Thiếu Tướng Không Nghĩ Gả

Chương 55



Vân Tiêu tinh, rừng già ở vùng ngoại ô trấn nhỏ Na Ba Nhĩ, Diệp Hoài Tây khiến tiếng động của tướng sĩ cùng tàu chiến đến thấp nhất, bảo đảm sẽ không kinh động đến hệ thống phòng ngự của căn cứ. Nơi này quá mức hẻo lánh, hàng năm không có người hỏi thăm, thế cho nên khi Diệp Hoài Tây điều động vệ tinh liên bang đến thăm dò, suýt nữa không tìm được nơi.

Lúc này cách lúc hắn cùng Uy Liêm nói chuyện đã qua bốn ngày, vì muốn cản trước Bá Ni, hủy đi căn cứ thực nghiệm này, Diệp Hoài Tây không tiếc vận dụng quân hạm cực tốc mới nghiên cứu ra của quân bộ liên bang, thứ này thực quý giá, được đám quân bộ kia coi như con, bình thường muốn liếc mắt một cái cũng thật khó khăn, càng đừng nói là dễ dàng lấy ra dùng, không có phê chuẩn đặc biệt của hoàng đế bệ hạ, quân cực tốc vĩnh viễn đều để cho người nhìn xa không thể chạm. Nhưng Diệp Hoài Tây dưới tình huống không kinh động đến hoàng đế bệ hạ, mà mượn được quân hạm tướng quân, còn là toàn bộ.

Ngày đêm đi gấp, cuối cùng so với Bá Ni đến trước hai ngày, ngay cả đã tranh thủ được thời gian nhất định, nhưng tình huống vẫn như cũ thực nghiêm trọng.

Căn cứ xây ở trong núi nên rất là bí mật, càng đừng nói đến việc thành lập của căn cứ này, người thiết kế rất có lòng phòng bị, không buông tha một chỗ nào đều cung cấp phản trinh sát, căn cứ thực nghiệm trong phạm vị hai mươi dặm đều có người theo dõi, cũng may cánh rừng này đủ lớn, mới giúp cho bọn Diệp Hoài Tây đủ ẩn nấp.

“Có sương mù.” Cố Tử Khung đi tới, đem bản thống kê tình huống của núi rừng đưa cho Diệp Hoài Tây, “Cơ hội tốt.”

Diệp Hoài Tây nhìn về phái đồng hồ báo thức của quân hạm, bên trên thể hiện hai điểm, bên ngoài bóng đêm đen ngòm tỏ rõ lúc này đã là đêm khuya, hắn khép lại văn kiện: “Thời điểm này là lúc bao vây tốt nhất.”

“Cho nên thích hợp trinh sát, nếu thời cơ thích hợp, trực tiếp đột phá.” Cố Tử Khung nói.

Diệp Hoài Tây liếc hắn một cái, cúi đầu nhìn thống kê tình huống núi rừng, hai mắt còn chưa xem đã bị lấy đi, Diệp Hoài Tây mím môi, ngẩng đầu nhìn thành niên, vẻ mặt có chút  nghiêm trọng: “Muốn nói cái gì?”

“Em mang đội đi điều tra, anh trấn giữ chỉ huy.” Cố Tử Khung thuận tay đặt văn kiện lên bàn, mình thì đặt mông ngồi xuống trước mặt Diệp Hoài Tây, cho dù đi đánh giặc ở bên ngoài, trong tàu chiến của Diệp thiếu tướng vẫn như cũ có một thư phòng của chính mình, mà điệu kiện rất hậu đãi. Ví dụ như rất là thích hợp để làm gì gì đó, Cố Tử Khung một bên cúi đầu nhìn Diệp Hoài Tây, một bên nghĩ muốn.

“Không được.” Diệp Hoài Tây lập tức từ chối, “Anh lo lắng.”

“Lo lắng em gặp chuyện không may sao?” Cố Tử Khung nhếch mi hỏi.

Diệp Hoài Tây liếc hắn thật sâu, lãnh đạm nói: “Không phải, anh là sợ em nhiễu loạn kế hoạch của anh.”

Cố Tử Khung nheo mắt lại: “Thật sự?”

“Kế hoạch lần này làm phải hết sức cẩn thận, đừng nói em không có kinh nghiệm thực chiến, đến ngay cả lý luận suông còn không kịp bổ sung, anh làm sao dám cho em đi?” Diệp Hoài Tây ít khi khuyên can người khác, thường thường đều là hắn đơn phương hạ mệnh lệnh, hiện tại gặp Cố Tử Khung là một con chó săn nhỏ được sủng mà kiêu, trong lúc nhất thời xử lý không đúng mực, lên tiếng cực kỳ có khí phách của thiếu tướng, Cố Tử Khung nghe khóe môi nhếch càng cao.

“Còn có gì nữa?” Cố Tử Khung hỏi.

Diệp Hoài Tây mím chặt môi, hạ xuống đôi mắt, hình như đang tự hỏi, lại giương mắt còn có chút ý tứ cao lãnh không thể xâm phạm: “Anh không thể dễ dàng tha thứ cho kế hoạch thất bại, cũng không thể để cho những omega ở trong căn cứ bởi vì phán đoán sai lầm của anh, mà chết như vậy.”

Cố Tử Khung cảm thấy hắn nói có chút đạo lý, nhưng chỉ có như vậy, còn chưa đủ thuyết phục người khác: “Em cam đoan anh nói cái gì, em sẽ làm theo như vậy. Nhất định dùng toàn lực hoàn thành xuất sắc, trải qua chuyện ngục giam  Tinh Hải, anh đối với năng lực của em cũng hiểu biết ít nhiều? Hoài Tây, lão sư, em nghĩ muốn ra một chút sức, không phải chỉ nói mà thôi.”

Diệp Hoài Tây một lúc lâu cũng không nói chuyện, vẻ mặt không thay đổi, thoạt nhìn giống như bất vi sở động, ngay khi Cố Tử Khung suy nghĩ có nên sử dụng mĩ nam kế hay không, vị Diệp thiếu tướng rất bân tâm đại cục rốt cục mở miệng, hắn nói: “Lần đầu tiên cho em mang đội đi điều tra là không có khả năng, miễn cưỡng có thể cho em làm lính trinh sát.”

Lính trinh sát cũng có thể, dù sao chủ ý của Cố Tử Khung là muốn đi ra ngoài, cố hết sức vì hắn lấy được số liệu hữu dụng, cũng không để ý làm đội trưởng hay là đội viên: “Đi.”

“Còn có điều kiện.” Diệp Hoài Tây không chút để ý nói.

Cố Tử Khung nhìn hắn: “Cái gì?”

“Phải nghe theo chỉ huy, nghe theo mệnh lệnh, nếu em không muốn ở trước mặt trăm người bị mắng.” Diệp Hoài Tây căng dặn. Tuy rằng hai mươi sáu năm qua, hắn không có mắng người, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ không.

Cố Tử Khung sờ sờ chóp mũi, ngượng ngùng nở nụ cười: “Em còn có thể không nghe lời anh nói sao?”

Diệp Hoài Tây đẩy ra tay Cố Tử Khung đang hướng đến hai má chính mình, lướt qua bụng thanh niên, đem văn kiện lúc trước cầm về: “Không có việc gì thì đi chuẩn bị, năm phút đồng hồ sau xuất phát.”

“Sẽ đánh một màn thật đẹp.” Cố Tử Khung nói.

Diệp Hoài Tây không nói chuyện, thời điểm thanh niên lại cúi đầu tới, ngẩng đầu chuẩn xác hôn lên môi mềm mại có chút lạnh của thanh niên, tiếp theo thuận tiện nhét đồ vật vào trong tay người ta: “Cầm.”

Khóe môi Cố Tử Khung tươi cười, cúi đầu thoáng nhìn đồ vật trong tay, cười lớn hơn nữa: “Chờ em. Ca Ca nhất định cho anh một mở màn xinh đẹp.”

Tay Diệp Hoài Tây nắm văn kiện lơ đãng dùng sức, mặt lạnh nhìn người đang cao hứng phấn chấn cầm quỳ long đi rồi, ngón cái sờ nhẹ lên môi, thấp giọng nói: “Ca ca?”

Năm phút đồng hồ sau, Diệp Hoài Tây xuất hiện ở phòng chỉ huy quân hạm người tiểu tổ giảm sát thấy hắn, đều ngừng tay hướng hắn cúi chào, hắn đều nhẹ nhàng gật đầu, không lên tiếng đứng ở trước hình chiếu, nhìn kỹ các tiểu tổ điều tra đang trực tiếp truyền hình ảnh trở về. Diện tích của căn cứ không lớn, lại chiếm vị trí tốt nhất ở trong núi rừng, nơi này giống như bị người ta tách ra, bốn phía trống rỗng, không có nơi nào để ẩn nấp, mười dặm chung quanh, lại đều là rừng cây che trời, giống như khối đất trống ở xung quanh căn cứ, bởi vậy quan sát từ trên không trung, rất khó phát hiện thực nghiệm.

Diệp Hoài Tây cam đoan tiểu tổ điều tra an toàn, đồng thời phái ra mười hai tổ, lấy căn cứ làm trung tâm, theo hướng kim đồng hồ thu hẹp điều tra, lúc này hình chiếu trên tường phân bổ mười hai cái cửa sổ, từng hình ảnh cửa sổ đều lớn không kém, đều là sương mù mênh mông một mảnh.

Trong núi sâu rừng già rất dễ dàng có sương mù, còn không dễ tan, trên màn ảnh là bóng đêm mờ mịt mông lung, làm cho hình ảnh trên hình chiếu đều có chút giọt nước, thoạt nhìn như là im lặng thút thít. Diệp Hoài Tây buông tay xuống ở bên người, chặm rãi nắm chặt.

Phái tiểu tổ đi điều tra, mỗi tổ bốn người, đều là lính trinh sát lão làng, hiểu được lợi dụng bóng đêm cùng sương mù để che dấu, nhẹ chân nhẹ tay lại nhanh chóng đi tới, trước màn ảnh hơi nước càng ngày càng nhiều, lay động cùng thường xuyên hơn. Diệp Hoài Tây biết, bọn họ tiếp cận căn cứ, không thể đi tới nữa, hệ thống phòng ngự của căn cứ đã gần trong gang tấc.

Người thứ nhất lau đi hơi nước trên màn ảnh chính là tàu chiến của tiểu tổ thứ sáu đi ra khỏi góc gần nhất của căn cứ, người nắm màn ảnh trong tay chính là người từng trải, một bên ghi chép cảnh tượng bốn phía, một bên ghi chép thân ảnh của đồng đội, cho thấy bọn họ bây giờ còn an toàn, Diệp Hoài Tây thấy một thân ảnh quen thuộc ở trong đó, vẻ mặt thanh niên lạnh lùng, ánh mắt như ưng, mặc dù xếp vào trong tiểu đội, nhưng lại có khí thế của  người đứng đầu, cùng với người lúc ở trước mặt hắn là hoàn toàn khác nhau.

Diệp Hoài Tây nhìn chằm chằm thanh niên bên cạnh một hồi, thời điểm màn ảnh được chuyển khai, trong mắt hắn hình như còn lưu lại hình ảnh của thanh niên thoáng nhìn vào màn ảnh, ánh mắt đó vừa lãnh khốc vừa ngoan tuyệt, hắn hạ mi mắt, hắn cảm giác Cố Tử Khung đã trải qua chuyện tuyệt vọng sinh tử, loại cảm giác này thực kì diệu, người bình thường chỉ sợ không thể che dấu tốt được tâm tình, đến khi chuẩn xác nắm được điểm ấy, hắn lại khác biệt, hắn đã trải qua tuyệt vọng sống chết, cho nên có thể cảm động lây.

Nguyên nhân chính là vì cảm động lây, hắn mới nghi hoặc, thời điểm gặp lại Cố Tử Khung, hắn lại gián tiếp kiểm chứng nhiều lần, Cố Tử Khung xác thực lớn lên ở trấn nhỏ Na Ba Nhĩ, hai mươi năm qua đều không có nhiều sóng gió, nhưng mà không bị người quá phận khi dễ qua, dù sao Cố Tử Khung còn có một ngoại tổ mẫu dị thường mạnh mẽ, hết sức bao che khuyết điểm, sẽ không chịu thiệt ở chỗ nào, huống hồ bà Cách Lâm mở ra quầy bán quà vặt, dựa vào tinh thần mẳng chửi tiêu chuẩn cùng hãm hại người chết không đền mạng, ở trấn nhỏ Na Ba Nhĩ liền trở thành nhân vật quan trọng, người bình thường sẽ không dễ dàng trêu chọc Cố Tử Khung.

Người lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, Cố Tử Khung không nên có cơ hội trải qua chuyện sinh tử?

Diệp Hoài Tây phục hồi tinh thần lại, nhéo nhéo mũi, cảm thấy chính mình đặt lực chú ý lên người Cố Tử Khung qua nghiêm trọng, cơ hồ đã đến mức cố chấp, tâm tình như vậy thực không tốt, hắn thu hồi ánh mắt, nhìn về phía các tiểu tổ điều tra khác, dần dần hình ảnh cũng bắt đầu ổn định hơn, mười hai tiểu tổ đều đứng ở ngoài hệ thống phòng ngự của căn cứ thực nghiệm, màn ảnh bắt đầu hoạt động, từ dưới hướn lên trên xuyên qua sương mù dày đặc bắt được những hình ảnh chuẩn xác nhất của căn cứ, truyền lại trên hình chiếu.

Người của tiểu tổ giám sát bắt đầu làm việc, căn cứ hình ảnh trên hình chiếu, rất nhanh vẽ ra hình ảnh không gian ba chiều của căn cứ, một khi có hình ảnh bên ngoài, thì kết cấu bên trong có thể suy ra được, không đến mười phút, ba loại biểu đồ về kết cấu bên trong căn cứ đã được đưa đến trước mặt Diệp Hoài Tây.

Bản vẽ được đưa ra, tiểu tổ điều tra bên ngoài đã nhận được tín hiệu lui lại, bắt đầu ngay ngắn rút lui vào trong quân hạm, Diệp Hoài Tây nhìn hình chiếu, cúi đầu nhìn ba bức vẽ cùng một chỗ, ngón tay xẹt qua ở trên mặt, bên cạnh có phó tướng tạm thời thấy thế, tiến lên từng bước thấp giọng hỏi: “Thiếu tướng, không đúng ở chỗ nào sao?”

Diệp Hoài Tây không có phản ứng gì, ngón tay gõ ở bên trong trang giấy, nghiêng đầu dặn dò: “Bản vẽ này, kêu tiểu tổ giám sát lại kiểm tra một lần.”

Phó tướng theo tay hắn chỉ, nhìn thấy cấu trúc bên trong trên bức tranh cực kỳ phức tạp, giật mình trong chốc lát, liền cảm thấy được gặp qua ở đâu rồi, phó tướng lấy đi trang giấy ở trong tay hắn, xoay người nói chuyện với người của tiểu tổ giám sát, thời gian chờ đợi kiểm tra lại, phó tướng nhíu mi đau khổ suy tư, đến tột cùng là đã nhìn thấy kết cấu loại này ở đâu?

“Sau khi có kết quả kiểm tra, loại kết cấu này có tính chất rất cao, cao tới 98%.” Tổ trưởng tổ giám sát nói, thấy phó tướng trầm tư, hắn nói, “Có vấn đề gì sao?”

“Không phải.” Phó tướng trả lời, “Đưa kết quả kiểm tra cho tôi.”

Tổ trưởng liếc mắt nhìn Diệp Hoài Tây chăm chú nhìn hình chiếu, đem kết quả đưa cho phó tướng, từ phó tường chuyển đến cho Diệp Hoài Tây.

“Thiếu tướng, đã có kết quả kiểm tra.” Phó tướng nói.

Diệp Hoài Tây lạnh mặt tiếp nhận vừa nhìn vẻ mặt càng lạnh hơn, ngẩng đầu nhìn hình ảnh lay động không ngừng, trong mắt phát ra lãnh ý, đủ để đóng băng ngàn dặm.

Yết hầu phó tướng khẽ nhúc nhích, trong lòng hoảng sợ lui ra phía sau nửa bước, thiếu tướng làm sao vậy?

Giữa điện quang đá lửa, phó tướng rốt cục nhớ ra đã gặp loại kết cấu này ở đâu. Năm đó khi Diệp Hoài Tây một mình xông vào phá hủy hang ổ trùng tộc, không phải chính là loại kết cấu chồng chéo lượn vòng này sao? Bởi vì đây là chiến công đầu tiên của Diệp thiếu tướng, liên bang cố ý đem trận chiến này ghi vào trong sách giáo khoa, để cho hàng ngàn hàng vạn người của liên bang trong tương lai đọc qua.