Thiên Tinh Giới!!! Xuyên Đến Rồi

Chương 145: VŨ THƯỜNG XUÂN CHẾT



Bát Trưởng Lão của Thánh Cung nhìn Vũ Thường Xuân ông ta cười đắc ý.

“Thành công, haha, lần này lại thành công rồi.”

Cố Ngữ Yên đỡ một chưởng từ Vũ Thường Xuân, u là chời!!! Nàng ta tuổi trâu đúng không, sức lực lớn như vậy.

“Mẹ ơi, bán thi luôn đó.” Tiểu Hũ nhăn nhó.

“Nè nè, bán thi là cái gì vậy?” Tiểu Phượng tò mò hỏi.

“Là cái thứ ngươi đang thấy đó.” Tiểu Hành lên tiếng.

“Bán thi có lẽ là nửa người nửa thi nhân, giống với Vũ Thường Xuân lúc này.” Tiểu Hổ lên tiếng.

“Bạch Hổ thông minh.” Tiểu Nấm tán thưởng

“Bán thi là đúng là nửa người nửa thi nhân, bán thi không luyện từ thi thể người chết, mà luyện từ người sắp chết, kinh mạch khô cạn nhưng muốn luyện cũng không dễ dàng đâu, phải bỏ khá nhiều thời gian để khiến một người từng chút từng chút mất đi sinh khí, rồi đến thời cơ thích hợp thì dùng cách nào đó kích phát thi độc trong người, vừa nãy thì lão biến thái kia cho Vũ Thường Xuân dùng một viên thuốc, chắc đó là dược kích phát. Có điều bán thi so với thi nhân có một ưu điểm, thực lực của bán thi mạnh hay yếu ngoài phụ thuộc vào khả năng của kẻ luyện chế thì tu vi của người bị luyện hóa cũng góp phần không ít, như người ở Kim Đan cảnh sau khi biến thành bán thi có thể đặt đến Trúc Cơ cảnh đỉnh phong thậm chí là hơn nữa, còn thi nhân thì tên luyện chế có khả năng luyện đến đâu thì thực lực của thi nhân đến đó.” Trứng Gà lão sư mở lớp giảng giải tại chiến trường.

“Vậy bọn thi nhân chúng ta đang đánh, tu vi đến đâu?” Tiểu Bạch hỏi.

“Trúc cơ cảnh sơ kỳ.” Trứng Gà đáp.

“Nè Châu Châu đại mặt lạnh, huynh đùa ta chắc, nếu chỉ là Trúc Cơ cảnh thì đánh không mỏi tay đến vậy đâu?” Tiểu Phượng kháng nghị.

“Ta nói tu vi là Trúc Cơ cảnh sơ kỳ, nhưng bọn chúng là thi nhân, sức lực không giống con người.” Trứng Gà lên tiếng.

“Muội đánh mỏi tay thì đánh rất nhiều lần bọn thi nhân mới thật sự chết lần hai, nhưng muội cũng không có chút áp lực nào.” Tiểu Hổ nói.



“Ừ cũng đúng.” Tiểu Phượng gật đầu.

“Ra tay với chính đồ đệ của mình, ác.” Tiểu Hắc lên tiếng bình phẩm.

“Đúng, quá nhẫn tâm.” Tiểu Bạch tiếp lời.

“Xùy, hai kẻ đó cũng gọi là sư đồ à?” Tiểu Hũ bĩu môi.

“Là sư đồ mà, ác như nhau.” Tiểu Nấm nói.

“Sư phụ hạ dược đồ đệ, đồ đệ hạ dược phụ thân.” Tiểu Hành chẹp miệng.

“Hảo, sư phụ tốt đồ đệ giỏi.” Trứng Gà cất tiếng.

Tiểu Hắc bày ra bộ dạng tiếc rẻ.

“Đáng thương cho lão già râu hai màu kia, xấu cả nội dung lẫn hình thức. Phải chi hắn đẹp bằng một phần của tiểu bảo bảo ta thì tâm lý đã không méo mó như vậy.”

“Phụt, khụ khụ.” Tiểu Bạch ho khan.

“Hahaha, cười chết ta.” Tiểu Nấm cười đến chảy nước mắt.

“Nói về vẻ xinh đẹp thì phải nói đến tiểu khả ái ta mới đúng.” Tiểu Hũ vừa hất tóc, vừa nói.

Cố Thất và Cố Thương bị vây công bởi bốn con thi nhân, sau khi cho mỗi con một đấm, rồi một đá bay xa mười mét thì cả hai lập tức hét lên.

“Tiểu nhị, mang rượu với điểm tâm lên đây.”



Cả bọn bỗng nhiên cười lớn, nếu nơi này là thế kỷ hai mươi mốt thì bọn họ liền kéo nhau ra quán cà phê hàn huyên, tâm sự. Vũ Thường Xuân lúc này mười đầu ngón tay hóa đen, ma trảo hướng thẳng cổ của Cố Ngữ Yên mà đâm đến. Tiêu Huyền nhăn mặt, bán thi thì vẫn còn một nửa là con người, chắc hẳn Vũ Thường Xuân vẫn còn cảm nhận được đau đớn đúng không? Tiêu Huyền phát hiện được thi nhân rất sợ đòn tấn công từ thuộc tính hệ lôi, thế là Huyền Vương liền đánh thẳng một đòn song kích hỏa lôi vào ngay giữa ngực của Vũ Thường Xuân nhưng y cố tình khống chế lực đạo không để ả ta chết. Vũ Thường Xuân bị đánh văng ra xa, nàng ta nằm trên mặt đất, cất tiếng thê lương.

“Huyền…Vương, chàng nỡ…xuống tay với…thiếp…sao?” Tiếng nói ngắt quãng lại còn kéo dài thanh âm, nhựa nhựa, dẻo dẻo vang vang, nổi cả da gà.

“Tiêu…Huyền, thiếp…” Vũ Thường Xuân còn chưa kịp nói hết câu thì một luồng linh lực ngũ sắc đã đánh thẳng vào cuống họng của nàng ta, linh lực sắc bén như mũi dao, xuyên thẳng qua cổ họng để lại một lỗ thủng lớn. Vũ Thường Xuân đã chết. Cố Ngữ Yên rùng mình.

“Nổi cả da gà.”

“Yên nhi, giết rồi sao?” Tiêu Huyền híp mắt hỏi.

“Hả? À ta quên mất nhưng mà nổi da gà quá, lỡ tay.” Cố Ngữ Yên nhún vai đáp.

“Xem như hời cho nàng ta.” Tiêu Huyền phất tay.

Mạc Trạch Thiên mặc dù có tham chiến nhưng ông ta là hoàng đế được cấm vệ quân bảo hộ nên cũng không có vẻ vất vả chật vật. Mạc Trạch Thiên lúc này tâm trạng có phần không thoải mái, ông nhận ra được tu vi của Huyền Vương và Cố Ngữ Yên rất cao, vượt xa những người đồng trang lứa, mà người của Cố gia ai nấy đều phi phàm, nói như vậy ngoài hoàng thất thì có rất nhiều thế lực khác lớn mạnh trong Mạc Ly quốc. Quân Vương nào lại không đa nghi, chuyên quyền, Mạc Trạch Thiên cũng không phải ngoại lệ.

“Các người giết bán thi của ta, chết tiệt.” Lão già râu hai màu giận dữ, ông ta cáu gắt.

“Các con, ra đây tiếp khách.”

Dứt lời thì bên cạnh Bát Trưởng Lão Thánh Cung xuất hiện hai hung thú.

“Đậu phộng, có cả cá lên bờ nữa à.” Tiểu Hắc kinh ngạc buộc miệng, nhìn chằm chằm vào con ma thú Thủy Quỷ mới xuất hiện.

“Châu Châu đại cá, à nhầm đại ca, ma thú có hình dạng giống con người, da thì đỏ lè, có đến bốn cái chân, bốn cái tay, nhưng chỉ có một con mắt với một cái miệng to khủng bố kia là cái thể loại ma thú gì vậy?”

“Hoạt Thi.”