Thiếu Gia Ăn Chơi Đừng Làm Phiền Tôi

Chương 60: Cô ấy sẽ làm bà Lục



Buổi ký thoả thuận cổ phần coi như êm xuôi hắn thở dài chán nản gục lên vai cô

“ Sao vậy, em thấy anh hôm nay không được khoẻ em đưa anh tới bệnh viện nhé” cô đưa tay lên mặt hắn kiểm tra

“ Không cần đâu, chỉ là tối qua ngủ không ngon nên bị như vậy thôi”

“ Hôm nay chẳng còn gì quan trọng nữa anh về sớm nghỉ ngơi đi”

Hắn ngẩng đầu dậy nhìn cô “ Anh đưa em tới một nơi” Không đợi câu trả lời hắn kéo tay cô đứng dậy rời đi

“ Anh đưa em đi đâu vậy bây giờ còn ở trong giờ làm mà anh không sợ người khác thấy sao”

Đúng lúc Tử Kha và Gia Tuệ bước vào báo cáo tài liệu cho ngày hôm này liền bắt gặp được cảnh này, bốn cặp mắt nhìn nhau cô vội gỡ tay hắn ra khỏi người mình



Tử Kha thấy vậy có phần ấp úng “ Sếp Vương hai người…”

“ Hai người vào sao không gõ cửa”

“ Tụi em có gõ nhưng mà do chị không nghe” Gia Tuệ khẽ liếc qua hắn

“ Lở rồi chúng ta công khai với bọn họ đi, chúng tôi đang hẹn hò với nhau” hắn ôm lấy vai cô sát vào người mình rồi liếc mắt nhìn bọn họ

Gia Tuệ và Tử Kha nhìn nhau cười tủm tỉm

“ Tụi em biết rồi, vậy không làm phiền hai người nữa tụi em ra ngoài trước còn tài liệu này chị về rồi chúng ta sẽ bàn sau nhé “ Tử Kha hiểu được ý liền kéo tay lôi Gia Tuệ đi nhanh ra ngoài

Bọn họ vừa đóng cửa cô quay sang đạp vào chân hắn cảnh cáo

“ Sao anh lại đi nói với bọn họ về chuyện của chúng ta ở như….”

“ Em yên tâm bọn họ không dám hó hé đâu, đi thôi anh đưa em đi gặp một người”

Bên ngoài hai người bọn họ vừa rời khỏi liền thì thầm to nhỏ với nhau

“ Cô thấy chưa là hai bọn hò đang hẹn hò đấy”



“ Bọn họ đẹp đôi quá đi, sếp của chúng ta cuối cùng cũng có bên đổ rồi”

“ Suỵt chúng ta nên giữ bí mật cho chị ấy nếu không chị ấy sẽ bị đuổi cô quên là công ty này cấp yêu đương với khách hàng à”

“ Ờ ha tôi quên mất “

[..]

Hắn nắm tay cô bước vào phòng riêng của bệnh viện cô nhìn xung quanh ánh mắt bỗng rơi vào chiếc giường bệnh trên đó có một người phụ nữ gầy gò nhưng không kém phần xinh đẹp xung quanh còn có những sợi dây ống thở chằng chịt, khung cảnh này khiến cho người khác nhìn vào cũng phải đau lòng. Hắn nhẹ nhàng kéo cô đi đến gần giường bệnh

“ Bà ấy là mẹ anh”

Quả thật nhìn mẹ hắn hiện tại rất khác so với bức tranh được vẽ ở nhà hắn.

“ Bà ấy bị sao vậy?”

” Vào 8 năm trước bà ấy bị người khác đánh đập suýt chút nữa là bị mấy tên cặn bã đó hiếp đến chết may mà bố Giai Nghiên cho người đến cứu kịp nếu không bà ấy….” Vừa nhắc lại chuyện này hắn thực sự không kìm nén được cảm xúc tức giận, tay cuộn thành nắm đấm

Ngãi Giai đan tay mình vào tay hắn không ngừng an ủi

“ Nhưng chẳng phải lúc trước em thấy bà ấy nằm bệnh viện ở New York sao?”

“ Vì anh bay về đây rồi anh không yên tâm giao bà ấy cho đám họ Lục kia chăm sóc nên anh đưa bà ấy sang đây cũng với anh “

Hắn nắm chặt tay cô không rời “ Bà ấy là người quan trọng nhất cuộc đời anh bây giờ là thêm cả em nữa hai người phụ nữ anh mà luôn xem trọng”

Cô mỉm cười dịu dàng nhìn hắn “ Anh cũng thế người đang ông duy nhất được em yêu thương”

Hắn hôn nhẹ vào trán cô giữ yên nụ hôn đó thật lâu hắn nhắm nghiền mắt mà cảm nhận, hắn nói thầm “ còn nhiều chuyện anh không muốn để em biết, điều đó sẽ khiến em gặp nguy hiểm giống như bà ấy đợi khi anh điều tra ra tất cả sẽ nói với em”

Hắn rời khỏi trán cô đi đến giường bệnh nắm lấy tay người phụ nữ đang còn hôn mê ở trên giường hắn nhanh chóng nói vài câu

“ Mẹ khi nào mẹ mới tỉnh đây? Còn đợi mẹ lâu lắm rồi, con nhớ mẹ lắm rồi! mẹ có thấy không? cô ấy là bạn gái con, cô ấy sau này sẽ làm bà Lục mẹ có thấy cô ấy có xinh đẹp giống mẹ không”

Cô nhìn hắn hiện tại không khỏi đâu lòng thì ra một đứa trẻ bên ngoài luôn quậy phá nghịch ngợm thường là che giấu những cảm giác đau khổ bên trong con người mình gây nên