Thiếu Nữ Bệnh Thần Kinh

Chương 87: Thời điểm sắp tới.



Ánh đèn nhàn nhạt, căn phòng khách của dinh thự số 12 đường Grimmauld chìm trong căng thẳng.


Ở vị trí trung tâm, đó là Harry với bộ dạng vô cùng thống khổ.


Cậu bé lăn lộn dưới đất, răng nghiến chặt, gân xanh gồ lên chằng chịt, nổi bật là đoàn khí đen ngày càng dày đặc ở vết thẹo hình tia chớp trên trán của cậu ấy.


Levy nắm chặt tay, nhìn Harry, đôi mắt hạnh nhìn chằm chằm vào ông lão đang không ngừng thi triển bùa chú ở bên cạnh cậu.


Đó là ông lão trạc tuổi cụ Dumbledore, đã được đưa tới dinh thự của nhà Black hơn nửa tháng, khá bí ẩn.


Toàn bộ những người ở dinh thự chỉ được biết ông ấy tên là Mr.G và là một ông lão có kiến thức rất uyên thâm trong lĩnh vực phép thuật phù thủy.


Còn thân phận thực sự của vị Mr.G là gì, cố ý hay vô tình mọi người đều chọn cách im lặng và nghe theo sự sắp xếp của cụ Dumbledore về ông ấy. Bởi trong tiềm thức, cụ Dumbledore chính là một cây cổ thụ biểu trưng cho sức mạnh và niềm tin của bọn họ. Bọn họ chính là tin tưởng rằng mọi thứ cụ làm chính là vì lợi ích toàn cục của tất cả.


Nói là tất cả mọi người, nhưng đó chỉ là "mọi người" của Hội Phượng Hoàng.


Dám cá một điều là, trong dinh thự Black này, chỉ có mỗi Levy và cụ Dumbledore là biết thân phận thực sự của ông ấy là ai.


Mr.G sao?


Chính là Gellert Grindelwald - Chúa Tể Hắc Ám đời đầu - là người mà chỉ suýt nữa đã bá chiếm được toàn bộ giới phù thủy và là người đã bị cụ Dumbledore đánh bại cũng như tự nhốt bản thân trong lâu đài Nurmengard.


Sự xuất hiện của Grindelwald ở đây chính là một phần do Levy.


Cô đã tiết lộ với cụ Dumbledore về tương lai của ông ấy, để đổi lấy sự đồng ý cũng như hỗ trợ từ cụ và toàn bộ Hội Phượng Hoàng trong lần cướp lấy chìa khóa từ Bellatrix vài ngày trước.


Cụ Dumbledore cứu Grindelwald cũng không quá bất ngờ đối với cô, bởi cô biết một phần sự thật về con người của cụ qua chính sự thừa nhận của người đã sáng tạo nên thế giới này - mẹ J.K.R


Sau hơn nửa tháng tĩnh dưỡng. Bộ dạng hốc hác và thiếu sức sống của Grindelwald lúc mới đến đã chuyển biến tốt đẹp hơn, tuy vẫn có phần hơi gầy yếu.


Cũng không biết cụ Dumbledore đã nói gì với ông ấy, không những Grindelwald không có như trong tưởng tượng của Levy đó chính là mặc kệ tất cả, mà còn đồng ý giúp trong việc chống lại Voldemort.


Như lúc này đây. Grindelwald đang tách mảnh hồn trốn trong vết sẹo của Harry ra khỏi người cậu bé và bất kì lúc nào cũng sẵn sàng nhét mảnh hồn này vào chiếc hộp gỗ tinh xảo đang tản ra ánh sáng xanh trong lòng Levy lúc này.


Chỉ là, việc này gây ra đau đớn cho Harry, cùng với tiêu tốn ma lực của Grindelwald rất nhiều.


"Sắp rồi"


Grindelwald khẽ chuyển động cổ tay, đầu cây đũa phép cơm nguội xẹt qua một đường trên không khí, hoàn thành một câu chú, đôi mắt tuy già nua nhưng lúc này lại đặc biệt sáng ngời.


Cụ Dumbledore nhìn bộ dạng mệt mỏi sau thần sắc tập trung của Grindelwald, trầm trọng gật đầu với ông ấy, đồng thời nhíu chặt chân mày nhìn Harry vẫn còn đang dãy dụa đau đớn trên sàn.


Tuy đã rất cố gắng chịu đựng nhưng qua một quãng thời gian dài ngập trong đau đớn, Harry vẫn không nhịn được rên lên, cầu xin trong vô thức:


"Xin...xin ngài, hãy...dừng lại...Arg!!!!"


"Harry, nhất định cậu phải cố lên"


Hermione đứng ở gần đó với mọi người, mắt đỏ hoe, bàn tay mềm mại siết lại với nhau, tập trung tinh thần cực độ quan sát diễn biến quá trình tách hồn của Harry bên kia.


Tất cả mọi người chỉ được quan sát Mr.G và Harry ở vị trí khá xa, nên cô bé cũng không ngoại lệ.


"Tôi tin cậu ấy có thể chịu đựng được, Hermione thân yêu, em đừng lo lắng quá, mọi người có mặt ở đây đều đang cổ vũ cho cậu ấy, cậu ấy là một cậu bé mạnh mẽ mà đúng không?"


Pensy luôn bên cạnh Hermione, hiểu được nỗi lo lắng của cô bé nhà mình, ánh mắt liền mềm mại, nhỏ giọng trấn an, hi vọng Hermione có thể bớt đi phần nào đấy cảm giác lo lắng không yên trong lòng.


Hermione lắng nghe Pansy, mí mắt run run, không nói gì, nhưng đôi mắt thoáng hiện lên chút gì đó xen trong cảm xúc lo lắng cho bạn bè.


Có lẽ...


Đó chính là cảm động...


Cô bé nhìn Harry đang khổ sở trong đau đớn, chạm vào bóng lưng thẳng tắp xinh đẹp cùng đôi mắt chưa bao giờ giành cho cô bé của Levy, khóe mắt cay cay, yên lặng thả lỏng hai lòng bàn tay đang bấu chặt, lần đầu tiên chủ động nắm lại tay Pansy, rất chặt.


Pansy nhìn chỗ giao nhau giữa hai bàn tay, cảm nhận sự ấm áp ở vị trí đó, khẽ mỉm cười hạnh phúc, cũng nắm giữ lấy tay bé nhỏ của Hermione, yên lặng cùng cô bé cổ vũ trong vô hình tới Harry.


Draco nhìn Harry. Trái tim quặn lại. Bất lực trong cái kiềm giữ cứng như thép của ngài Moody, hoàn toàn không thể lao tới với hi vọng thay cậu ấy gánh đi phần nào.


Cậu hoàn toàn không muốn nhìn thấy cậu ấy đau tới như thế này.


Cedric cũng lòng nóng như lửa đốt. Nhưng anh lại lí trí hơn Draco bé nhỏ. Anh biết điều gì nên và không nên làm lúc này.


Harry đau đớn là thật. Anh xót cho cậu bé là thật.


Nhưng nếu không tách mảnh hồn đó ra, Harry có sẽ phải chịu đựng cái đau gấp trăm lần này và thậm chí là mất mạng ở tương lai với viễn cảnh trở thành một "cái kén" mà Voldemort sẽ từ đó "xé rách" và sống lại lần nữa.


Lựa chọn yên lặng cổ vũ cho Harry lúc này là tốt nhất và có không ít người đều nghĩ như anh.


Bùa phép của Mr.G đã đi tới hồi cuối. Harry đến giờ vẫn còn duy trì được trạng thái tỉnh thì có nghĩa là có hi vọng vượt qua rất lớn.


Grindelwald hờ hững rũ mắt, môi mỏng lẩm nhẩm câu chú dài cuối cùng.


Theo đó là đoàn khí đen thoát ra từ trán Harry cũng càng nhiều, gần như đã chiếm gần nửa căn phòng, ép những người đang quan sát ở gần đó phải lùi ra sau thêm vài bước trong lo lắng.


Ánh đèn trong phòng lúc sáng lúc tối do những tác động vô hình tới từ bùa chú.


Cạch!!!


Ánh đèn như dự liệu, tắt phụt.


Theo sau là tiếng thét hỗn loạn quen thuộc của mảnh hồn Voldemort như bao lần tách hồn trước.


Không gian rất nhanh sáng trở lại với một loạt những câu chú phát sáng tới từ đầu đũa của những người có mặt ở đây.


Harry sau khi tách hồn đã bất tỉnh dưới sàn, mồ hôi đẫm áo, sắc mặt yếu ớt vô cùng.


Và gần như chỉ trong tích tắc, Draco đã lao lại và quỳ xuống ôm lấy Harry.


Cedric chậm một bước, đành chỉ im lặng nhìn Draco nhẹ nhàng ôm lấy Harry lên lầu, bàn tay với các khớp xương rõ ràng dưới ống áo trùng nắm chặt.


Levy cũng vừa vặn thu được mảnh hồn kia gọn gàng vào trong chiếc hộp linh hồn của mình, thờ phào nhẹ nhõm, ánh mắt cảm kích đối diện với đôi mắt thâm thúy của ông lão Gellert vài giây, sau đó vội vã trở về phòng mình.


Mọi người kéo nhau lên phòng Harry, căn phòng khách rất nhanh trở nên trống trải trở lại, chỉ còn lại hai người là cụ Dumbledore và Grindelwald vẫn đang duy trì tư thế đứng vừa nãy.


A...


Grindelwald nhìn theo hướng cầu thang, đôi mắt già nua bỗng tối sầm, nghiêng ngả như muốn ngã xuống.


Cụ Dumbledore đỡ được ông, hai mạt tinh anh sau cặp kính bán nguyệt không giấu được sự lo lắng nữa.


"Có sao không, G?"


Gillert bám vào tay Dumbledore ổn định thân thể vài giây, sau đó chậm rãi buông ra, tự mình đứng vững, lắc đầu.


"Tiêu hao hơi lớn thôi"


Cụ Dumbledore như không có gì thu lại bàn tay của mình, mỉm cười:


"Hôm nay làm tốt lắm, đi nghỉ ngơi đi nhé"


Grindelwald phất phất tay, đi về phòng mình, trước khi khuất dạng không quên nhìn một cái sâu thẳm về phía hành lang tầng trên.


Cô bé ngây ngô, mi nghĩ lão Dumbledore sẽ tha cho sự tồn tại của hắn sao?


Ha...


So về độ sắt đá, ta vẫn phải thua ông ta đấy...