Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 378





Tào Vỹ là khách quen của quán bar, quen với cả bên trông coi và quản lý của quán.
Bởi vì quán bar này tương đối trẻ trung, thường xuyên có thể tình cờ bắt gặp những thanh niên nam nữ đến đây giải tỏa áp lực cuộc sống, nhất là sinh viên nữ.
Nhưng mà đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp đại ca Từ, người quản lý trông coi ở đây, yếu đuối như vậy trước mặt một ông già uy nghiệm hơn sáu mươi tuổi, tóc đã bạc một nửa, giống như bố đánh con trai vậy, có thể tùy ý xử lý.
Sau đó, ông già uy nghiêm đó lại giống đứa cháu trai đi lấy lòng Tần Minh, một thằng nhóc tầm thường, còn gọi đối phương là “cậu Tần".

Vẻ mặt cung kính đó giống hệt như dáng vẻ ông ta quỳ liếm ông chủ lớn sau lưng ông ta vậy.
Tào Vỹ biết hôm nay hắn tiêu đời, dẫm phải miếng sắt rồi.
Tần Minh liếc nhìn đàn em của Niên Lão Lục hỏi: "Chuyện gì thế? Tìm thấy Nhiếp Hải Đường rồi?"
Ông Bạch há miệng đầy lúng túng, nói: "Không phải, chuyện là sáng nay, người đòi nợ của chúng tôi đã đòi nợ bạn gái cũ của cậu Tần, quả thực đáng chết.

Đại ca Niên bảo tôi đưa tới cho cậu Tần chút tiền nhỏ, coi như là lời xin lỗi."
Tần Minh cầm lấy một tờ chi phiếu, mới có một triệu.
Không, đây không phải là một con số nhỏ, nhưng đối với anh mà nói có như không có, chi bằng dùng để lôi kéo lòng người.
Anh ném tiền qua rồi nói: "Được rồi, chuyện sáng nay tôi sẽ không trách cứ mấy người nữa.

Chút tiền này coi như tôi bồi thường cho những món đồ anh em của tôi mà phá hỏng ở đây."
Ông Bạch mừng rỡ, lập tức nhận lấy, bàn uống rượu ở đây đáng bao nhiêu tiền chứ? Ông ta chạy vặt một tí là kiếm được một triệu, đã thật.
Ông Bạch lại chỉ vào Tào Vỹ đang sợ co rúm ở một bên rồi nói: "Cậu Tần, vậy xử lý bọn nó như thế nào? Cậu nói đi, tôi lập tức làm theo"
Hai cô gái Cao Bình và Tổng Thu Yên thấy vậy, sợ đến nỗi mặt tái mét, không ngờ rằng Tần Minh còn quen biết xã hội đen.

Bọn họ sợ hãi, khẩn cầu nói: "Tần Minh, chúng ta là người quen mà.

Chúng ta còn học chung trường.

Cậu đừng chặt tay chúng tôi.

Cầu xin cậu.

Chúng tôi biết lỗi rồi, tôi nói không suy nghĩ.

Chúng tôi tự vả miệng mình."
Bốp bốp bốp!
Cao Bình và Tống Thu Yên vả miệng nhau, mấy cô gái khác anh không quen cũng vả miệng theo, cả quán bar đều là tiếng bạt tại của bọn họ.

"Tần Minh, bỏ qua cho chúng tôi nhé?" "Xin lỗi, chúng tôi biết lỗi rồi.

Chúng tôi không dám đụng vào cậu nữa." "Hu hu..."
Quả thật mấy cái mệnh lệnh của ông Bạch quá ác, khiến cho mấy cô nàng sợ mất mật.
Tần Minh không hề quan tâm đến mấy người bạn cùng trường nói không suy nghĩ này.

Trái lại anh nhìn sang Triệu Mộng Hoa ở bên cạnh, cô ta vẫn mang vẻ mặt không biểu cảm, dáng vẻ không thèm quan tâm.
Anh thấy có chút kỳ lạ.
Anh nhớ trước đó, sau khi anh phát hiện ra Lý Mộng ngoại tình, anh còn muốn đánh Dương Uy tơi bời.

Lý Mộng vì tiền mà che chở cho Dương Uy.
Nhưng bây giờ, Tào Vỹ gặp xui xẻo, sao cô ta vẫn làm thinh nhỉ?
Anh nhìn dáng vẻ của Triệu Mộng Hoa cũng có chút kỳ lạ nhưng lại không thể nói được là có gì kỳ lạ.
Anh tức giận khua tay, chỉ vào Tào Vỹ nói: "Đập BMW của anh ta cho tôi."
Chẳng mấy chốc, anh Thiết Tử đã dẫn theo mấy người ra bên ngoài đập nát chiếc BMW 7Series của Tào Vỹ.

Tào Vỹ nghe thấy tiếng xe bị đập bên ngoài, vô cùng đau lòng.

Xe mới mua chưa được bao lâu, giá mấy triệu bạc mà đã bị phá hỏng như vậy.
Tần Minh đang nghĩ xem nên xử lý Tào Vỹ này như thế nào thì cảnh sát lại đến.
Mấy người cảnh sát đi vào: "Chúng tôi nhận được báo án, ở đây có người tụ tập gây chuyện."
Tần Minh nhíu mày, có người báo cảnh sát sao?
Vậy cũng tốt, anh giơ tay lên rồi nói: "Cảnh sát, ở đây có người đánh nhau, người này đánh bạn của tôi"
Mấy người cảnh sát đi tới, nhìn qua Tào Vỹ bị đánh đến nỗi rằng chẳng còn, cực kỳ nhếch nhác, nói: "Tôi thấy là anh ta bị người ta đánh đấy chứ?"
Anh Thiết Tử lập tức đứng ra nói giúp cho Tần Minh: "Cảnh sát, chúng tôi làm chứng.


Là cái anh họ Tào này đánh người.

Anh Trần của chúng tôi không liên quan đến chuyện này, anh ấy ngăn cản đánh nhau, chúng tôi đều có thể làm chứng" "Đúng, đều có thể làm chứng" Những đàn em xung quanh rối rít phụ họa theo, đương nhiên lúc này phải nghe anh Tần rồi.
Tần Minh nghiêm túc nói: "Đúng vậy.

Anh cảnh sát, bắt người về đồn thôi."
Trong lòng Tần Minh nghĩ, nhốt Tào Vỹ này lại là tốt nhất, phải phạt từ lỗi nhỏ để không phạm sai lầm lớn.

Nhân cơ hội hắn bị giam lại thì giúp cậu Dũng và Triệu Mộng Hoa một tay.
Mấy người cảnh sát đó có hơi do dự, dường như không có ý định bắt người.
Tần Minh nổi cáu, chẳng lẽ Tào Vỹ này có chống lưng sao?
Anh đang định nổi giận thì sau lưng đột nhiên có cô gái tóc ngắn xinh đẹp mặc một chiếc quần bò, áo phông trắng đi tới, nói: "Tần Minh, đừng tham gia linh tinh, mau về nhà đi."
Tần Minh sững sờ, đây không phải là nữ cảnh sát Tôn Thường Hi sao? Cô ấy làm thế này là muốn làm gì?
Sao hôm nay cô ấy lại mặc thường phục nhỉ? Thật là xinh đẹp.
Anh Thiết Tử nhìn thấy dáng vẻ muốn kéo Tần Minh đi của Tôn Thường Hi, tức giận nói: "Cô là ai? Bớt xen vào chuyện ở đây!
Tôn Thường Hi trừng mắt đầy dữ dằn, anh Thiết Tử bị dọa vội vàng rụt cổ lại.

Cô ấy nói: "Tôi là chị gái của nó."
Tần Minh đang định hỏi lại thì Tôn Thường Hi lại kéo Tần Minh lại rồi nháy mắt ra hiệu, nói: "Lại để chị tóm được em đến quán bar chơi đùa, em còn đánh nhau nữa à? Em giỏi đấy, về nhà chị sẽ dạy dỗ em, đi theo chị"
Tần Minh biết có chuyện rồi, ra vẻ biết điều sợ sệt: "Chị, đừng nói cho bố mẹ biết.

Em sai rồi mà!"
Tần Minh vừa đi, ông Bạch cũng không muốn nhiều chuyện, lập tức rút lui.
Còn cảnh sát thì nhanh chóng thu dọn hiện trường, đuổi hết người đi, cũng vì vậy mà Tào Vỹ thoát nạn.

Tần Minh đỡ ba anh em trong kí túc xá của mình ra ngoài quán bar.

Triệu Lập Ngưu biết Tần Minh không có chị gái, đá lông mày nói: "Tiểu Minh, đỉnh đấy.

Quen biết gái xinh ở khắp nơi.
Tần Minh liếc anh ta rồi nói: "Không phải như cậu nghĩ đâu."
Triệu Lập Ngưu cười ha ha nói: "Nếu cô ấy tìm cậu có chuyện, cậu Dũng lại say khướt thế này, bọn tôi đưa cậu ấy trở về trước."
Tôn Chí Bằng nhìn Tôn Thường Hi một cái, lại nhìn Tần Minh, vô cùng kinh ngạc với Tần Minh, nói: "Được đấy người anh em.

Lại cua được một cô em xinh xắn rồi à? Cô gái này rất có khí chất chị đại đấy.

Tiểu Minh, hóa ra cậu thích kiểu này? Sáp nến và roi da?" "Mẹ nó, không đứng đắn." Tần Minh bay lên, sút một cái vào Tôn Chí Bằng.
Tôn Chí Bằng cười đều nhưng vẫn quan tâm nói: "Người anh em, bọn tôi đi về trước đây, cậu phải thật cẩn thận nhé."
Tần Minh quay đầu lại nhìn Tôn Thường Hi hỏi: "Chị Thường Hi, em thật sự không hề gây chuyện mà, em vô tội."
Tôn Thường Hi liếc anh một cái rồi nói: "Được rồi, được rồi, bạn Tần Minh, mỗi lần tôi thực hiện nhiệm vụ đều có cậu.


Cậu giỏi thật.

Thể chất tự gây chuyện?"
Tần Minh cười gượng gạo rồi nói: "Nào có, đây chính là duyên phận của em và chị Thường Hi đấy.

Nhưng mà chị Thường Hi đang thực hiện nhiệm vụ gì vậy? Em lại làm ảnh hưởng đến chị sao?"
Tôn Thường Hi vặn vẹo người, sau đó cong mông lên, một tay chống nạnh, hỏi trước: "Cậu thấy tôi như thế nào? Còn giống nữ sinh đại học nữa không?"
Tần Minh nuốt nước miếng, một vòng xoay này rất có ý vị, anh nói: "Chị Thường Hi rất xinh đẹp nhưng mà khí chất của chị hoàn toàn không giống nữ sinh đại học bình thường"
Tôn Thường Hi xoắn xuýt che mặt lại rồi nói: "Nhưng phơi nắng nhiều da cũng dày lên rồi.
Trong lòng Tần Minh vui vẻ nói: "Không đâu, làm gì có chuyện đó chứ? Chị trẻ trung xinh đẹp mà.

Em là nói khí chất của chị.

Nữ sinh đại học người ta phần lớn vẫn chưa hết ngày thơ, còn có mùi vị sách vở, phần lớn cũng không có gu ăn mặc, hơn chín mươi phần trầm vẫn là tóc dài." "Đặc biệt, hiện giờ thịnh hành phong cách đáng yêu, chu môi, nũng nịu, chớp mắt, làm nũng.

Tư thế này của chị, nhìn một cái là biết một cô gái bạo lực, cộng thêm cử chỉ và hành vi cũng quá xã hội.

Không giống."
Tôn Thường Hi trợn mắt nhìn anh một cái rồi nói: "Tôi cũng đâu phải diễn viên."
Tần Minh cạn lời, nói: "Vậy chị nói với em chuyện này làm cái gì? Có liên quan gì đến việc chị đang thực hiện sao?"
Tôn Thường Hi chỉ chỉ ở cách đó không xa, Tào Vỹ đang đứng bên cạnh chiếc BMW bị đập nát gọi điện thoại, giải thích: "Có.

Lần này tôi đang theo một con cá lớn.

Chính là người xung đột với cậu đó.

Tên là Tào Vỹ.

Thật ra anh ta là "
Tần Minh nhìn qua bên Tào Vỹ, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, kêu lên: "Không hay rồi."
Anh lập tức chạy qua bên kia với tốc độ chạy nước rút một trăm mét..