Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 157: Tự Cứu Lấy Mình





"Không có tiền thì mày là cái rắm gì?”
“Tao làm vậy mà gọi là tính kế sao? Tần Tố Tố, giờ mày không tư cách làm người hợp tác của tạo.

Cút cho tao.”
Lý Mộng đá Tần Tố Tố ngã lăn quay xuống đất, cầm túi da rắn bỏ chạy lấy người.
Tần Tố Tố cực kỳ thất vọng, cuối cùng cô ấy cũng hiểu vì sao Tần Minh muốn chia tay với Lý Mộng rồi.

Không ngờ từ đầu đến cuối cô ấy vẫn ngu ngốc tin vào vào lời nói của Lý Mộng, còn một lòng muốn tác hợp hai người lại, đúng là hại Tần Minh rồi.
Cứ nghĩ đến chuyện Tần Minh lấy tiền của khách hàng mà phải ngồi tù, nội tâm Tần Tố Tố bỗng dâng lên sự dũng cảm cực cao.

Cô ấy bất chấp đầu gối đang bị thương, tập tễnh chạy lên, bắt lấy túi da rắn: “Trả tiền lại cho anh trai tôi.”
Lần lôi kéo này Lý Mộng cũng dùng sức, hai người bắt đầu phân cao thấp ngay tại gara.
Tiền sắp đến tay rồi làm sao Lý Mộng bỏ được? Cô ta kêu to: “Con đàn bà điên nghèo kiết xác này, mày không cần tiền à? Mày chỉ cần thoải mái là tốt rồi, để ý chuyện người khác nhiều như vậy làm gì? Mày có hiểu tiền có thể sinh ra tiền không? Có tiền rồi thì về sau mày mới sống yên ổn được.”
Tần Tố Tố tức giận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, mắng to: "Loại gái tiêu tiền như nước như chị thì mấy trăm nghìn này cũng không đủ mà tiêu, đừng hòng lừa tôi.

Chị mà làm người nổi tiếng trên mạng gì chứ? Không thấy mấy người trên Weibo đều mắng chị sao?”

Lý Mộng nói: “Người không bị mắng thì làm sao nổi tiếng được? Mày buông tay ra cho tao."
Phanh phanh phanh, Lý Mộng lại duỗi chân ra, đạp thẳng lên người Tần Tố Tố.

Tuy nhiên Tần Tố Tố vẫn cắn răng chịu đựng, cố nén nước mắt không chịu buông tay.

Cô ấy cần phải đòi lại số tiền này, đó là tương lai của anh trai Tần Minh nhà mình.
Đúng lúc này, Tống Dĩnh và các bảo vệ đã trở lại, cao ngạo lạnh lùng ra lệnh: “Lập tức báo cảnh sát, truy tra tiền tham ô.

Hình như vừa rồi hai người này có châu đầu ghé tai với Tần Minh, mau bắt hết lại đây.”
Tống Dĩnh tàn nhẫn nhìn qua, Lý Mộng bị khí thế mạnh mẽ của Tống Dĩnh làm hoảng sợ, đột nhiên buông lỏng tay ra, túi da rắn đã bị Tần Tố Tố đoạt lấy.
Lý Mộng kêu to: “Không liên quan đến tôi, tôi không làm gì cả, các người đừng tìm tôi.”
Tần Tố Tố cầm túi da rắn nói: “Tiền ở đây, tất cả tiền của khách hàng đều ở đây, các người đừng bắt anh tôi, tôi cầu xin các người.

Tôi là em gái của Tần Minh, số tiền của khách hàng mà các người đang tìm đều ở chỗ tôi.”
Tống Dĩnh đánh mắt nhìn cấp dưới, bọn bảo vệ lập tức tiến lên kiểm tra.
Chỉ chốc lát sau, bảo vệ nói: “Thư ký Tống, tổng cộng có năm trăm nghìn, còn thiếu năm mươi nghìn tệ.”
Mặt Tống Dĩnh tối sầm, tàn nhẫn nói: “Bảo cảnh sát đi.”
Tần Tố Tố căng thẳng, nói: “Đừng.

Vẫn còn năm mươi nghìn tệ ở chỗ này.

Vừa nãy chúng tôi mua vài thứ, có thể trả lại, vậy là có thể trả đủ năm mươi nghìn tệ rồi.”
Tần Tố Tố vội vàng đưa quần áo, nước hoa, điện thoại cho bọn họ.
Lý Mộng vừa đau lòng, vừa buồn bực nói: “Biết vậy vừa nãy mua đồ xong chạy luôn đi, cũng không phải để ý nhiều như vậy.

Ha mình làm vậy có khác nào mất công không? Tần Minh à Tần Minh, tên nghèo kiết xác như anh đúng là không đáng tin cậy, chậc.”
Tống Dĩnh nói: “Này em gái, vẫn còn thiếu năm mươi nghìn tệ, nhưng tôi không có thời gian đi trả hàng giúp em đâu.”
Tần Tố Tố vội vàng nói: “Tôi sẽ đi, tôi sẽ đi trả hàng.

Mong chị cho tôi thêm một chút thời gian, sẽ xong ngay lập tức.”
Tần Tố Tố nhìn Lý Mộng, cô ta vội vàng kêu to: "Tôi không đi, tôi không làm việc mất mặt như vậy đâu.

Tên giẻ rách Tần Minh kia, rác rưởi, dám trộm..."

Lý Mộng còn chưa nói hết câu, Tống Dĩnh đột nhiên tiến lên, tát một cái lên mặt Lý Mộng.

Vừa nãy Lý Mộng đã bị đánh rồi, nhưng lần này Tống Dĩnh còn đánh mạnh hơn, thế là Lý Mộng bị đánh đến nỗi chảy máu ở khóe miệng.
Tống Dĩnh nói lạnh như băng: “Cô cầm miệng cho tôi, nói thêm câu nữa tôi xé nát miệng cô.”
Lý Mộng sợ tới mức run rẩy, không dám nhiều lời nữa.
Tần Tố Tố cầm các loại hàng xa xỉ về, đi từng cửa hàng trả hàng lại.
Đương nhiên trong quá trình này cô ấy cũng chịu đủ loại xem thường và ghét bỏ, dù sao thì người bán hàng cũng sẽ được trích phần trăm doanh số, trả hàng rồi thì bọn họ sẽ không được trích phần trăm nữa.
Nhưng Tần Tố Tố đã bất chấp mặt mũi, năn nỉ ỉ ôi, yêu cầu trả hàng ngay trước mặt không ít khách hàng, thậm chí cô ấy còn suýt phải quỳ xuống cầu xin giám đốc cửa hàng.
Bởi vì cô ấy biết, một khi không trả được hàng, Tần Minh sẽ gặp phải tai ương ngồi tù.
“Không thể trả hàng được, hàng của chúng tôi không có vấn đề.” Người bán hàng ở cửa hàng điện thoại Iphone nói mà không chút khách khí: “Chúng tôi đã đăng ký giúp khách hàng rồi, những người khác không dùng được, không thể trả hàng nữa."
Tần Tố Tố sợ hãi đến độ nước mắt đảo quanh: "Tôi cầu xin anh được không, số tiền vừa rồi không phải của tôi, nguồn gốc tiền cũng có vấn đề, nếu không trả hàng lấy tiền về sẽ có chuyện lớn mất.”
Người phục vụ lắc đầu nói: "Không được đầu thưa cô, công ty có quy định nếu điện thoại là không có vấn đề gì thì thật sự không được trả hàng, bởi vì không phải lỗi tính năng”
Tần Tố Tố sốt ruột quá nên quỳ xuống khóc lóc nói: “Tôi cầu xin các anh đấy, cứu anh trai tôi với, tôi biết sai rồi.

Tôi cầu xin các anh, điện thoại tôi còn chưa dùng, sao lại không trả hàng được?”
Tần Tố Tố vừa quỳ xuống, lập tức khiến khách hàng xung quanh vây lại xem, mọi người sôi nổi chất vấn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lúc này, một người phụ nữ mặc quần áo hàng hiệu đi tới, thái độ kiêu ngạo hỏi: “Ai ui, là ai làm ra chuyện lớn thế này? Có định để người ta mua sắm không? Không biết đuổi người gây sự ra ngoài à?”
Tần Tố Tố nhìn lên người đã mắng mình, đây chẳng phải là người đàn bà đanh đá mà vừa rồi cô ấy đã chụp lén xe BMW của bạn trai cô ta sao?
Người đàn bà đanh đá này cũng nhận ra Tần Tố Tố, cười đắc ý: "Hay lắm, vừa nãy hại tôi phải đuổi theo một trận, hóa ra cô ở chỗ này.

Con bé quê mùa, không có tiền mà cũng dám mua Iphone á? Này bán hàng, thứ này không đổi được đúng không? Vừa nãy con bé này còn dám chụp lén cạnh xe của chồng tôi để khoe giàu, chắc chắn cô ta lại mua di động, chụp xong rồi trả hàng đỏi tiền đó mà."
Một phụ nữ bên cạnh lập tức nói: “Ừ, hình như là vậy đó.

Vừa nãy tôi thấy cô ta và một người phụ nữ khác đến cửa hàng Gucci, Chanel và Celine mua sắm hàng xa xỉ, kết quả lại đi trả hàng từng nơi một, tôi cười chết mất.”
Mọi người như bừng tỉnh đại ngộ: "Hóa ra là giả vờ, mua hàng xa xỉ để mặc xong, dùng xong, chụp ảnh xong lại đem trả, không biết xấu hổ.”
“Không biết xấu hổ, vậy thì chẳng phải những khách hàng khác quá xui xẻo vì mua phải đồ dùng rồi sao?”
“Càng nghèo càng không có nhân phẩm, cô gái nông thôn này đúng là không thành thật”
“Thời đại đổi thay, không phải cứ nông thôn thì sẽ thuần phác, mà là vùng khi họ cò gáy có nhiều điều dân, thích chiếm lợi nhỏ, không có đạo đức công cộng”
“Nếu trả lại chiếc điện thoại kia, thì có khác nào người tiếp theo phải dùng hàng secondhand?"
“Ai dô, tôi không dùng hàng secondhand đầu, mất mặt lắm.
Tần Tố Tố bị một đám người tức giận chỉ trích mắng mỏ, cô ấy sợ hãi, hoảng loạn lắm.

Nhưng cô ấy biết mình phải kiên trì, cần phải nhẫn nại, nếu không anh trai Tần Minh của cô ấy sẽ phải ngồi tù mất.

Tần Tố Tố nói: “Tôi không có, tôi, tôi cũng có nỗi khổ riêng, tôi cũng không cố ý.

Số tiền kia không phải của tôi...!cho nên tôi mới phải trả hàng để lấy lại tiền.”
Người đàn bà đanh đá mắng: “Cút cút cút, tránh xa ra.

Nhìn cô tuổi còn trẻ, không đi tìm việc làm lại đi lừa gạt người khác, gái mại dâm còn mạnh hơn cô.”
Mấy nhân viên công tác tiến lên nâng Tần Tố Tố dậy, đuổi cô ấy ra khỏi cửa hàng điện thoại.
Tần Tố Tố khóc sướt mướt đứng ở trung tâm thương mại, vừa bàng hoàng lại vừa bất lực.

Cô ấy tự dằn vặt bản thân, vì sao lại dễ tin Lý Mộng mà không tin Tần Minh cơ chứ? Giờ tốt rồi, để thỏa mãn cô ấy, Tần Minh đã phải trộm tiền của khách hàng.

Giờ anh mà bị bắt ngồi tù, Tần Tố Tố thật sự không còn mặt mũi mà nhìn người nhà nữa.
Bỗng nhiên, Tần Tố Tố nhận thấy có người tới gần mình.

Vừa ngẩng đầu lên, cô ấy lại nhìn thấy Tần Minh đang đứng ở trước mặt mình.
“Anh, hu hu..." Tần Tố Tố đau khổ nhào lên ôm lấy Tần Minh, khóc lóc kể lể: "Em xin lỗi, em biết sai rồi.

Từ giờ em không tin mấy câu lừa đảo của Lý Mộng nữa.”
Tần Minh hiểu ý, cười rồi vỗ lưng em gái mình, nói: "Không sao, về sau em không được tin lời người khác một cách dễ dàng như vậy nữa.

Có lẽ người ta chỉ tiếp cận em vì ích lợi mà thôi.”
Tần Tố Tố vâng lời, rồi lại nôn nóng nói: "Anh, làm sao bây giờ? Cái điện thoại này vẫn chưa trả lại được, mười nghìn tệ đấy.

Hu hu...!đều tại em, anh kiếm tiền vất vả, vậy mà em còn đòi tiền anh tùy tiện như thế, hu hu..."
Tần Minh mỉm cười, nói: “Anh không sao, chẳng phải em đã trả tiền cho người ta rồi đó sao? Cho nên anh không có việc gì đâu.”
Bỗng nhiên, hai người nghe thấy tiếng trào phúng chói tai ở sau lưng: “Ồ, hai anh em các người đúng là đáng chê cười quá đi...".