Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 345





"Hự!" Một chiến sĩ Phòng cháy Chữa cháy ở trong tầng dưới thò tay ra, nắm lấy áo bệnh nhân của Hà Mộng Cô.
Nhưng chất lượng quần áo bệnh nhân của bệnh viện bình thường, Hà Mộng Cô rơi mạnh như thế, chỉ nghe xoẹt một tiếng, quần áo đã bị xé rách.

Bà ấy không thể thoát khỏi chuyện ngã từ sân thượng của bệnh viện xuống.

"Mẹ!" Bạch Ngọc Thuần hoảng sợ hét lên chói tai, mới đi được hai bước đã ngã xuống đất và ngất đi.
Bạch Đại Hữu thì bật khóc, hết nhảy lung tung rồi kêu rên, lăn lộn, nước mắt nước mũi đều chảy ra.

Nhưng anh ta không dám tới gần chỗ bức tường mà Hà Mộng Cô đã nhảy xuống.
Tần Minh đến bên bức tường, nghe được những tiếng kêu hoảng hốt từ phía dưới tầng vọng lên.

Vụ nhảy lầu này quá nhanh, trước sau chỉ hơn ba mươi phút, hơn nữa còn nhảy thật nên đã dọa mọi người sợ rồi.
Đệm hơi đón được Hà Mộng Cô.

Nhân viên y tế lập tức chạy đến cứu chữa.
Tần Minh lặng lẽ thở dài.

Anh sống trong gia đình luôn được ba mẹ yêu thương, anh cưng chiều em, em kính trọng anh.

Anh cảm giác gia đình Bạch Ngọc Thuần sống quá bi kịch.
Anh ôm lấy Bạch Ngọc Thuần và bấm vào huyệt nhân trung của cô ấy, không để ý tới sự khác biệt giữa nam và nữ, ấn ngực của cô ấy để hồi sức tim phổi.


Cô ấy cuối cùng cũng chậm rãi tỉnh lại.
Nhưng lúc này mặt Bạch Ngọc Thuần tái nhợt vì hoảng sợ, môi cũng trắng bệnh ra.

Cô ấy nắm lấy Tần Minh hỏi: "Mẹ em đâu? Có cứu được mẹ em không?"
Tần Minh bế cô ấy lên: "Cô ấy được đệm hơi đón, bây giờ đang cứu chữa.

Chúng ta đi xuống tầng xem thử.

Em đừng hoảng, cũng không nên rối loạn, có anh ở đây rồi."
Anh biết lúc này Bạch Ngọc Thuần đang tuyệt vọng như trời sắp sập xuống.

Mẹ là chỗ dựa tinh thần của cô ấy.

Nếu cô ấy không chịu nổi, chỉ sợ sẽ ốm mất.
Cho nên anh phải an ủi, nâng đỡ cô ấy.
Bạch Ngọc Thuần nghe Tân Minh nói vậy mới yên tâm hơn.

Lúc này cô ấy rất sợ hãi, người yếu ớt chẳng còn sức lực gì.

Anh bế cô, cho cô ấy cảm giác an toàn chưa từng có.

Bây giờ, anh chính là chỗ dựa tinh thần duy nhất của cô ấy.
Mọi người đưa người đi cấp cứu.

Các bác sĩ đang chữa trị.

Tất cả đều phải chờ ở bên ngoài.
Hai chân Bạch Đại Hữu như nhũn ra, không thể đi nổi nữa.

May là có cảnh sát kéo anh ta qua.
Hai anh em liếc nhìn nhau, Bạch Ngọc Thuần phẫn nộ trừng mắt: "Bạch Đại Hữu! Bây giờ mẹ thành như vậy, anh đã hài lòng chưa? Anh thấy vui chưa? Hu hu...
Sau khi Bạch Ngọc Thuần mắng xong, hai tay che mặt và khóc nức nở.
Thật ra cô ấy cũng rất hận mình.

Sao cô ấy chẳng thể làm gì được cho cái nhà này? Sao cô ấy lại bất tài như vậy?
Tần Minh khẽ xoa lưng cô ấy.

Anh chỉ có thể nói vài "đạo lý lớn", cố gắng giúp cô ấy bình tĩnh lại.
Bạch Đại Hữu còn đeo còng tay, dứt khoát quỳ ở trước cửa phòng bệnh, vẻ mặt vô cảm nhưng trong lòng rối bời.

Chỉ có điều chẳng ai để ý tới anh ta.
Ca cấp cứu tiến hành tới hơn ba giờ sáng thì bác sĩ và các y tá mới đi ra, nhìn sắc mặt bọn họ đều không tốt lắm.
Bác sĩ cấp cứu bước tới lắc đầu, nói với Bạch Ngọc Thuần: "Chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi.

Bà ấy vốn bị trúng độc dẫn tới suy tim, vẫn chưa khôi phục lại kích động, còn ngã xuống từ độ cao như vậy.


Cho dù có đệm hơi đỡ được, nhưng sức khỏe bà ấy quá yếu.

Cộng thêm bệnh nhân không còn ý chỉ muốn sống nữa, chỉ một lòng muốn chết.

Các cháu vào trong gặp bà ấy lần cuối đi."
Bạch Ngọc Thuần nghe được kết quả này thì suýt lại hôn mê.

May có Tần Minh đỡ được cô ấy.

Nhưng anh cảm giác cả người cô mềm nhũn, dường như chẳng còn sức sống nữa.
Bạch Ngọc Thuần khó khăn lắm mới đi tới trước giường bệnh.

Trên người Hà Mộng Cố cầm không ít ống nối với các thiết bị, tín hiệu điện tâm đồ càng lúc càng yếu.
Gương mặt bà ấy già nua, đôi mắt mờ đục.

Khi hấp hối, bà ấy vẫn nhìn Bạch Ngọc Thuần và chảy nước mắt, nói: "Thuần Thuần...!Mẹ vô dụng, mẹ có lỗi với con...!Con hãy tha thứ cho mẹ, tha thứ cho anh con nhé.

Mẹ cầu xin con lần cuối đấy!" "Hu hu...!Mẹ...!Mẹ..." Bạch Ngọc Thuần ôm lấy tay Hà Mộng Cô, khóc không ra tiếng.
Tần Minh thở dài: "Bạch Đại Hữu đúng có phúc mà không biết hưởng.

Trước khi bà ấy chết vẫn còn lo lắng cho anh ta."
Hà Mộng Cô còn nói thêm: "Ba con khi ba con đi, có để lại một số điện thoại.

Nhưng trước đây Đại Hữu hạm chơi, không cẩn thận xé mất hai số cuối cùng.

Chúng ta lại dọn nhà, cho nên không liên lạc được."
Bạch Ngọc Thuận vừa khóc vừa kêu lên: "Con không cần, con chẳng cần gì cả.

Con chỉ cần mẹ thôi.

Mẹ, con xin mẹ đừng đi, đừng rời khỏi con"
Hà Mộng Cô cười trìu mến, muốn giơ tay xoa đầu Bạch Ngọc Thuần nhưng phát hiện mình chẳng còn sức lực.

Cuối cùng bà ấy nhìn về phía Bạch Đại Hữu được cảnh sát áp giải vào và chậm rãi nhắm mắt lại.
Thiết bị đo nhịp tim bên cạnh lập tức phát ra âm thanh điện tử ngân dài: "Tít...!"Mẹ...!" Bạch Ngọc Thuần khóc như xé tim xé phổi, rạp người trên giường bệnh mà nước mắt tuôn ra như mưa.

Đối với cô ấy, cho dù mẹ có không tốt tới mức nào, đó vẫn là người mẹ đã nuôi dưỡng cô ấy.
Bạch Đại Hữu cũng buồn bã quỳ xuống, cúi đầu không nói lời nào.
Tần Minh đứng bên cạnh thấy vậy, chỉ có thể trấn an: "Thuần Thuần, em hãy nén bị thương.

Cô Hà muốn em sống thật khỏe mạnh, thật vui vẻ tự tại.

Cô ấy chắc chắn đang ở trên trời nhìn em đấy."
Chuyện sau đó theo được thực hiện theo quy trình, từ nhà xác tới nhà tang lễ rồi nhà hỏa táng.


Bạch Ngọc Thuần không có tiền mua đất ở nghĩa trang thành phố Quảng, chỉ có thể ôm bình tro cốt về cất tạm.

Còn Bạch Đại Hữu chắc chắn phải ngồi tù mấy năm.

Đó là do anh ta tự làm tự chịu.

Nếu loại người hại chết mẹ mình như vậy vào tù mà còn không chịu hối lỗi thì hết cứu được rồi.
Nhưng bất kể thế nào, Hà Mộng Cô đã nói hai người không có quan hệ máu mủ, anh ta chẳng còn lý do gì để quay lại dây dưa, đòi tiền Bạch Ngọc Thuần nữa.
Mấy ngày nay, Tần Minh luôn bận rộn giúp đỡ.

Bạch Ngọc Thuần cũng đã hai ngày không chợp mắt làm người ta đau lòng.

Cô gái tốt bụng, ngay thẳng này đã phải chịu bao nhiêu thiệt thòi.
Sau khi mọi chuyện được xử lý thỏa đáng, Tần Minh bảo Bạch Ngọc Thuần cố gắng nghỉ ngơi một thời gian.

Chuyện làm thêm bên thư viện thì cứ để anh xử lý là được nhưng cô ấy cứ nhất quyết đòi đi làm.

Dù sao cô ấy cũng đã nhận lời với thư viện, không thể bỏ dở giữa chừng được.
Tần Minh không cản được cô nên đành thôi.
Thật ra Bạch Ngọc Thuần biết rõ mình muốn ở nơi có thể nhìn thấy Tần Minh.

Bây giờ cô ấy đột nhiên mất đi tất cả người thân, đang cảm thấy yếu ớt và trống trải.

Anh lại là người bạn duy nhất của cô ấy.

Chỉ lúc cô ấy nhìn thấy anh thì mới cảm thấy dễ chịu.
Tần Minh buồn bực nói: "Vậy chẳng bằng để anh mời em.

Em mới kiếm được có ít tiền."
Cô ấy cương quyết lắc đầu: "Không, em nhất định phải mời anh.

Nếu còn để anh mời em nữa, em sẽ chẳng còn mặt mũi nào gặp anh mất.

Vậy có được không? Em còn có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh đấy."
Anh trả lời: "Được rồi, em có chuyện gì muốn nói với anh vậy?".