Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 463





Trong màn hình của máy tính ở phòng sách, Tần Minh nhìn thấy Thường Hồng Hi đang cắm ống nằm trên giường ở bệnh viện, bên cạnh là một quản gia người da trắng đang đưa thuốc cho ông ấy.
Tần Minh lo lắng hỏi: “Ba nuôi, sức khỏe lại chuyển biến xấu sao?”
Thường Hồng Hi yếu ớt nói: “Tạm thời vẫn chưa chết được, Hoàn Vũ của chúng ta cũng có rất nhiều công nghệ được sinh học tiên tiến trên thế giới, có thể sống được ngày nào hay ngày ấy.

Đột nhiên tìm ba là có chuyện gì sao? Nghe nói con từ chối buổi xem mắt với Triệu Vũ Hân, còn đột nhiên xông vào nhà cô ta?"
Tần Minh bình tĩnh nói: “Đó là hiểu lầm, chủ yếu nhất là cô ta không phải kiểu con thích, con không thích gái ngoan, con thích cô gái độc lập như Nhiếp Hải Đường, nụ cười của cô ấy rất đẹp.
Thường Hồng Hi im lặng giây lát rồi lên tiếng: “Con nên quên nó đi, dù sao thì nó rất dễ trở thành mục tiêu dùng để uy hiếp con.

Ba biết con là một người trọng tình nghĩa, con thà cần một người phụ nữ chứ không cần sự giàu có thống trị thế giới, đây là một điểm ba không thích ở con."
Tần Minh nói: “Ba nuôi, ba sắp xếp để cô ấy đi, con không nhìn thấy, ba không làm gì tổn thương cô ấy đấy chứ?"
Thường Hồng Hi trả lời: “Không có, nó là một người bình thường, ba cần gì phải gây khó dễ cho nó.


Ba vẫn nói như thế, ngoan ngoãn xem mắt đi, bắt đầu yêu đương với cô gái nhà họ Triệu trước, lúc con chính thức tiếp quản thì lực cản cũng sẽ giảm đi rất nhiều.

Phùng Đông Tường sẽ lập tức thu xếp để con với nhà họ Triệu xem mắt lần hai, nhưng đừng rước phiền phức cho ba nữa.
Tần Minh đáp lại, tán gẫu thêm vài câu rồi mới ngắt máy.
Tống Dĩnh vẫn luôn đứng bên cạnh, thấy Tần Minh một lúc lâu vẫn không nói gì thì hỏi: “Cậu chủ? Cậu không tin ông Thường sao? Hay là tôi đến Bắc Kinh tìm cô Nhiếp nhé?”
Đột nhiên Tần Minh nói: “Không cần nếu giả thiết của tôi đúng thì chắc chắn hiện tại bên cạnh Nhiếp Hải Đường có rất nhiều người theo dõi, một khi tôi tùy tiện hành động thì bên phía ba nuôi có thể sẽ có thay đổi gì đó.

Cô giao cho Thích Minh Huân một nhiệm vụ giúp tôi, bảo anh ta nộp cho ba nuôi tôi một bảng lịch trình, ừm...!đầu tư giáo dục đi, kế hoạch đầu tư cho các trường học lớn ở Bắc Kinh.

Tôi sẽ là đại diện của tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ đến từng trường để tiến hành thăm hỏi.

Tốt nhất là có thể có hoạt động giao lưu gặp gỡ với học sinh của các trường, mục đích là tăng độ nhận diện của tôi trong ngành giáo dục, thử phản ứng của ba nuôi."
Nói xong, Tần Minh ngừng lại rồi nói tiếp: “Nếu giả thiết của tôi sai, vậy thì chỉ sợ bóng sợ gió một phen, mất công chạy đi một chuyến thôi, cũng không thiệt thòi gì.”
Tống Dĩnh gật đầu đáp: “Rõ, tôi đi làm ngay.
Tần Minh cắn môi, ngón tay đan lại nhìn vào cửa phòng sách mà không có tiêu cự
Vốn dĩ Thích Minh Huân là tổng phụ trách bộ phận thương mại của tỉnh Đông Sơn phía Bắc, quản lý phát triển nhiều mỏ kim loại khoáng sản quý hiếm, vận chuyển và lưu thông của cả tỉnh Đông Sơn, ngoài ra còn quản lý nhiều công ty dược phẩm và đầu tư.
Hiện tại đang đầu tư vào giáo dục, đây là một cái cớ rất tốt.
Quan trọng nhất là Thích Minh Huy còn trẻ, khác với đội ngũ quản lý mà ba anh ta Thích Vân Đông để lại, anh ta không quen Thường Hồng Hi, là người mà Tần Minh đã đề bạt lên làm tổng phụ trách của cả khu Hoa Bắc cách đây không lâu, cũng có thể nói là người của Tần Minh.
Tần Minh với Tống Dĩnh vừa ăn trưa xong thì bên phía Thích Minh Huân trả lời tin tức, anh ta nói đề nghị của anh ta bị Phùng Đông Tường bác bỏ, lý do là hiện tại Tần Minh phải hoàn thành việc học, hơn nữa phải chuẩn bị đi xem mắt với nhà họ Triệu, không thích hợp đi Bắc Kinh.
Tần Minh nhìn máy tính bảng mà Tống Dĩnh đưa tới, cắn môi suy nghĩ một cách nhanh chóng rồi nói: “Tiểu Dĩnh, tạm thời cô đừng làm gì cả, mọi chuyện cứ như cũ là được rồi.
Tổng Dĩnh gật đầu nói: “Rõ thưa cậu chủ

Buổi tối, Tần Minh về nhà họ Mộc, đối với nhà họ Mộc, tâm trạng Tần Minh rất phức tạp, anh sờ lên vết rắn độc cắn trên cổ tay thì thấy đã liền sẹo rồi.
Cô Phương thấy Tần Minh vào thì vui vẻ nói: “Ôi cậu về rồi à, vừa nãy cô cả còn thảo luận với cô hai chuyện cậu có về ăn cơm không đấy.
Tần Minh gãi mặt, nói: “Tối nay ăn ở đây.
Tần Minh vào phòng thì phát hiện Mộc Hạo với Hứa Thục Lan đang tìm hiểu đi Bắc Kinh mua biệt thự cho Mộc Tiêu Kiều để tiện cho cô ta ở, thương con gái ở Bắc Kinh lập nghiệp ngày ngày đều ngủ trong căn hộ.
Còn Mộc Hải Nhiễm với bà cụ Mộc đang hát hí khúc, hai vợ chồng già rất hòa thuận.
Nhưng Tần Minh biết Mộc Hải Nhiễm có vợ nhỏ ở bên ngoài, lần trước từng gặp ở bệnh viện.
Mộc Tư Thuần thấy Tần Minh đi tới thì kéo tay anh, nói: “Tần Minh, anh về rồi à? Em đang định gọi cho anh đấy.
Mộc Tiêu Kiều gỡ tay hai người ra rồi kéo Tần Minh, nói: “Mộc Tư Thuần, em đi rửa tay ăn cơm đi.

Chồng, hai ngày nay anh không ngủ ở ký túc xá sao?”
Tần Minh gật đầu đáp: “Ăn cơm xong tôi có vài lời muốn nói với cô.
Mọi người đều giật mình, không biết tại sao mà lúc Tần Minh có gì muốn nói thì người nhà họ Mộc đều cho rằng Tần Minh đang muốn rời khỏi nhà họ Mộc.
Lần trước hai người ầm ĩ muốn ly hôn, Mộc Hạo và Mộc Hải Nhiễm đã tưởng rằng không thể cứu vãn được nữa, thậm chí còn thử bảo Mộc Tư Thuần phát triển thêm với Tần Minh.

Cuối cùng sau khi hai người từ Tương Tây về thì quan hệ tốt lên nhiều, điều đó khiến hai ba con Mộc Hải Nhiễm hối hận không thôi.

Bởi vì ngày nào Mộc Tư Thuần cũng líu ríu nhớ nhung Tần Minh nhiều hơn trước đây, vì vậy đã khiến Mộc Tiêu Kiều không hài lòng.

Sau bữa cơm, Tần Minh với Mộc Hải Nhiễm thảo luận đôi chút về học vấn, Mộc Hải Nhiễm vô cùng bất ngờ khi biết Tần Minh bái Trương Toàn Chân làm thầy.
Bởi vì Trương Toàn Chân chưa từng nhận học trò, cũng từng nói không nhận học trò, lo rằng sau khi chết không có ai kế thừa đều là lời nói xằng bậy ông ta lừa mọi người.
Mộc Hải Nhiễm vô cùng tán thưởng Tần Minh khi anh có thể trở thành học trò của Trương Toàn Chân, còn dặn dò Tần Minh phải chăm chỉ học hành, bởi vì Trương Toàn Chân thật sự là học trò giỏi nhất được dạy dỗ bởi bậc thầy Triệu Đức Dân của bọn họ, rất có bản lĩnh.
Tần Minh vẫn muốn hỏi một vài chuyện về những vị trưởng bối trước đây, chẳng hạn như nói về chuyện khi đó kiểu phụ nữ thế nào đã khiến anh em họ xích mích với nhau, và khi đó ba người kia là nhân vật chơi bời như thế nào.

Nhưng Mộc Hải Nhiễm che giấu rồi đổi đề tài, nói đến chuyện kinh tế dân sinh.
Tần Minh cũng bế tắc, tán gẫu không bao lâu, cũng chẳng nghe ngóng được gì.
Tần Minh về phòng sách, Mộc Tiêu Kiều đang xử lý tài liệu của công ty, anh thấy cảm xúc của Mộc Tiêu Kiều vô cùng bình tĩnh.
Mộc Tiêu Kiều nhìn Tần Minh, hỏi: "Muốn nói với em chuyện gì?”
Tần Minh gãi đầu, nói: “Chuyện giữa cô với Nhiếp Hải Đường, tôi muốn thương lượng với
Mộc Tiêu Kiều sửng sốt, tài liệu trong tay không có chỗ để đặt xuống nên nắm chặt lại, cô ta biết Tần Minh với cô ta luôn sẽ đổi mặt với vấn đề này, và sẽ có kết luận cho câu hỏi có nên buông tay hay không.
Nếu không hiểu rõ thì quan hệ giữa hai người không thể nào phát triển được.
Mộc Tiêu Kiều hít sâu một hơi, nói: “Được, cũng đến lúc nói rõ ràng rồi.
Lúc này, ở bên ngoài phòng sách, Mộc Tư Thuần rón rén đi đến bên cửa, áp tai vào vách cửa.
Mộc Tư Thuần rất quan tâm, có phải Tần Minh lại muốn ly hôn với chị hay không, trước đây nghe hai người ly hôn cô ta sẽ rất kích động, không muốn Tần Minh rời khỏi nhà họ Mộc, cô ta cảm thấy Tần Minh là một anh rể tốt.
Nhưng bây giờ lại không kích động nữa, thậm chí còn cảm thấy hai người đã có mẫu thuẫn thì cứ ly hôn đi, miễn cưỡng cũng chẳng hạnh phúc.
Mộc Tư Thuần thầm lẩm bẩm: “Mặc dù anh rể là một tên khốn, nhưng ngoại trừ khốn nạn trong chuyện tình cảm thì thực ra cái gì cũng tốt cả, xem như là một người đàn ông chất lượng.

Lần này chắc là có thể thành công ly hôn nhỉ?”
Mộc Tư Thuần thầm vui, dán sát vào cửa gỗ như dán giấy, nghe lén hai người bên trong nói chuyện.
Hai người trong phòng sách nói rất lâu.
Vẻ mặt Mộc Tư Thuần lúc đầu kinh ngạc, sau đó nhíu chặt mày rồi lại lộ ra vẻ vui mừng, tiếp đó lại trở nên khó hiểu, một lúc sau lại tức giận phồng má, nói luyên thuyên “Hừ, Tần Minh, anh thế này là tốt bụng quá đấy, nếu là em thì em muốn tất cả.