Thiên Tinh Giới!!! Xuyên Đến Rồi

Chương 137: NGÀN CÂN TREO SỢI TÓC



Dưới uy áp và những đòn tấn công không ngừng từ lão nhân râu hai màu, Cố Ngữ Yên liên tục bị ép sát, đến thời cơ để lùi vào không gian huyễn tưởng cũng không có. Tiểu Hắc và Tiểu Bạch lúc này bị đánh trúng, văng ra khỏi đình viện. Cố Ngữ Yên khóe miệng đã tràn ra tia máu, nàng cảm nhận được lục phủ ngũ tạng thời khắc này như bị dồn ép, bản thân nàng cũng không tiếp tục chịu đựng được lâu hơn nữa.

“Chết tiệt.” Trứng Gà buộc miệng cáu gắt.

Một năm đồng hành cùng nhau, đây là lần đầu tiên bọn họ rơi vào tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc toàn tập như vậy.

“Tiểu Phượng cẩn thận.” Cố Ngữ Yên hét lớn.

Luồng linh lực màu đen từ tay lão già kia đang lao về phía Tiểu Phượng với tốc độ kinh hoàng. Tiểu Phượng lúc này không kịp né tránh, nàng chỉ còn cách quay lại hình dạng Kim Hỏa Phượng Hoàng, đôi cánh lóe sáng bao bọc lấy thân thể phía trong, hứng chịu toàn bộ đòn đánh. Mặc dù bị thương nhưng Tiểu Phượng vẫn còn có thể trụ vững.

“Sư phụ, Thần Thú Phượng Hoàng.” Vũ Thường Xuân lên tiếng đầy phấn khích.

Không chỉ là Thần Thú Phượng Hoàng mà còn là thánh thú hóa người, chỉ cần đoạt được khế ước thú Phượng Hoàng của Cố Ngữ Yên, thì khắp thiên hạ này chỉ có mình Vũ Thường Xuân nàng là chủ nhân của linh thú cao quý nhất, cũng là nữ nhân tôn quý nhất.

“Kim Hỏa Phượng Hoàng sao? Thật không ngờ ở đại lục tầng thấp Linh Vũ này lại có Thần Thú Thượng Cổ.”

Lão già quay đầu nhìn Vũ Thường Xuân.

“Đồ nhi ngoan, Kim Hỏa Phượng Hoàng so với Phượng Hoàng bình thường thì tôn quý hơn nhiều.”



“Sư phụ chỉ cần người giúp con thì người muốn một trăm, hai trăm thậm chí là năm trăm người để luyện thi nhân, con đều giúp người.”

“Hảo, vậy mới là đồ đệ tốt của ta.”

Lão nhân lần nữa dùng ánh mắt quái dị nhìn về phía nhóm người Cố Ngữ Yên vẫn đang toàn lực chống trả. Bàn tay nắm chặt Cửu Thiên Kiếm của Cố Ngữ Yên lúc này đang rỉ máu, Tiểu Hành và Trứng Gà sắc mặt cũng trở nên tái xanh, nhợt nhạt.

“Nha đầu, ta và Tiểu Hành giúp ngươi có thời gian, nhanh chóng lui vào không gian huyễn tưởng.”

“Không được, ta dùng danh nghĩa chủ nhân, không có phép các người làm như vậy.” Cố Ngữ Yên phản đối.

“Chẳng lẽ ngươi muốn chết.” Trứng Gà quát lớn.

Nó và Tiểu Hành là khí linh, Cửu Thiên Châu còn, Cửu Thiên Thảo còn thì chúng nó cũng không thể nào chết đi được, không thể nào biến mất, cùng lắm thì bị giày vò thể xác một chút, trong trường hợp nặng nề quá mức thì bị mất đi bộ dạng nhân loại hiện tại mà thôi, trở về bộ dạng ban đầu, chìm sâu vào trạng thái ngủ say, đến thời gian khoảng một hay hai trăm năm gì đó sẽ thức tỉnh lại.

“Mỹ nữ chủ nhân, lão già biến thái kia rõ ràng đang muốn chơi trò mèo vờn chuột với chúng ta, nếu không chúng ta sớm đã xuống điện diêm vương báo danh rồi.” Tiểu Hành nói.

Cố Ngữ Yên sớm cũng đã nhận ra được điều mà Tiểu Hành vừa nói, bọn họ sở dĩ còn cầm cự được đến thời khắc này là do lão già kia hoàn toàn không dùng hết sức lực, còn bọn họ thì đang liều mạng chống trả.

Tại cửa tiệm y phục Yên Trang.



Tiểu Hổ và Tiểu Nấm đang đối chiếu sổ sách, cả hai đều đã được Cố Ngữ Yên giảng dạy kiến thức toán học hiện đại cơ bản nên công việc liên quan đến tính toán sổ sách đều rất thuận lợi. Đột nhiên cây bút trên tay Tiểu Hổ ngừng lại, Tiểu Nấm cũng buông bàn tính, cả hai nhìn nhau sau đó đồng loạt hướng mắt về phía Tiểu Hũ mà Tiểu Hũ lúc này cũng đang sững người nhìn Tiểu Nấm và Tiểu Hổ.

“Không xong rồi.” Tiểu Hổ lên tiếng.

“Chủ nhân xảy ra chuyện rồi.” Tiểu Nấm tiếp lời.

Cả ba nhanh như chớp rời khỏi Yên Trang, hướng thẳng hoàng cung gấp gáp phi thân. Giữa Cố Ngữ Yên và khí linh, linh thú khế ước đều có mối liên kết, bọn chúng có thể cảm nhận được mối liên kết trở nên mờ nhạt dần nếu chủ nhân rơi vào tình trạng nguy hiểm đến tính mạng, sinh khí dần dần rời đi.

Và đúng vào thời khắc Tiểu Hổ, Tiểu Nấm và Tiểu Hũ rời khỏi Yên Trang thì Cố Ngữ Yên cũng đồng thời hứng trọn một chưởng từ lão nhân râu hai màu biến thái. Thân thể nàng cứ như diều đứt dây, văng xa về phía sau đậm mạnh vào bức tường lớn rồi rơi xuống đất, nàng cảm nhận được một vài chiếc xương sườn đã bị gãy. Cố gắng dùng hai tay chống đỡ thân thể đau đớn đầy vết thương, Cố Ngữ Yên gắng gượng muốn đứng dậy nhưng không thành. Trứng Gà và Tiểu Hành muốn nhanh chóng chạy về phía Cố Ngữ Yên nhưng hai chân đã bị lão già kia đánh trúng, té ngã trên mặt đất. Có lẽ ông ta cố tình không đả thương vào thân thể của hai tiểu hài tử quá nhiều, lão ta còn muốn bắt cả hai về để luyện thành thi nhân. Còn Tiểu Phượng lúc này đã hoàn toàn kiệt sức, thân thể Kim Hỏa Phượng Hoàng to lớn nằm sát trên mặt đất, bất động.

“Thường Xuân, chuyện kế tiếp con có thể tự lo liệu rồi chứ.”

“Vâng.”

Vũ Thường Xuân vui vẻ cất bước về phía Cố Ngữ Yên.

“Cố Ngữ Yên, nếu ngay từ đầu đừng cố chấp phản kháng thì hiện tại ngươi cũng không có bộ dạng thê thảm như vậy.”

Nàng ta lấy ra bình dược, đựng loại thuốc màu đỏ sền sệt. Ngay lúc Vũ Thường Xuân vươn tay muốn ép Cố Ngữ Yên uống loại dược đó thì không biết từ đâu một trận gió cuồn cuộn nổi lên, gió mạnh cuốn theo cát bụi bay mù mịt. Vũ Thường Xuân và sư phụ của nàng ta theo phản xạ tự nhiên nhắm mắt lại, đến lúc gió ngừng thổi, mở mắt ra thì trên mặt đất chỉ còn là một khoảng trống trơn. Cố Ngữ Yên, Tiểu Hành, Trứng Gà, cùng với ba linh thú khế ước đều biến mất.