Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 898: 898





Thường Hồng Hi cười nói: "Có vẻ như với một số người nào đó, ba sống thêm một ngày người ta cũng không chịu nổi.
Tần Minh bảo: “Ba yên tâm đi, con sẽ không để ba xảy ra chuyện.

Dương Hiểu Huyền, anh đưa ba nuôi tôi đến phòng bệnh tầng hầm đi, lúc cần thiết thì chuồn”
Nhưng vừa dứt lời thì bên ngoài phát nổ, sau đó vài vệ sĩ người đầy vết thương bị đánh vào, tất cả đều ngã xuống đất, miệng phụt máu, không nhúc nhích được, súng trong tay đều không bắn được phát nào.
Sau đó, hơn mười người mặc đồ đen được trang bị vũ trang đầy đủ xông vào, chĩa súng vào mọi người trong phòng.

“Nhất Thốn Quyền?”
Tần Minh nhìn những người bị thương, lập tức hiểu ra, đây chẳng phải là cao thủ cảnh giới sao? Hơn nữa còn được trang bị súng?

Ở Bắc Kinh, ai có thể tạo được một tiểu đội tinh nhuệ với loại trang bị này? Không có tiền thì phải có quyền mới có thể làm được.
Dương Hiểu Huyền thấy thế thì bỏ Thường Hồng Hi lại, lách người chặn trước mặt Tần Minh, nói: “Cậu chủ, bên kia có cửa, lát nữa tôi gây hỗn loạn rồi cậu xông qua đó đi.”
Tần Minh nói: “Nhưng ba nuôi tôi...
Dương Hiểu Huyền bảo: “Giờ không lo được nhiều như vậy, tôi nghi ngờ có nội gián.

Tốc độ đột nhập thế này quá nhanh, e là người của chúng ta đều chết cả rồi, giết đến tận trước mặt mới bị phát hiện, không phải nội gián thì tại sao lại thế chứ? Nếu ở đây hết thì tất cả đều vô nghĩa” Cập nhật chương mới nhất tại* TгцуenАРР.cом
Nội gián?
Tần Minh sầm mặt, lẽ nào ngoài Phùng Đông Tường ra vẫn còn người khác?
Nhưng người của tiểu đội ám sát đều đã đổi hết rồi mà.
“Giết hết!”
Bỗng có tiếng ra lệnh, những người đột ngột xông vào lần lượt giương súng.
Bỗng chốc, Hoàng Tiến ném một quả lựu đạn gây choáng, ánh sáng vô cùng chói mắt, sau đó trong phòng bệnh vang lên một tràng tiếng súng.
Nhân lúc hỗn loạn, Tần Minh được Dương Hiểu Huyền kéo đến cánh cửa nhỏ bên cạnh, trốn thoát được, nhưng Dương Hiểu Huyền trúng hai phát đạn vì bảo vệ Tần Minh.
Máu cứ chảy nhưng trông gã như không hề cảm thấy đau đớn, kéo Tần Minh rút lui.
Sau khi phản ứng lại, Tần Minh cũng không lo được nhiều như vậy.

Trận bắn loạn xạ vừa rồi, Thường Hồng Hi, Hoàng Tiến và những người khác đều không thoát ra được, e là đều chết cả rồi.
Tần Minh kiềm lại cảm xúc đau buồn, chạy xuống lầu, phát hiện ra người của tiểu đội ám sát ở các điểm ẩn náu đều bị xử sạch, ngã trong vũng máu.

Trái tim Tần Minh như bị dao cứa, đó đều là thuộc hạ trung thành bảo vệ anh.
Viện điều dưỡng Trung Nam Hải là bệnh viện do tập đoàn Thế kỷ Hoàn Vũ xây dựng, hơn nữa ở đây là nội bộ, một nơi khá sâu, một số khu vực ở phía trước mở công khai cũng có người canh gác.
Nhưng bây giờ chỉ là một bệnh viện độc lập cho Thường Hồng Hi ở thì xảy ra chuyện, không có nội gián thì quá vô lý.

“Kít!” Đột nhiên dưới lầu có một chiếc xe màu đen dừng lại, Tống Dĩnh vẫy tay với hai người.
Tần Minh không lo được nhiều như thế, chỉ có thể lên xe trước.

“A Long đâu?” Tần Minh lên xe rồi mới hỏi, anh ta nên chịu trách nhiệm về vấn đề an toàn hôm nay.
Tống Dĩnh lạnh lùng nói: “Chết rồi, ba chi đội chỉ có hai người sống sót, tôi không cứu được, sau này có thể sẽ bị diệt khẩu.

Vì tin tưởng vào năng lực của Dương Hiểu Huyền nên tôi đã lái xe tới theo phương án an toàn cuối cùng, ngoài ra tôi còn phát hiện cái này”
Tống Dĩnh đưa một chiếc điện thoại tới, là hình do cô ta chụp, người hiển thị trong hình chính là Lương béo đang ra lệnh.

Lương béo là người của Triệu Trinh, cũng là một cao thủ.
Tần Minh nắm chặt tay, ba tiểu đội ám sát bảo vệ anh gần như bị diệt sạch.
Người ba nuôi ơn nặng như núi của anh cũng bị giết.
Tất cả đều là âm mưu của nhà họ Triệu.
Tần Minh siết chặt nắm đấm, chặt đến mức gần như ứa máu, tức giận nói: “Lập tức điều động thêm người bao vây chỗ này, không được để lọt một con kiến, tất cả những ai tham gia vào vụ ám sát đều phải chết.

Ngoài ra tập hợp hết tất cả các tiểu đội ám sát trên cả nước, gọi cả nhóm Tất Nguyên và Kim Tiền Bảo.

Tăng thêm nhân lực ở nước ngoài, lần này tôi quyết một trận sống mái với nhà họ Triệu.”.