tiếp tục."

Chu Khiêm suy tư một lúc rồi nhìn đối phương, anh cười: "Nhưng vì sao tôi phải đồng ý với ông?"

"Tôi không thể phán định trò chơi này xấu hay tốt, vì góc nhìn của tôi vốn không thể nhìn bằng con mắt của người bình thường. Nhưng không thể nghi ngờ rằng trò chơi này đã kích phát những mặt âm u, đáng sợ nhất của con người, vô số người đã bỏ mạng vì nó, nó cần phải kết thúc."

"Ngoài ra, nếu để Tạ Hoài thành công khống chế toàn bộ thế giới này, cậu ta sẽ biến tất cả người chơi thành con rối trong địa ngục. Ở đây có bao nhiêu mạng người:? Cậu thật sự có thể trơ mắt nhìn tất cả họ chết mà không cứu sao?"

"Chẳng lẽ cậu muốn trơ mắt nhìn trò chơi này nuốt chửng toàn bộ nhân loại, biến thế gian này thành địa ngục sao?"

Chu Khiêm nói: "Từ trước đến nay tôi là người luôn lấy đạo đức ra ép buộc người khác, chưa từng có ai lấy đạo đức ra ép buộc tôi. Ông nghĩ những lời này của ông có bao nhiêu sức thuyết phục?"

Thiệu Xuyên cười: "Nếu Tạ Hoài và Mục Sư đuổi cùng giết tận cậu thì cậu vẫn muốn báo thù đúng không?"

Tạm dừng một chút, Thiệu Xuyên nói tiếp: "Đúng rồi, cậu từng hỏi tôi lí do vì sao quân đoàn Đào Hồng luôn muốn giết cậu. Tôi đoán rằng... Bên phía họ cũng có một người có khả năng tiên đoán như Quy Nhi Tiên, hoặc là trong điều kiện để thần thực hiện ước nguyện của họ có tiên đoán về sự xuất hiện gây trở ngại của cậu nên họ luôn muốn giết cậu. Xét từ góc độ này thì cậu cũng cần phải giết họ để bảo vệ bản thân."

"Ừm, như vậy thì tôi hiển nhiên cần phải giết Tạ Hoài và Mục Sư, nhưng đó là vì tôi muốn tự mình báo thù, diệt trừ hậu hoạn về sau. Ông đừng có cho tôi trách nhiệm cứu vớt thế giới, tôi nhận không nổi đâu."

Chu Khiêm xoa bóp bả vai: "Như vậy là xong rồi đúng không? Nói xong rồi thì tôi phải đi tìm anh Trụ. Vì sao ông không nói với anh ấy luôn?"

Hỏi xong, Chu Khiêm lại bật cười: "Có phải bình thường ít khi nói chuyện nên hai người không hợp nhau không? Cũng đúng, anh ấy chỉ nói chuyện với tôi thôi."

Thiệu Xuyên lại bị Chu Khiêm chọc cười: "Chu Khiêm, người như cậu... quả thực hiếm thấy."

Chu Khiêm đáp: "Cảm ơn, tôi cũng biết mà."

"Cảm ơn cậu."

"Thật ra không cần đâu."

Thiệu Xuyên: "Khi cậu quay về thế giới thực, luật sư của tôi sẽ liên lạc với cậu. Toàn bộ tài sản của tôi trong hiện thực sẽ được cậu và Bạch Trụ thừa kế. Còn trong trò chơi, phó bản số 0, những người chơi cấp Thần mà tôi quản lí cùng với bộ sưu tập đạo cụ tôi có được suốt 200 năm qua cũng sẽ được gửi cho cậu."

"Chậc..." Chu Khiêm nói: "Vậy thì Tạ Hoài sẽ hận tôi lắm đó."

Thiệu Xuyên nói: "Yêu cầu cuối cùng của tôi là sau khi tôi chết, cậu hãy biến tôi thành cốt linh của cậu. Tôi muốn trước khi tôi biến mất hoàn toàn có thể nhìn thấy Tạ Hoài chết đi. Nếu không, tôi chết không nhắm mắt."

Chu Khiêm nói: "Ông giao hết mọi thứ ông có cho tôi, đó không phải là tặng mà là gánh nặng. Có được càng nhiều thì trách nhiệm càng lớn. Tôi giúp ông thì hiển nhiên tôi cũng có điều kiện."

Thiệu Xuyên: "Điều kiện gì?"

Chu Khiêm hỏi: "Có thể hồi sinh Cao Sơn và Ngô Nhân không? Họ bị trò chơi tác động và tham gia trò chơi, thoát ly khỏi trật tự của thế giới, hồi sinh họ sẽ không ảnh hưởng đến nhân quả của nhân gian."

...

Chiều. Chu Khiêm quay về thế giới hiện thực, ngồi ăn cơm cùng Bạch Trụ trong phòng số 7 khu X.

Nhìn Bạch Trụ, Chu Khiêm nói: "Khi nào hai đứa mình ra ngoài hẹn hò đi?"



Bạch Trụ gật đầu: "Được, em muốn đi đâu?"

Chu Khiêm nói: "Đâu đó xa một chút. Nếu không bị cha mẹ anh hoặc người quen nhìn thấy anh sẽ cho rằng anh là quỷ."

Bạch Trụ cười, hai tay thoăn thoắt lột vỏ tôm.

Trước đây, Bạch Trụ thường lột vỏ tôm xong sẽ bỏ thịt tôm vào chén Chu Khiêm. Lần này, y lột xong liền đưa lên miệng Chu Khiêm ngay.

Khi thịt tôm vừa xuất hiện trước mặt, Chu Khiêm liền nôn khan như phản xạ có điều kiện.

Bạch Trụ liền bỏ tôm xuống, đưa cho Chu Khiêm một ly nước: "Chu Khiêm? Em sao vậy?"

Chu Khiêm cười cười: "Chắc em có thai đó."

Tay cầm ly nước của Bạch Trụ run lên.

Chu Khiêm mỉm cười nhận lấy ly nước, uống liên tục vài ngụm, sau đó gắp rau trong chén ăn.

Bạch Trụ nhíu mày hỏi: "Rốt cuộc em bị làm sao?"

Chu Khiêm liếc mắt nhìn Bạch Trụ, thấy y nghiêm khắc nhìn mình, nhịn không được mà nói: "Anh thật sự càng ngày càng dữ. Không được đâu nha. Ảnh hưởng đến tình cảm lắm."

Bạch Trụ không dao động, hỏi ép: "Ý thức của chúng ta đã liên kết với nhau, em luôn che giấu ký ức liên quan đến Lịch Học Hải. Rốt cuộc tên đó đã làm gì em mà em chỉ ngửi thấy mùi tôm liền mắc ói?"

—— Chu Khiêm rất thích ăn tôm.

"Hắn chỉ lột tôm cua cho em thôi." Chu Khiêm đáp: "Em ghét những người như hắn, cũng ghét đồ ăn liên quan đến hắn. Hết rồi."

Bạch Trụ gỡ bao tay, dùng giấy lau một chút rồi nắm tay Chu Khiêm: "Rốt cuộc là sao? Vết thương trong miệng em...?"

"Anh cứ hỏi gặng như vậy, em kể rồi lại khiến anh đau lòng thì sao?" Chu Khiêm đáp: "Dù sao thì em cũng sẽ báo thù, em sẽ trả gấp trăm gấp ngàn lần cho hắn. Anh yên tâm, em chưa bao giờ khiến bản thân phải chịu ủy khuất."

Bạch Trụ siết chặt tay Chu Khiêm: "Vậy em muốn ăn gì?"

"Bò nhúng lẩu đi. Thanh đạm," Chu Khiêm gặp cho Bạch Trụ một miếng: "Anh cũng ăn đi. Ăn xong rồi mình... xem phim nha. Bây giờ anh cũng không biết có diễn viên nào nổi tiếng đúng không? Có vài diễn viên trẻ đẹp trai lắm."

Dứt lời, chú ý đến ánh mắt của Bạch Trụ, Chu Khiêm nghiêm túc bổ sung: "Đương nhiên là họ không đẹp trai bằng anh!"

...

Trong phó bản bán mở số 3.

Ánh sáng dưới tầng hầm âm u, ảm đạm, xung quanh có những bình sứ cắm hoa đào.

Tạ Hoa Doanh là người mang hoa đào đến để giúp cho không gian thêm tươi sáng.

Cô cảm thấy sắc mặt của Tạ Hoài quá tái nhợt, tinh thần cũng vô cùng suy yếu, có lẽ chủ nhân cần nhìn ngắm một vài thứ có sức sống.

Tạ Hoại lẳng lặng đứng yên, gã mặc trường bào, an tĩnh như tuyết.

Nhưng ánh mắt của gã lại bén nhọn hơn cả tuyết.

Tạ Hoa Doanh thấy chủ nhân cầm một cây bút máy hoa lệ trong tay, ánh mắt hiện rõ trào phúng.

"Chủ nhân, đó là gì vậy?" Tạ Hoa Doanh hỏi.

"Năm ta 9 tuổi, Thiệu Xuyên đã tặng cho ta thứ này. Đây là món quà đầu tiên mà ta từng được nhận. Theo lời của ông ấy, đây là vật mà ông ấy nhờ người bạn từ Anh Quốc mua về. Ông ấy cũng là người dạy cho ta những nét bút đầu tiên."

Tạ Hoài nói: "Năm xưa ông ấy có bao nhiêu nhân từ? Nhưng ta sớm nên biết rằng người như ông ấy không có trái tim."

"Trước đây ông ấy bỏ mặc vợ mình bệnh đến chết, thậm chí còn bỏ rơi cả con ruột của mình... Ta từng khờ khạo cho rằng là vì ông ấy chỉ cưới vợ sinh con để báo đáp công ơn cha mẹ, ông ấy không yêu họ. Ta còn cho rằng chỉ có ta là người đặc biệt duy nhất của ông ấy. Thật buồn cười, ta lại cho rằng một ông lão hơn 80 tuổi có thể thay đổi vì đã gặp được mình ——"

"Nhưng ngươi thấy đó, 7 năm trước, chính tay ông ấy đã đâm kiếm vào ngực ta."

"Ngài chỉ không muốn ông ấy chết mà thôi." Tạ Hoa Doanh nói: "Ông ấy muốn đóng cửa trò chơi, như vậy ông ấy cũng phải trả giá bằng cả mạng sống của mình. Không chỉ như vậy, ông ấy còn muốn mạng của ngài. Ông ấy cứu ngài, lại muốn giết ngài, đây là đạo lý gì?"

"Ông ấy hối hận vì mở ra trò chơi này, ông ấy không muốn nhìn thấy người chơi liên tục bỏ mạng ở đây. Nhưng rõ ràng tất cả đều do họ tự lựa chọn, muốn có nhiều tiền lời thì bắt buộc phải mạo hiểm, đây là đạo lý bất di bất dịch. Vì sao ông ấy lại động lòng trắc ẩn?"

"Mặc dù vậy, ta vẫn bằng lòng nghe theo ông ấy, ta đã thề với ông ấy rằng ta chắc chắn sẽ tìm được con đường chu toàn, có thể cùng ông ấy đi đến cuối cùng của trò chơi, thậm chí sau khi cả hai thành thần có thể cùng nhau đi đến cùng của trời đất. Nhưng ông ấy không tin ta."

"Ông ấy cảm thấy rằng lựa chọn của ta đều là do tham luyến với trò chơi. Ông ấy cảm thấy ta mê đắm vào quyền lực, thần lực. Rõ ràng ta luôn đi theo ông ấy, luôn ở bên cạnh ông ấy, vì sao ông ấy lại không tin ta?"

Tạ Hoa Doanh thở dài một hơi: "Chủ nhân, mọi chuyện đều đã qua rồi."

"Đúng vậy. Mấy năm qua quả thực đã vất vả nhiều cho ngươi và Mục Sư."

Tạ Hoài ngẩng đầu nhìn Tạ Hoa Doanh.

Cuối cùng, Tạ Hoa Doanh cũng nhìn thấy rõ mặt của chủ nhân.

Dù đã nhìn ngắm bao nhiêu lần, gương mặt này luôn khiến người khác có cảm giác kinh diễm. Đôi mắt ấy như viên đá ẩn mình dưới đáy giếng cổ, xinh đẹp, mĩ miều, nhưng không một ai có thể nhìn thấu.

Trước mặt Tạ Hoa Doanh, Tạ Hoài chưa bao giờ che giấu một điều gì.

Chợt gã siết chặt nắm tay, cây bút máy liền bị nghiền nát, rơi lả tả xuống mặt đất.

"Chủ nhân..." Tạ Hoa Doanh nhíu mày.

"Thiệu Xuyên không hổ là thầy của ta, ông ấy đã dạy cho ta một điều. Làm người thì không nên lưu luyến chuyện đã qua." Tạ Hoài phất tay áo, đi về phía cửa: "ĐI thôi, đi gặp Mục Sư. Ta cần phải biết vì sao thành phố Lam Cảng lại bị cướp mất!"