Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 292





Tần Tổ Tổ tinh mắt, chỉ đằng trước và nói: “Ơ, đó chẳng phải là gia đình chủ Dương sao ạ? Nhà chú ấy cũng đến đây ăn kìa"
Vương Tú gật đầu: “Ừ, trùng hợp quá.

Nhưng mà chúng ta đừng đi thì hơn, nếu không lại khiến Tiểu Minh bị cười nhạo”
Tần Chí Quốc nói: “Hình như là đang gặp rắc rồi, chúng ta phải giúp anh Dương, anh ấy là sếp của tôi.
Tần Minh trợn trắng mắt, con trai của ba mẹ là sếp của nhà hàng này đấy.
Vừa hay bạn gái mới của Dương Uy Phương Tiểu Nhã đi ngang qua đó, trông thấy mấy người Tần Chí Quốc thì nói: “Ế? Là mấy người à? Sao lại cũng đi theo thế này?”
Cô ta nói: “Nơi này đắt lắm đấy, một bữa cơm ít nhất cũng phải bảy, tám nghìn, đắt cắt cổ luôn, mấy người ăn nổi à?”
Tần Chí Quốc kinh hãi: “Đắt, đắt vậy ư?”
Vương Tú kéo tay Tần Minh hỏi: “Con à, bây giờ con kiếm được bao nhiêu một tháng?”
Tần Minh gãi đầu, nói: “Ầy, bảy, tám nghìn a

Vương Tú căng thẳng, nói: “Thế sao được? Dù bây giờ con kiếm được nhiều tiền rồi thì cũng không thể tiêu xài lung tung như thế được.

Lý Mộng chia tay con là vì con tiêu lung tung đúng không? Mẹ thường nói với con rồi, có tiền thì tiết kiệm để sau này kết hôn thì dùng đến, con không nghe đấy.

Giờ lại tìm bạn gái là người thành phố, càng không thể hoang phí được."
Tần Chí Quốc nói: “Đi, đi, đi, đắt quá, chúng ta sang quán cơm nhỏ bên đường là được rồi, một bữa mà bảy, tám nghìn, ăn sao nổi?”
Đúng lúc này, Tổng Dĩnh đi đến, nói: “Cô chú à, phòng riêng đã chuẩn bị xong rồi, có thể vào được rồi.”
Tần Chí Quốc lập tức lắc đầu, nói: “Không cần, cô thư à, chúng tôi không ăn, ở đây đắt quá, chúng tôi không ăn nổi, tiền của Tần Minh giữ lại để cưới vợ thì hơn.
Tống Dĩnh nói: "Không, nhà hàng này là một trong những sản nghiệp đứng tên sếp của bọn cháu, nhân viên bọn cháu đến đây dùng bữa sẽ được giảm giá, ừm, giảm chin mươi phần trăm, cực kỳ có lời.
Tần Chí Quốc vẫn do dự: “Hả? Giảm chin mươi phần trăm lời thật ư? Vậy cũng rất đắt rồi, ăn một bữa ít nhất cũng mất bảy tám trăm.
Tống Dĩnh trợn mắt, ba mẹ của Tần Minh thật là khó ứng phó, ăn một bữa thì cứ ăn đi, đầu cần bỏ tiền, rối rắm làm cái gì?
Nhưng đây cũng là lúc thử thách năng lực của cô ta, cô ta cười nói: “Không phải đâu ạ, bảy, tám trăm đắt thì đắt thật, nhưng cô chú sẽ được hưởng thụ sự phục vụ khác biệt, uống trà Đại Hồng Bào núi Vũ Di, Hoàng Sơn Mao Phong thượng hạng,...!rượu cũng thuộc hàng cao cấp như rượu Tập, Mao Đài”
Tần Chí Quốc nhíu mày: “Tôi không uống trà, cũng không uống rượu, tôi chỉ uống nước sôi, mấy thứ đó tốt đến mấy tôi cũng không uống nổi.

Thức ăn cũng ăn tạm thôi, có thịt có rau là đủ rồi.”
Tống Dĩnh cạn lời, cô ta nói nãy giờ hóa ra lại là đàn gảy tai trâu à?
Cô ta hạ quyết tâm, nói: “Chủ xem, cháu và Tiểu Tần đều là nhân viên nội bộ, bọn cháu còn có chế độ siêu giảm giá cho nhân viên nội bộ nữa, giảm thêm chín mươi phần trăm nữa thì một bữa chỉ tốn bảy, tám chục tệ thôi.”
Tần Chí Quốc đen mặt: “Nhà hàng của các cô sao mà hiểm độc thế? Chi bảy, tám chục tệ ra ăn một bữa giá bảy, tám nghìn? Thế thì ăn cái gì?”
Nụ cười của Tống Dĩnh trở nên cứng ngắc, cô ta thật sự hết nói nổi.
Phương Tiểu Nhã nghe thấy bên Tần Minh có phòng riêng thì ngay lập tức chạy đến lỗi kéo gia đình Dương Uy qua bên đó, nói: “Chú Dương, họ đặt phòng riêng đấy, mọi người là đồng hương, ghép lại một bàn cũng được.
Dương Cường Kiên sửng sốt, nói: “Chí Quốc, sao các anh cũng đến đây?”
Tần Chí Quốc nói: “Tần Minh dẫn tôi đến đây, còn bảo là đã đặt phòng trước rồi.
Dương Cường Kiên mừng rỡ, nói: “Phòng riêng à, thế thì tốt quá, chúng ta ăn chung đi, dù sao bên anh cũng không có mấy người, mà phòng lại lớn, ăn cùng nhau đi.
Tần Minh không tình nguyện, anh hỏi Tống Dĩnh: “Không có bàn khác à? Nể tình đồng hương, xếp cho họ một bàn đi.”

Tống Dĩnh lắc đầu bất đắc dĩ: “Mỗi ngày nhà hàng đều rất đông khách, đặt bàn cũng phải năm ngày sau mới có, gần như không có khách hàng đến ăn ngay trong ngày, trừ phi đợi hai tiếng sau
Hai tiếng sau? Thế mấy người này đói đến mức ngất xỉu luôn à?
Tần Chí Quốc nói: “Ăn chung cũng được, vậy chúng ta cùng ăn đi.

Hóa đơn chia đôi, hôm nay tôi cũng ăn xa xỉ một lần.
Hai người đàn ông làm chủ gia đình quyết định, những người khác chỉ có thể nghe theo.
Tần Minh biết ba mình và Dương Cường Kiên thân nhau, tình nghĩa chủ tớ mấy chục năm, anh cũng không muốn làm ba không vui, đành phải để hai gia đình cùng vào phòng riêng.
Sau khi vào cửa, Dương Uy và Tần Minh nhìn nhau.
Hai người họ đều có chút phiền muộn và cảm thán, trước khi lên đại học họ vẫn rất thân thiết với nhau, không giấu nhau chuyện gì, Tần Minh thường được mời đến nhà Dương Uy chơi game, anh cũng hay che chở cho đối phương không bị bắt nạt, quá khứ họ thân thiết như thế đấy.
Nhưng bây giờ quan hệ của họ không còn quay lại như trước được nữa.
Dương Uy nhớ Tần Minh đã làm hắn ta bế mặt nhiều lần, lần này cũng dự cảm được đôi chút, bèn cảnh cáo trước: “Người lớn đều ở đây, cậu đừng có mà giở trò gì, ăn xong ai về nhà nấy." thì
Tần Minh nói: “Tôi cũng nghĩ vậy
Vào phòng riêng, không gian bên trong rất rộng, giống như một bữa tiệc gia đình theo phong cách cung đình, ba mặt tường, đèn lồng treo trên trần nhà, trang hoàng xa hoa trồng lộng lẫy, nguy nga, trước mặt là non xanh nước biếc, bình phong đặt ở hai bên, mặt sau còn có một dàn nhạc cổ đang tấu khúc, khiến lòng người khoan khoái.
Dương Cường Kiên cảm thán: “Chà, cái tầm này, khí thế này, không hổ là nhà hàng sang trọng nhất thành phố Quảng.
Phùng Nhạn Băng và Phương Tiểu Nhã lấy điện thoại di động ra chụp không ngừng, sau đó đăng lên mạng làm màu.
Phùng Nhạn Băng còn vui vẻ nói: “Ô, vẫn chưa gọi món mà còn có tổ yến à? Mất tiền không?”
Tổng Dĩnh đáp lại một cách lạnh lùng: “Có
Bấy giờ mấy người Dương Cường Kiên mới phát hiện bên Tần Minh có thêm Tống Dĩnh, cô ta thật sự rất đẹp, ăn mặc cũng rất có khí chất, đẹp hơn bạn gái mới Phương Tiểu Nhã của Dương Uy gấp trăm lần.
Dương Uy và Dương Cường Kiên nhìn cô ta chăm chăm, không tài nào rời mắt đi được.
Trong lòng Phùng Nhạn Băng tức lắm, chồng mình nhìn l l vào người phụ nữ khác như thế thì bà ta thoải mái sao được?
Bà ta không yên tâm, hỏi: “Cô là ai? Bạn gái của Tần Minh à?”
Vương Tú nói: “Không phải, đây là đồng nghiệp của Tiểu Minh, là thư ký của sếp nó, cô ấy chưa ăn trưa nên cũng đi ăn cùng
Phùng Nhạn Băng thấy không phải bạn gái của Tần Minh thì yên tâm, nếu như Tần Minh tìm được một cô bạn gái xinh đẹp như thế thì chẳng phải nhà họ Tần nở mày nở mặt lắm hay sao? Bà ta sẽ cảm thấy không thoải mái.

Ánh mắt của Phùng Nhạn Băng chứa vẻ khinh thường, bà ta nói: “Thì ra là đến ăn chực.

Nhắc đến bạn gái, vẫn là A Uy nhà chúng ta lợi hại, Tiểu Nhã à, cháu ngồi đi, nghe nói nhà cháu làm về vật liệu xây dựng, kinh doanh to không cháu?”
Phương Tiểu Nhã trả lời: “Bình thường thôi ạ, một năm cũng chỉ tiêu thụ mấy chục triệu thôi.”
Phùng Nhạn Băng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, hô lên: “Ôi, lợi hại thế.”
Tần Minh nghe mà bực bội, cần phải khoa trương như thế à? Cần phải hô to như thế à? Ông đây không điếc, mà với tốc độ bị bồ đá của Dương Uy, có lẽ tháng sau hắn ta lại tìm được bạn gái mới thôi.
Hơn nữa càng tìm lại càng không đáng tin, Phương Tiểu Nhã trông không giống con gái nhà lành, ăn mặc diêm dúa, hở hang, đây là bữa cơm ra mắt ba mẹ bạn trai đấy.
Sau khi hai bên ngồi vào bàn, Tần Minh muốn gọi món ngon cho ba mẹ mình.
Thật ra món ăn trong nhà hàng Trung Hoa của thành phố Quảng đều rất đắt đỏ, một đĩa chân giò nấu địa liên cũng đã hơn hai trăm, một đĩa đùi lợn kho tương hơn hai trăm, một đĩa vịt quay Bắc Kinh hơn bốn trăm, đắt ở chỗ các món ăn hiếm lạ, với cả trà, rượu nổi tiếng thôi.
Tần Minh biết khẩu vị của ba mẹ mình là các món ăn gia đình, bèn gọi vài món dân dã.
Kết quả thực đơn bị ba anh cầm đi đưa cho Dương Cường Kiên, ông nói: “Cái thằng này, gọi linh tinh gì đấy? Chú Dương của con sành sỏi, để chú ấy gọi món.”
Dương Cường Kiên cười to: “Cũng bình thường, gọi đại vài món dân dã là được, gọi thêm một, hai món đặc sắc, dẫu sao cũng cố ý đến đây, phải ăn cho sướng miệng.
Tổng Dĩnh ngứa mắt lắm rồi, cô ta nói: “Chúng tôi đặt phòng, cuối cùng phải là chúng tôi trả tiền, xin hãy đưa thực đơn cho chúng tôi.”
Có quy tắc người nào trả tiền thì người đấy gọi món nếu quan hệ không thân thiết.
Khi khẩu vị của hai gia đình không giống nhau, mà bên ngoài lại không có bàn trống, trường hợp này hết sức khó xử.
Phùng Nhạn Băng thấy Tổng Dĩnh không nói gì thì đắc ý: “Đúng là, đàn bà mà chỉ có mẽ ngoài thì có ích? Phải có tâm hồn đẹp ấy.”
Mặt Tổng Dĩnh sầm xuống, cô ta lặng lẽ cầm điện thoại di động lên, quay đầu đi dặn dò giám đốc sảnh: “Hủy giảm giá chi phí phòng Ngự Tôn cho tôi.
Ở đầu dây bên kia, nữ giám đốc trả lời: "Vâng, thư ký Tống.".